Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 93




Kỹ thuật diễn Tô Cẩm Lê thật sự có vấn đề.

Vì thế, vào ngày Tô Cẩm Lê đến thành phố nơi An Tử Yến đang quay bộ phim truyền hình mới, An Tử Yến xin nghỉ làm sớm để xem Tô Cẩm Lê quay.

Kỹ năng biểu diễn sân khấu của Tô Cẩm Lê không có vấn đề, nếu không cũng sẽ không được giải nhất tiết mục tuyển tú, được mọi người tôn sùng.

Ảnh quảng cáo đã được hướng dẫn chút hay ảnh tĩnh cũng không có vấn đề gì.

Nhưng kỹ thuật diễn……

Thật sự rất xấu hổ.

Tô Cẩm Lê rất nỗ lực diễn, có thể thấy sự chăm chỉ của Tô Cẩm Lê trong màn ảnh.

Nhưng mà quá nỗ lực, lại có vẻ cực kì cố tình, vừa thấy đã biết diễn, lại mất tự nhiên, ra vẻ. Đôi khi vì thể hiện thần thái lại làm rất khoa trương.

Tức giận thì táo bạo như nổi điên, lúc kinh ngạc mắt trợn trừng, lúc mỉm cười quả thực hận không thể lộ ra răng hàm sau.

An Tử Yến đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, không nhịn được che mặt.

Tô Cẩm Lê biểu hiện như một học sinh tiểu học ngày khai giảng, khoanh tay trên bàn ngồi thẳng lưng, cực kì cố tình.

Kỹ thuật diễn cũng ở mức trình diễn của học sinh tiểu học.

Kỹ năng diễn xuất như vậy không tốt chút nào, sau này quay phim của Khương Đinh sẽ là một vấn đề lớn.

“An đại ca……” Tô Cẩm Lê đau khổ bước tới chào An Tử Yến.

“Ừm, cảm giác thế nào?” An Tử Yến hỏi.

“Cảm giác không tốt lắm.”

“Chính xác.”

“QAQ…… Cứu mạng An đại ca!” Tô Cẩm Lê quả thực muốn khóc, nắm tay An Tử Yến.

Cứu cứu!

An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cũng nhìn bộ dạng bất lực của đoàn làm phim, nên gật đầu: “Diễn viên tôi dẫn vào phòng huấn luyện đặc biệt trước, mọi người quay phần nữ chính đi.”

“Nhân vật nữ chính đã quay xong, chỉ còn cảnh đối diễn với Tô Cẩm Lê.” Nhân viên công tác yếu ớt nói.

Vai chính là Tô Cẩm Lê, nữ chính không nhiều suất diễn lắm.

“Vậy mọi người uống trà, ngắm phong cảnh.” An Tử Yến nói xong liền mang theo Tô Cẩm Lê đi lên một phòng riêng trên lầu.

“An đại ca, anh nói, tôi vừa gặp cô ấy ngày đầu tiên, không thân chẳng quen, còn không phải bạn gái tôi, sao tôi có thể tương tác được đây! Cô ấy dựa vào vai tôi còn thấy mình đang chiếm tiện nghi!” Tô Cẩm Lê mới vừa vào phòng đã thao thao bất tuyệt.

“Không cần nhiều gánh nặng tâm lý như vậy, em đang làm việc, cô ấy cũng đang làm việc.” An Tử Yến kéo Tô Cẩm Lê, làm cậu ngồi xuống từ từ điều chỉnh tâm tình.

Lần quảng cáo này tương đối khó khăn.

Đây là một quảng cáo có cốt truyện, phải có cảm giác mối tình đầu.

Tô Cẩm Lê trong quảng cáo mặc đồng phục học sinh, cảnh đầu tiên có cảnh nam nữ chính mắt đi mày lại trong trường học, Tô Cẩm Lê không diễn được.

Sau đó là đoạn ngồi xe buýt, cô gái dựa vào vai Tô Cẩm Lê ngủ gật, Tô Cẩm Lê trông vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, Tô Cẩm Lê không diễn được.

Còn có một đoạn là Tô Cẩm Lê bí mật đặt sô cô la vào hộc bàn của cô gái, cô gái quay lại đột ngột, cậu vội ngụy trang, Tô Cẩm Lê vẫn không diễn được.

Nói chung, trong toàn bộ quảng cáo, Tô Cẩm Lê không quay được gì, chỉ có một màn ảnh vài lần đã qua, là Tô Cẩm Lê nhảy cao, nữ chính đi ngang qua.

Không có gì khác.

Nhưng mà đoạn này Tô Cẩm Lê không cần kỹ thuật diễn, nhảy cao bình thường là được.

An Tử Yến nhìn tiến độ, lại nhìn trạng thái Tô Cẩm Lê, luôn cảm thấy việc quay quảng cáo này hoàn thành chắc bằng việc quay mấy tập phim truyền hình.

Tiến độ thế này rất chậm.

“Em tới đối diễn với anh, anh biểu diễn cho em xem, em tìm cảm giác được không?” An Tử Yến hỏi Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê gật đầu: “Được.”

An Tử Yến cúi đầu nhìn kịch bản, sau đó ngồi trên ghế, vỗ vai, nói: “Dựa lại đây.”

Tô Cẩm Lê lập tức ngồi xuống bên cạnh An Tử Yến sau đó dựa vào vai anh.

Hình thể hai người khác nhau, thoạt nhìn không có cảm giác khác lạ gì, Tô Cẩm Lê lại phải ngẩng đầu, trán nhăn lên mới có thể thấy An Tử Yến biểu diễn.

An Tử Yến cúi đầu nhìn Tô Cẩm Lê một cái, không nhịn được cười: “Hai ta có phải ngốc không?”

“Có chút.”

“Anh đi đối diễn với nữ chính, em nhìn.”

An Tử Yến nói xong lại phải giảm gánh nặng tâm lý cho Tô Cẩm Lê, nói cậu không cần có cảm giác đùa giỡn con gái.

Đủ tôn trọng nữ chính và coi đây là công việc, thì sẽ không có ý nghĩ lạ gì.

Sau khi ra ngoài An Tử Yến tìm được nữ chính, khách khí dò hỏi có thể đối diễn không, giúp Tô Cẩm Lê tìm cảm giác.

Nữ chính không nổi tiếng lắm, cô ấy chỉ là một nữ sinh nổi tiếng trên mạng, trước đây cô ấy cũng là người mẫu đồ họa, cũng may là kỹ năng diễn xuất của cô ấy tốt hơn Tô Cẩm Lê, lúc trước cũng đóng một vai phụ.

Nhìn thấy An Tử Yến, cô lập tức cao hứng, ngượng ngùng đồng ý.

Sau đó, An Tử Yến và nữ chính cùng nhau diễn cho Tô Cẩm Lệ xem, đầu tiên là tán tỉnh, sau đó nữ chính dựa vào An Tử Yến, An Tử Yến lộ ra vẻ hoảng sợ và vui mừng, cuối cùng là bí mật tặng đồ.

Sau một loạt chỉ mất 40 phút, hoàn toàn không cần chụp lại, có thể trực tiếp sử dụng.

Chắc đạo diễn sắp khóc rồi, sao không dùng An Tử Yến?

Nhưng An Tử Yến thật sự không có cảm giác thiếu niên, Tô Cẩm Lê càng phù hợp chủ đề quảng cáo hơn, bởi vì quảng cáo được thiết kế riêng cho Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê cũng không có cảm giác đột nhiên bừng tỉnh, ngược lại, sắc mặt không được tốt lắm.

An Tử Yến có chút khó hiểu, kéo Tô Cẩm Lê đến một góc, hỏi: “Sao vậy?”

“Đồ lưu manh!” Tô Cẩm Lê đột nhiên nói một câu như vậy.

“Hả?!”

Tô Cẩm Lê sau khi xem xong, tức giận vô lý với An Tử Yến, khiến An Tử Yến không thể hiểu được.

“Chúng ta vừa rồi là làm việc, anh thật sự không có ý nghĩ không an phận với cô ấy!” An Tử Yến lập tức giải thích.

Tô Cẩm Lê trừng mắt nhìn An Tử Yến một cái.

“Em có thể đừng nhập cảm đến vậy chứ?” An Tử Yến tiếp tục giải thích.

Tô Cẩm Lê lại hung hăng mắng: “Anh cười cực kì tuỳ tiện!”

Kỳ thật cười rất soái, đến mức nữ chính nở hoa trong lòng, Tô Cẩm Lê đã nhìn ra, cho nên càng tức.

“Đừng đừng đừng, anh không thích nữ.” An Tử Yến giải thích.

“Hừ.”

An Tử Yến nhìn trái nhìn phải, thò lại gần nhỏ giọng nói: “Ngoan, anh chỉ thích em.”

Tô Cẩm Lê nghe thấy vậy thì hoảng hồn, theo bản năng nhìn xung quanh, rồi lại nhìn An Tử Yến, thấy nụ cười của An Tử Yến so với trước còn đẹp hơn. Đột nhiên lại đỏ mặt, không biết trốn đâu.

“Chốc nữa tôi sẽ xem video, nghiên cứu kỹ.” Tô Cẩm Lê lúc này mới dịu lại nói với An Tử Yến.

“Ừm, thật sự không được, anh có thể diễn lại một lần cho em xem.”

“Không cần!” Tô Cẩm Lê lập tức cự tuyệt.

An Tử Yến lập tức không nhịn được cười ra tiếng, li3m li3m môi, sau đó gật đầu, sau đó ghé sát vào Tô Cẩm Lê ngửi ngửi: “Em có ngửi thấy mùi chua không?”

Tô Cẩm Lê lập tức phất tay: “Không!”

“Được rồi, để anh kể cho em nghe về cốt truyện một lần nữa. Em chưa bao giờ yêu, vì vậy có thể em chưa trải qua cảm giác gặp được người mình thích. Đó là kiểu…”

“Anh thì rồi?”

“Không có.”

“Vậy sao anh diễn được?”

“Não bổ.”

Tô Cẩm Lê nhìn chằm chằm An Tử Yến, An Tử Yến tiếp tục giảng giải, tâm trạng của nam diễn viên chính trong quảng cáo, kỹ xảo đóng phim, Tô Cẩm Lê nên làm như thế nào mới có thể đủ biểu hiện được.

An Tử Yến rất kiên nhẫn với Tô Cẩm Lê.

Đối với các diễn viên khác, An Tử Yến rất ít khi đích thân dạy dỗ họ, nếu không làm được sẽ thay người.

Nhưng Tô Cẩm Lê không giống.

Đầu tiên, anh thích Tô Cẩm Lê.

Thứ hai, Tô Cẩm Lê nổi tiếng đến mức người khác không thể làm được.

Thứ ba, anh vui!

Sau đó, Tô Cẩm Lê lại đi đối diễn với nữ chính.

An Tử Yến đứng ở bên cạnh nhìn, đôi khi còn qua chỉ điểm một chút, nói cho Tô Cẩm Lê cách di chuyển và nhìn về hướng nào, còn phải nhấn mạnh, Tô Cẩm Lê mới có thể đến gần nữ chính hơn.

“Em dựa gần vào, cô ấy sẽ không bắt em chịu trách nhiệm đâu!” An Tử Yến thậm chí nói thẳng ra, làm hiện trường một trận cười ầm lên.

Sau khi An Tử Yến đích thân chỉ đạo, so với trước tốt hơn rất nhiều, cuối cùng vất vả cả buổi chiều, đoạn quảng cáo này cũng coi như hoàn thành.

Quảng cáo không giống như phim điện ảnh, đòi hỏi kỹ năng diễn xuất siêu hạng, chỉ ở mức khá, qua được là qua.

Yêu cầu của An Tử Yến cao hơn một chút, nên quảng cáo này mất một lúc mới hoàn thành.

Quay xong, Tô Cẩm Lê cầm cơm hộp ăn, An Tử Yến lấy máy tính tới, cho Tô Cẩm Lê xem thành quả: “Anh biết em là tay mới, không thể đã tốt còn muốn tốt hơn, nhưng em nhìn đoạn này…… Đôi mắt có phải đang ngó camera không? Em cảm thấy là hành động nhỏ, lên camera sẽ cực kì rõ ràng. Còn có đoạn này, ngón tay dịch một chút, nơi này kỳ thật có thể ôn nhu thêm chút……”

Tô Cẩm Lê nhìn chằm chằm màn hình, sau đó nói một câu: “Đóng phim thật khó mà.”

“Kỳ thật theo anh, ca hát khiêu vũ càng khó, nhưng em đều làm được, mỗi người đều có lĩnh vực mình am hiểu, nếu kỹ thuật diễn của em lại tiến bộ một ít, sẽ càng hoàn mỹ.”

Tô Cẩm Lê đột nhiên đem đùi gà cho An Tử Yến: “Cho anh này.”

“Đây là đãi ngộ cao nhất của em hả?”

“Đúng vậy.”

Tô Cẩm Lê tiếp tục ăn cơm, An Tử Yến ngồi bên cạnh tiếp tục xem thành quả, nhìn nhìn rồi không nhịn được cảm thán: “Lớn lên thật đẹp, mặt cũng rất đẹp.”

“Tôi hay cô ấy?”

“Em.”

“Hừ.” Coi như anh thức thời.

An Tử Yến cười tủm tỉm tiếp tục nhìn màn hình, hỏi tiếp: “Ngày mai em không có việc gì, qua chỗ anh xem anh đóng phim đi.”

“Không xem, tức giận.”

“Không có diễn yêu đương, bộ phim kia của anh là quyền mưu, vai chính phu thê cũng tôn trọng nhau như khách, không có diễn thân mật.”

“Ồ được.”

Lần này An Tử Yến cuối cùng cũng thử ra được, vui đến mức muốn bay lên trời.

Anh cố ý thấp giọng hỏi: “Vậy em muốn làm bạn trai anh không?”

Tô Cẩm Lê lập tức lắc đầu.

An Tử Yến sửng sốt, hỏi: “Tại sao?”

“Ở cùng anh là tôi phải sinh cá nhỏ à?”

“???” Cái gì đang diễn ra trong đầu con cá này vậy?!!