Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 86




Phần trình diễn của Tô Cẩm Lê trong vòng thứ ba là hát và nhảy các bài hát.

Thi đấu cá nhân sẽ không có đội viện, cho nên sẽ sắp xếp vũ công để cậu không quá đơn điệu.

Nếu ở bài hát đầu tiên, Tô Cẩm Lê chỉ bày ra thực lực và kỹ thuật của mình, vòng này cậu lại tận tình chơi soái.

Động tác sạch sẽ lưu loát, lúc nhảy có một loại tư thái câu nhân vô cùng, cùng với vẻ mặt tràn đầy tự tin, đều có vẻ cực kì mê người.

Vũ đạo của cậu không gặp sai lầm gì, điểm nhấn thực chuẩn, hoàn thiện đẹp mắt, vô luận là độ cân bằng hay là lực độ, đều nắm chắc rất tốt.

Giọng hát cũng như thế, hơi thở ổn định, hát còn hay hơn bản gốc.

Biểu diễn xong người chủ trì lại đi lên phỏng vấn Tô Cẩm Lê.

“Hiện tại tâm tình thế nào?” MC nam hỏi cậu.

“Có chút khẩn trương, nhưng lại càng thoải mái, chính là cảm giác…… A, đã kết thúc, hoàn toàn xong việc, vốn dĩ hẳn nên nhẹ nhàng mới đúng. Nhưng nghĩ đến ngày mai phải rời xa họ, từng người bận từng người sinh sống, liền cảm thấy thực…… Thực luyến tiếc.” Tô Cẩm Lê cầm microphone trả lời.

“Ừm, điểm này tôi có thể hiểu, ở trại huấn luyện mấy tháng, ở chung với những thí sinh khác rất tốt phải không?”

Tô Cẩm Lê: “Đúng vậy.”

“Trận thi đấu này là buổi biểu diễn đầu tiên của cậu, là nơi tuyển chọn các cậu, nhưng con đường của các cậu mới bắt đầu mà thôi. Rất nhiều fan chờ mong các cậu trưởng thành còn ở dưới đài, hoặc là sau màn hình ngóng trông con đường sau này của các cậu ngày càng dài, cậu có muốn nói gì với bọn họ không?”

Người chủ trì cố ý dời đề tài, thứ mọi người muốn nhìn không phải các thí sinh lưu luyến chia tay, càng quan trọng là Tô Cẩm Lê dùng cơ hội cuối cùng kéo phiếu cho mình.

“Đôi khi tôi cảm thấy tôi rất kém cỏi, không hiểu phải thông cảm với người khác, đôi khi còn ngốc nghếch, không nói lời dễ nghe, chính là…… khả năng không phải là người rất tốt, mọi người cũng nguyện ý thích tôi, ủng hộ tôi, tôi rất cảm ơn mọi người. Tôi chỉ có thể mỗi ngày đều nỗ lực một chút, sẽ không để mọi người cảm thấy thất vọng, xứng đáng với yêu thích của các bạn.”

“Ừm, tôi tin các fan đều sẽ thấy nỗ lực của cậu.”

“Cảm ơn.”

Chờ Tô Cẩm Lê xong cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền phát hiện cậu và An Tử Yến bốn mắt nhìn nhau.

Vừa rồi An Tử Yến vẫn luôn nhìn cậu.

Nhưng rất nhanh An Tử Yến đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía sân khấu, không nhìn cậu nữa.

Cậu chỉ im lặng bước xuống sân khấu, sau đó đứng ở khu vực chờ đợi và tiếp tục chờ đợi.

Thời gian như bị kéo dài ra vô tận, khiến cậu luôn cảm thấy nó trôi qua rất chậm, bên tai cậu dường như đang phát ra bản nhạc chậm rãi.

Tiếng hít thở có thể lấp đầy cả tai cậu, khiến đầu óc cậu trống rỗng, không biết mình đang suy nghĩ gì.

An Tử Hàm biểu diễn xong sau đi đến hậu trường, tìm được Tô Cẩm Lê, đẩy vai cậu, hỏi: “Choáng váng?”

“A.” Tô Cẩm Lê hoàn hồn, hỏi An Tử Hàm, “Cậu xong rồi?”

“Ừm, cuối cùng cũng xong việc.”

“Thế nào?”

“Tôi cảm thấy tôi biểu hiện khá tốt.”

“Làm sao bây giờ …… Ngày mai sẽ không còn thấy cậu nữa, kỳ thật nghe cậu miệng tiện cũng rất thú vị.”

An Tử Hàm bị Tô Cẩm Lê làm cho sửng sốt, đột nhiên có chút ngượng ngùng, giơ tay dùng ngón trỏ cọ cọ chóp mũi: “Lại không phải sẽ không còn được gặp lại, sau này chỉ hơi bận rộn, lâu lâu tụ hội cũng có thể.”

“Bên cậu sắp xếp như thế nào?”

“Mời đi vài tổng nghệ, còn đi chụp một tạp chí, công ty cho tôi nhận một bộ phim thần tượng, còn đang chuẩn bị ca khúc riêng, chắc là rất bận.”

Tô Cẩm Lê gật đầu, vẫn là có chút luyến tiếc.

Trong lòng hụt hẫng.

“Ngày đầu tiên tới tổ tiết mục, lúc ở hậu đài tôi nói đèn đẹp, cậu nói muốn moi hai cái đèn cho tôi. Tôi lúc ấy còn suy nghĩ, người này có phải bị ngốc không, đèn trang trí treo lên mới đẹp, moi xuống thì còn gì được? Hiện tại lại đột nhiên nghĩ tới, hai ta về hành lang kia moi hai cái đèn làm kỷ niệm đi, tôi đột nhiên muốn.”

“Cậu con mẹ nó đừng làm tôi khóc, tôi kẻ mắt đó.” An Tử Hàm vội nhắc nhở, còn thuận tiện đạp Tô Cẩm Lê một cái.

“Ồ.” Tô Cẩm Lê ủy khuất gật đầu.

Cuối cùng chín thí sinh lên sân khấu, tuyên bố xếp hạng cuối cùng.

Lúc người chủ trì tuyên bố không theo kịch bản, đọc tên top5

Lúc trước vị trí thứ 5 này thật xấu hỏi, có lẻ An Tử Hàm chính là vị trí này, màn ảnh đặc tả An Tử Hàm, Phạm Thiên Đình.

Phạm Thiên Đình mỉm cười, có vẻ vô tâm vô phế, rốt cuộc có thể kiên trì đến bây giờ cậu đã vừa lòng.

Thứ năm: Phạm Thiên Đình.

Phạm Thiên Đình thở ra một hơi, đi ra ngoài, cầm microphone hỏi: “Tôi còn có thể nói hai câu phải không?”

“Đúng vậy.” Người chủ trì trả lời.

Phạm Thiên Đình nói một đống lớn lời cảm tạ, cuối cùng nhìn về phía vài người đứng ở bên kia, nói: “Tôi biết sau khi kết thúc, chỉ sợ cũng không thể thơm lây phòng nhủ mọi người, sau này chỉ có thể dựa vào chính mình. Tôi chỉ hy vọng về sau chúng ta lại tụ hội, đừng thiếu người.”

An Tử Hàm lập tức vỗ tay hưởng ứng, Tô Cẩm Lê cũng vỗ tay trả lời: “Được.”

Ô Vũ cười cười, không nói.

Sau đó công bố những tên đứng sau, không ra ngoài ý muốn, Trương Thải Ni vẫn thứ 9.

Cuối cùng là top 4.

Thứ tư: An Tử Hàm.

An Tử Hàm rất vừa lòng, đứng trên đài cầm microphone nói: “Ban đầu tôi được chú ý vì anh tôi, cho nên ngay từ đầu tôi còn là đệ nhất. Sau lại chứng minh, vẫn là nhìn thực lực, tôi có thể đạt được thứ tư đã rất tốt, cảm ơn mọi người nguyện ý ủng hộ tôi.”

Ba người đi đầu là Tô Cẩm Lê, Ô Vũ, Ngụy Giai Dư.

Người chủ trì lại bắt đầu đọc quảng cáo vào lúc này, làm cho Tô Cẩm Lê càng khẩn trương, quay đầu nhìn Ô Vũ.

Ô Vũ cũng rất bất đắc dĩ, giơ tay vỗ lưng Tô Cẩm Lê, để cậu đừng khẩn trương.

Sau một thời gian, bảng xếp hạng cuối cùng đã được công bố:

Thứ nhất: Tô Cẩm Lê.

Thứ hai: Ô Vũ.

Thứ ba: Ngụy Giai Dư.

Số phiếu của Tô Cẩm Lê vẫn lấy tư thái ngiền áp, xưng bá đệ nhất, không bất ngờ chút nào.

Ô Vũ muốn nói trước, cậu cầm microphone, nhìn dưới đài thật lâu rồi mới nói một câu: “Tôi thích sân khấu này, tôi hy vọng mọi người có thể nhìn tôi trên sân khấu. Hiện tại đã làm được, cũng hy vọng mọi người không quên tôi.”

Những lời này rất có thâm ý, tựa hồ đã sớm đoán trước được điều gì, sau đó cậu cúi đầu thật sâu.

Tô Cẩm Lê cảm thấy kỳ quái, nhưng được mời lên sân khấu để phát biểu một mình.

Lúc này không thể nói chuyện với Ô Vũ.

“Có thể là bởi vì tôi là Tiểu Cẩm Lý, mới có thể cực kì may mắn lưu lại sân khấu này, biểu diễn tiết mục cho mọi người xem, hiện tại còn có thể được đứng nhất. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hồi thần, nhưng rất cảm ơn, cảm ơn mọi người bầu cho tôi, cũng cảm ơn các thầy cô dạy dỗ tôi, còn bạn bè của tôi, bọn họ đều rất ưu tú, tôi rất may mắn mới có thể quen được họ.”

“Ô Vũ mỗi ngày đều sẽ gọi chúng tôi thức dậy, còn có An Tử Hàm, miệng rất xấu nhưng là tâm lại tốt, tôi còn có vấn đề với cậu ấy, nghĩ lại thấy hối hận, cũng chưa xin lỗi. Còn Phạm Thiên Đình, tính cách cậu ấy rất tốt. Thường Tư Âm cũng vậy…… lúc tôi chưa biết gì cũng đã nguyện ý giúp tôi.”

Tô Cẩm Lê nói tới đây đột nhiên khóc, muốn tiếp tục nói, lại nghẹn ngào nói không nên lời: “Nhưng rất luyến tiếc, luyến tiếc bọn họ, cũng luyến tiếc fans, chính là……”

Cậu nói năng lộn xộn.

“Mắt cười nên cười!” An Tử Hàm đột nhiên hô một câu.

“Cậu khóc thật khó coi.” Ô Vũ cũng nói theo.

“Nhóm WeChat còn đó!” Phạm Thiên Đình nói.

Trương Thải Ni nhảy cẫng lên: “Tại sao cậu không nói về tôi?!”

Kết quả Tô Cẩm Lê đến cuối cùng cũng không nói được gì, cúi đầu qua một bên cố nén nước mắt, bởi vì da trắng, mũi đỏ lên trong nháy mắt, nhìn rất đáng yêu.

Lúc này An Tử Yến đi lên, lúc đi ngang qua Tô Cẩm Lê tùy tay lau nước mắt trên mặt Tô Cẩm Lê, sau đó hỏi: “Chốc nữa có thể hát không?”

“Có thể.” Tô Cẩm Lê trả lời.

An Tử Yến bắt đầu trao giải, đến Tô Cẩm Lê ôm một chút, đồng thời nói: “Mau bình tĩnh đi.”

“Được.”

Tiết mục cuối cùng, là An Tử Yến cùng Tô Cẩm Lê hợp xướng, bởi vì khống chế không tốt thời gian, cho nên lúc biểu diễn chỉ có nửa đoạn trước là Tô Cẩm Lê cùng An Tử Yến trên đài.

Nửa đoạn sau mấy thí sinh khác cùng với giám khảo lên sân khấu tiến hành chào bế mạc.

《Thần Tượng Quốc Dân 》 sau khi Tô Cẩm Lê cùng An Tử Yến hợp xướng đã kết thúc.

Bài hát 《 chim bay và cá 》 An Tử Yến hát khá tốt, Tô Cẩm Lê cũng điều chỉnh được cảm xúc, lúc hai người đứng trên sân khấu tương tác không nhiều, nhưng trong đó một đoạn ánh mắt đối nhau, dân mạng làm hậu kỳ Tinh hoa《 Thần Tượng Quốc Dân 》 đã được lưu truyền rất lâu.

Một đoạn kia Tô Cẩm Lê hát: “Anh là một con chim có thể sống ở mọi nơi, em là một con cá đuôi không có nhiệt độ, trời xanh biển xanh làm khó em và anh……”

Trong nháy mắt kia, ánh mắt An Tử Yến thực sự lộ ra một tia đau thương.

Tô Cẩm Lê cũng nhíu mày, như là nội tâm còn có thiên ngôn vạn ngữ, lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà không thể nói ra.

Cuối tiết mục, An Tử Yến cầm microphone tuyên bố: “Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Ngụy Giai Dư, Ô Vũ, Tô Cẩm Lê chính thức ra mắt!”

Toàn trường hoan hô.

An Tử Hàm cho dù chỉ đứng thứ tư cũng bế Tô Cẩm Lê lên xoay một vòng quanh sân khấu, Tô Cẩm Lê chỉ có thể đỡ vai An Tử Hàm bắt cậu thả mình cuống.

Thẩm Thành đứng dậy vỗ tay, hiếm khi không ghét bỏ An Tử Hàm hồ nháo.

《Thần Tượng Quốc Dân 》 đến đây đã kết thúc.

Editor có lời muốn nói: làm hai chương này mà tui mở bài numb little bug rồi ch ảy nước mắt, chả hiểu mình bị sao nữa.