Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 66




An Tử Hàm bị một cú Tô Cẩm Lê đánh muốn ngất luôn.

Từ khi quen biết Tô Cẩm Lê chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Tô Cẩm Lê sẽ đánh mình.

Một chàng trai thoạt nhìn mềm mại dễ thương, đột nhiên tức giận, động thủ không chút do dự, càng sẽ không hạ thủ lưu tình.

An Tử Hàm đỡ mặt mình, cảm thấy xương gò má đau muốn chết. Cậu còn phải tham gia thi đấu đấy, thế mà lại đấm mặt cậu, quá mức rồi đó?

Nhưng Tô Cẩm Lê không biết cố kỵ gì cả, hoàn toàn phẫn nộ vì An Tử Hàm đùa giỡn bạn mình.

“Cậu mẹ nó đánh tôi? Còn trên mặt?” An Tử Hàm bực, trực tiếp đem bàn chải đánh răng ném vào mặt Tô Cẩm Lê, giơ nắm đấm đánh trả, lại bị Tô Cẩm Lê cầm chắc lại.

Tô Cẩm Lê bị An Tử Hàm chọc tức tới khóc, nắm tay An Tử Hàm mà phát run.

Cậu vẫn luôn xem An Tử Hàm là bạn tốt nhất, cũng tín nhiệm nhất, ngày thường không giấu nhau điều gì, vân tay mở khóa cũng không xóa.

Bạn tốt nhất, cũng làm cậu tức nhất.

Nhưng An Tử Hàm đã nói những lời quá đáng như vậy, đặc biệt là khi người đó có ân với cậu.

Lúc trước rõ ràng đã cự tuyệt, lại đi trộm mở điện thoại của cậu tự thêm bạn tốt! Này đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của Tô Cẩm Lê.

Tính tình cho dù tốt cũng có giới hạn.

Nếu An Tử Hàm giải thích rõ ràng, Tô Cẩm Lê cũng sẽ không mất lý trí như vậy.

Nhưng An Tử Hàm cố tình không, mấy lời kia là do con người nói sao?

“Cho nên cậu muốn chơi cô ấy sao?” Tô Cẩm Lê lại lần nữa xác nhận.

An Tử Hàm tức giận đến mức răng hàm run lên, nảy sinh ác độc nói một câu: “Tô Cẩm Lê tôi đã cho cậu mặt mũi, cười với cậu một cái cậu cho mình thành người quan trọng đúng không? Cậu có biết bao nhiêu người muốn quỳ li3m giày tôi không hả?”

An Tử Hàm kêu gào xong, lại bị Tô Cẩm Lê đá một cái, đá đến độ không thể đứng vững.

An Tử Hàm cho rằng cậu ta cùng Tô Cẩm Lê đánh một trận, nhưng mà không phải, cậu ta bị Tô Cẩm Lê áp đảo đơn phương ẩu đả.

Ai mà biết chàng trai ngày thường dễ bắt nạt này lại giỏi đánh nhau như vậy.

An Tử Hàn mấy lần muốn đánh trả, nhưng không có cách nào đánh trả.

Ô Vũ cầm mì gói “măm măm” đi tới, đứng ở cửa toilet nhìn, giơ tay Ok với hai người: “Yên tâm đánh đi, camera đã đóng rồi.”

Cái gì là bỏ đá xuống giếng?

Cái này là bỏ đá xuống giếng.

Ô Vũ chẳng những không can ngăn, ngược lại cầm mì gói, một bên ăn một bên nhìn bọn họ đánh nhau……không, nhìn Tô Cẩm Lê đánh An Tử Hàm, lâu lâu còn nhắc nhở một câu: “Ai, An Tử Hàm cậu ngã xuống chú ý chút, đừng làm đổ giá áo, tay chú ý chút, đừng đụng tới sữa rửa mặt của tôi.”

Cậu vừa rồi nghe hai người nói chuyện, căn cứ nội dung cậu nghe được, An Tử Hàm nên bị đánh.

An Tử Hàm đau đến mức không kêu lên được, toàn thân đau nhức vì bị đánh, oan ức muốn khóc..

Cố tình Tô Cẩm Lê lại kéo cổ áo, hỏi cậu ta: “Biết sai không?”

Cậu ta miệng tiện mà nói: “Không!”

Sau đó tiếp tục bị đánh.

Ô Vũ vừa xem vừa cười, nhắc nhở Tô Cẩm Lê: “Đừng vả mặt, đừng để bị phát hiện, không là bị loại đó.”

Lại nhìn một hồi, thấy An Tử Hàm thật sự không thể đánh trả, mới đi vào, nhấc chân tùy tiện ngăn cản một chút: “Đủ rồi đó.”

Phạm Thiên Đình nghe được động tĩnh chạy tới, bên này Tô Cẩm Lê đã dừng lại, thở phì phì trừng mắt An Tử Hàm, nhìn dáng vẻ đã ngừng chiến.

“Sao lại thế này?” Phạm Thiên Đình hỏi.

“An Tử Hàm trộm mở điện thoại Tô Cẩm Lê, còn nói đồng ý chơi bạn Tô Cẩm Lê là cho mặt mũi rồi, vì thế Tô Cẩm Lê đem tên tra nam này đánh.”

Phạm Thiên Đình vỗ đùi: “Tôi đeo tai nghe nghe nhạc, không bắt kịp mẻ dưa mới rồi!”

“Tô Cẩm Lê cậu đừng cho là tôi không có cách bắt cậu.” An Tử Hàm thấy Tô Cẩm Lê không đánh, lập tức lại kêu gào lên.

“Cậu còn dám tôi còn đánh.”

“Ừ đó, anh cậu là Thẩm Thành, cậu trâu bò!” An Tử Hàm hô lên, mấy lời này trước kia là người khác nói cậu ta, giờ thay An Tử Yến thành Thẩm Thành.

Phạm Thiên Đình mở to mắt, nhìn Ô Vũ: “Thật đúng là em trai Thẩm Thành hả, lúc trước tôi cho rằng An Tử Hàm nói bừa chứ, nhìn cũng không nghiêm túc.”

Ô Vũ không trả lời, đi vào tới trước người An Tử Hàm, duỗi tay nắm cằm An Tử Hàm nhìn nhìn: “Xương gò má sưng lên, có lẽ sẽ bị tổ tiết mục phát hiện.”

“Thì sao, mấy người còn tính hủy thi diệt tích à?” An Tử Hàm đánh bay tay Ô Vũ.

Phạm Thiên Đình đi vào vỗ vai Tô Cẩm Lê: “Xin bớt giận, xin bớt giận, đừng chấp nhặt với cậu ta.”

“Tôi mới là người bị đánh!” An Tử Hàm lại lần nữa kêu lên.

“Cậu nhìn to con mà yếu như gà thế à?” Phạm Thiên Đình lại còn mỉa mai An Tử Hàm.

“Tôi…… trước kia không ai dám đánh trả tôi cả.”

Tô Cẩm Lê quay đầu rời khỏi toilet, Ô Vũ đi theo, hỏi: “Muốn ăn mì không tôi chế cho?”

“Muốn ăn, nhưng tôi có nên đến trước tổ tiết mục tự thú không?” Tô Cẩm Lê hỏi Ô Vũ.

“Không cần, giả chết, nói An Tử Hàm não tàn tự đâm.” Ô Vũ trả lời xong lại tiếp tục ăn mì gói.

Tô Cẩm Lê vẫn là có chút bất an, quay đầu lại nhìn.

Phạm Thiên Đình cùng An Tử Hàm xô xô đẩy đẩy đi ra, Phạm Thiên Đình muốn khuyên, đáng tiếc An Tử Hàm bắt được ai mắng người đó, Phạm Thiên Đình ăn mệt rồi cũng mặc kệ, lại mang tai nghe, bắt đầu đắm chìm thế giới của mình.

An Tử Hàm ra tới nhìn xung quang, một mình một người ra khỏi phòng ngủ, ra cửa rồi nhấc lên quần áo lên nhìn, phát hiện trên người chỗ tím chỗ xanh, cả người đau muốn chết.

Bây giờ cậu cuối cùng đã tin An Tử Yến là anh trai ruột, bởi vì An Tử Yến đánh không đau như này.

Một thân chật vật đến tổ tiết mục, sau khi vào tiếp tục giả làm đại gia, nhờ người ta giúp chuẩn bị đá viên và hộp thuốc, để vết thương có thể nhanh chóng giảm sưng tấy.

Một lát sau lãnh đạo lại hỏi: “Cậu đánh nhau hả?”

An Tử Hàm cũng biết nếu nói Tô Cẩm Lê đánh mình Tô Cẩm Lê sẽ bị loại, vì thế bị đè nén nửa ngày mới nói: “Không có.”

“Thương tích này không giống bị ngã.”

“Tính tình tôi không tốt, giận tự đánh mình.” An Tử Hàm mặt sưng phù, lúc nói chuyện mắt to mắt nhỏ, nhưng vẫn cứ kiêu ngạo.

Họ không thể tranh luận với An Tử Hàm nên không bận tâm nữa, chỉ dặn dò vài câu không được bạo lực trong trại huấn luyện.

An Tử Hàm gật đầu đồng ý, lấy đá chườm lên mặt, đuổi những người khác ra ngoài, sau đó lấy điện thoại gọi cho An Tử Yến.

An Tử Yến nhận, nói với giọng không kiên nhẫn: “Có việc sao? Anh rất bận.”

“Em mới đánh nhau với Tô Cẩm Lê một trận.”

Kết quả, nháy mắt nghe được giọng An Tử Yến phẫn nộ: “Em đánh cậu ấy? Em tìm chết hả?”

“Cậu ấy bắt bẻ trước!” An Tử Hàm lập tức phản bác.

“Anh không tin với tính cách đó cậu ấy sẽ đánh nhau với em, khẳng định là em có vấn đề.”

“Mấu chốt là em chưa làm gì, cậu ấy đã hùng hổ tới chất vấn em.”

“Em đi xin lỗi đi, đừng ép anh lại đánh em.”

An Tử Hàm gọi điện thoại là để cáo trạng, kết quả anh trai ruột mình lại không bênh.

Trong phòng bị đánh không ai ngăn thì thôi, đánh xong bạn cùng phòng cũng đều hướng về Tô Cẩm Lê. Cậu cho rằng anh ruột sẽ bênh, ai ngờ anh ruột còn dọa đánh bắt đi xin lỗi.

Cậu nghẹn khuất không chịu được, trực tiếp khóc lên, một bên gào một bên nói: “Em…… Mẹ nó…… bị đánh đau như vậy, mấy người còn đều hướng về cậu ta! Em bị đánh anh còn mắng em…… A a a!”

An Tử Yến nghe được An Tử Hàm gào thành như vậy, bình tĩnh rồi mới nói: “Được rồi, trước tiên đừng khóc, nói cho anh sao lại thế này.”

“Tô Cẩm Lê hẳn là thích…… thích trợ lý của Vưu Lạp, là Tiểu Mễ, chính là…… người lần trước gặp ở tiệm cơm. Em thêm WeChat cô ấy, cậu ấy tức giận đánh em.”

“Tiểu Mễ? Cậu ấy nói với em là cậu ấy thích?” An Tử Yến nói có chút chần chờ.

“Chân trước em còn cố vấn tình cảm cho cậu ta, sau lưng lại cười ha hả nói chuyện phiếm với Tiểu Mễ, còn vì cô ấy đánh em một trận, anh nói xem?”

“Việc đánh nhau tổ tiết mục có biết không?”

“Em không nói cho bọn họ, bọn họ cũng không hỏi lại.”

“Ừm, nếu là người cậu ấy thích, sao em còn muốn thêm WeChat Tiểu Mễ?” An Tử Yến vững giọng hỏi.

An Tử Hàm đột nhiên trả lời không được.

“Em có phải là không được cho phép đã thêm WeChat, sau đó bị cậu ấy phát hiện mới đi xử lý không?”

“Em còn…… chưa làm cái gì đâu.” An Tử Yến chột dạ trả lời.

“Có phải là bởi vì từ nhỏ em đã được một đám người nâng, nữ sinh bên cạnh cũng chủ động đến bên cạnh, em cảm thấy trên đời chỉ có hai loại con gái, một là có thể ngủ được, còn loại kia thì không? Cố lắm thì thêm loại em không muốn ngủ hả?”

“Em không có……”

“Em luôn thiếu sự tôn trọng cơ bản nhất dành cho con gái.”

“Em không có! Lần này em làm bình thường, muốn làm quen trước, bắt đầu từ bạn bè. Em rất nghiêm túc……”

“Nghiêm túc cái rắm, mấy ngày rồi không hẹn hò, trống rỗng cô đơn sao? Trong trại huấn luyện nhàn rỗi quá phải không?”

An Tử Hàm lại cảm thấy mình rất ủy khuất, khóc lóc trả lời: “Em không có, thật không có, lần này là muốn trộm cho Tiểu Mễ vé vào cửa, để cô ấy đến xem Tô Cẩm Lê, còn đồng ý cho cô ấy vào cho Tô Cẩm Lê một kinh hỉ. Em đúng là muốn tiện lúc quen Tiểu Mễ, nhưng không phải tính trực tiếp ngủ với cô ấy!”

Giọng điệu của An Tử Yến lúc này trở nên tốt hơn, anh hỏi: “Sao em không giải thích rõ ràng? Hơn nữa em có nói rõ ràng cho Tiểu Mễ không?”

“Em quên nói cho Tiểu Mễ, em để người khác gửi giùm, ai biết nhanh như vậy! Hơn nữa, Tô Cẩm Lê vừa vào đã chất vấn em, anh cũng không phải không biết em thế nào, khẳng định phải nói lại chứ!”

An Tử Yến thở dài một hơi, lúc này mới hỏi: “Thế nào, bị đánh nặng không?”

“Cậu ấy đấm mặt! Xương gò má đều sưng lên, trên người chỗ xanh chỗ tím.”

“Em xử lý miệng vết thương cho tốt, sau còn phải thi đấu. Ngày mốt anh trở về, sau đó sẽ đi gặp em, em cũng nên giải thích rõ ràng cho Tô Cẩm Lê, nói xin lỗi đi.”

“Em không! Nếu sau này lại hòa hảo em là cháu cậu ta.”

“Đừng nói loại lời nói này được không, anh cũng phải đi theo hàng cháu đó.”

“Anh không nói, chỉ hai ta biết, hoàn toàn có thể coi như không có chuyện gì.”

“……” Em trai anh cũng chỉ có chút tiền đồ này.

*

An Tử Hàm cùng Tô Cẩm Lê đánh nhau không ai nói nhưng ai cũng thấy được.

An Tử Hàm trên mặt có thương tích, rõ ràng là đánh nhau, cậu ta lại không nháo, cũng không ai bị xử phạt gì đó, loại chuyện này ai có thể làm được?

Cậu ta có thể chịu đựng như vậy có thể có mấy người?

Cậu ta lại đột nhiên bắt đầu chiến tranh lạnh với Tô Cẩm Lê, điều này đã giải thích rõ tình hình.

An Tử Hàm tính cách không tốt, nhưng không tồi với Tô Cẩm Lê, mấy ngày nay lại có thể nhịn xuống không nói một lời với Tô Cẩm Lê, có thể thấy được lần này nghiêm trọng thế nào.

Nhưng trong phòng bọn họ, Ô Vũ không khuyên, Phạm Thiên Đình mừng được thanh nhàn, Thường Tư Âm muốn khuyên bảo hai lần, An Tử Hàm há mồm lại mắng chửi, Thường Tư Âm cũng mặc kệ.

Tới lúc diễn tập, tổ tiết mục dựa theo phong cách ca khúc của Tô Cẩm Lê sắp xếp cho cậu diễn trên không, Tô Cẩm Lê phải chơi đánh đu giữa không trung, sau đó lại phi thân xuống.

Nằm giường trên có thể nhịn được, nhưng cái này thật sự không nhịn được, Tô Cẩm Lê hoảng sợ không ngừng, ôm dây thừng quỷ khóc sói gào: “Không được…… tôi không được.” Tôi chỉ là con cá nhỏ, không nên ở cao thế này!

“Không sao, cậu đừng nhìn phía dưới.” Ô Vũ đứng ở dưới cổ vũ.

“Hiệu quả sân khấu của cậu sẽ rất tốt.” Thường Tư Âm cũng nói như vậy.

“Ngã xuống thì từ cẩm lý biến thành cá ép.” An Tử Hàm ngồi ở một bên nhìn, vui sướng khi người gặp họa.

Tô Cẩm Lê giữ chặt sợi dây, cố gắng kìm nén sự sợ hãi của mình.

Tới lúc An Tử Hàm lên sân khấu, tổ tiết mục sắp xếp một tấm màn giấy.

An Tử Hàm sẽ ở bên trong hát một đoạn trước, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của An Tử Hàm dưới ánh đèn trên tờ giấy, sau đó đột nhiên chọc thủng tờ giấy trắng, từ bên trong bước ra.

Nhưng mà An Tử Hàm vì chơi soái, lúc đi ra vướng giấy té ngã trên sân khấu.

Tô Cẩm Lê đang đứng ở một bên sân khấu để giảm bớt áp lực, sau khi nhìn thấy cậu “Xì” một tiếng bật cười, khiến An Tử Hàm trừng mắt nhìn Tô Cẩm Lê.

Lúc đi về hai người tình cờ đụng phải nhau, An Tử Hàm đút tay trong túi, đi theo sau lưng Tô Cẩm Lê niệm: “Cá chép kho tộ, cá ngâm chua, cá chua ngọt, đầu cá kho tiêu…”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Cẩm Lê: Cậu là ma quỷ sao?