Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 123




Thẩm Thành vào toilet, liền nhìn thấy Hàn Dao đang nôn mửa rối mù, chán ghét cau mày.

Do dự một lúc, anh vẫn không rời đi mà đứng xa xa, nhìn gương tô son.

Hàn Dao dùng nước rửa sạch dơ bẩn, nhìn Thẩm Thành.

Cô có thể nhận ra Thẩm Thành là cẩm lý tinh, nhưng cô không thể nhận ra người này chính là Thẩm Thành.

Hơn nữa lúc say cũng bị chập mạch nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Cô là bạn gái của con heo nhỏ đó à?”

Thẩm Thành quay đầu nhìn Hàn Dao, không nói chuyện.

“Tôi nói cô biết, anh trai cậu ta…… Là tra nam, cậu ta cũng…… cũng không khá hơn đâu, đều là đại móng heo! Cô ở bên cậu ta, khẳng định sẽ bị…… vứt bỏ.” Hàn Dao say khướt đến trước mặt Thẩm Thành, nghiến răng nghiến lợi.

Hiển nhiên, Hàn Dao cho tới bây giờ vẫn còn hận ý.

Thẩm Thành nhìn Hàn Dao, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt, dùng giọng nữ trả lời: “Chúng ta không giống nhau.”

“Ừ, chúng ta không giống nhau…… Heo nhỏ còn có thể hẹn hò với cô, đại móng heo đến hẹn hò cũng không chịu!”

“Bận việc rồi.”

“Đúng! Anh ta chỉ có sự nghiệp. Sau khi chia tay… anh ta thậm chí còn mẹ nó… chia tay mà lão nương… đã sống hàng nghìn năm, chưa từng song tu được…”

“……”

“Đại móng heo cũng không hơn gì tôi…… Ngàn năm non…… Ha ha ha ha, hai người đã từng trải qua chuyện đó chưa?”

“Cô say rồi.” Thẩm Thành lạnh lùng lùi lại một bước, chán ghét mùi rượu trên người cô.

“Đám lão quỷ kia…… chỉ biết rót, chuốc say tôi…… Bọn họ lại có thể thế nào? Muốn tôi hút khô bọn họ sao?” Hàn Dao vừa nói vừa đi tới trước gương, nhìn chính mình trong gương, lấy đồ ra trang điểm lại.

Sau khi trang điểm xong, Hàn Dao lại lắc đầu một cái trước khi chuẩn bị rời đi, nhưng đi được vài bước, cô đột nhiên quay lại hỏi Thẩm Thành: “Son môi của cô màu gì?”

“Không nhớ được.”

“Thôi.”

Thẩm Thành nhìn theo Hàn Dao rời đi, suy nghĩ một lúc, vẫn đi theo Hàn Dao tới phòng cô.

Hàn Dao đang bàn tài nguyên, giới giải trí là như vậy, uống rượu xã giao là chuyện bình thường.

Làm người đại diện, không có năng lực này thì không được, Hàn Dao là một mỹ nữ tương đối có tiếng trong giới, dựa vào đó, cô cũng đã cướp được không ít tài nguyên.

Hai người cùng nhau đi vào khiến những người ở bên trong vô cùng ngạc nhiên.

“Cô là…” Một người trong số họ hỏi Thẩm Thành.

“Cô ấy… bạn thân đang đợi đưa cô ấy về nhà.” Thẩm Thành trả lời.

Đối với mỹ nữ, bọn họ đều rất khoan dung, cho nên không nói nhiều, chỉ ngồi nhìn thôi cũng đã mắt rồi.

Hàn Dao cũng say đến mơ hồ, dựa vào ghế sô pha nhìn Thẩm Thành một cái, sau đó nở nụ cười, cũng không chọc phá.

Ngồi im một lúc, cô chợt như được tiêm máu gà, ngồi dậy giới thiệu nghệ sĩ của mình với nhà sản xuất và nhà đầu tư.

Thẩm Thành nhìn thấy nghệ sĩ Hàn Dao mới đưa tới cũng đang ở trong phòng riêng, có lẽ là vì bảo vệ nghệ sĩ nên nữ nghệ sĩ này không uống nhiều, chỉ ngồi nói chuyện tâm sự.

Thẩm Thành quan sát một hồi, phát hiện Hàn Dao mặc dù say, nhưng cô vẫn có ý thức tự vệ, nếu có người đến gần hoặc ngang ngược, cô sẽ trực tiếp chặn đường, sau đó di chuyển một chút, giống như đang định kiếm thứ gì đó để né, rồi tiếp tục nói.

Anh nhìn một lúc cũng thấy chán, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhấc điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Pipi.

Pipi: Lão đại, tin tức Tô Cẩm Lê đi KTV thật sự truyền ra ngoài, hình như đã gây náo loạn.

Pipi: Hiện tại Tô Cẩm Lê nhân khí cao, có người đã đăng tin trên ứng dụng truy tinh, fans trong thành phố này đang đổ xô đến.

Thẩm Thành lại nhìn thoáng qua Hàn Dao, cân nhắc kỹ lưỡng quyết định rời đi, tính dẫn Tô Cẩm Lê ở ghế lô trực tiếp trốn chạy, để những người đến đây không gặp được ai.

Anh vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Hàn Dao lại đột nhiên bổ nhào vào người anh khóc.

“Mấy người đều nên biết tôi không dễ dàng, mang nghệ sĩ…… thật sự rất khó, chưa động được đã bị An Tử Yến…… đoạt tài nguyên…… Lần trước Vương tổng cũng cô phụ hảo ý của tôi, lần này cô…… cũng không thể! Tôi rất ủy khuất.”

Hàn Dao kêu khóc chơi đùa, nhưng những người này bắt đầu thuyết phục, làm đảm bảo.

Thẩm Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Hàn Dao khóc lóc kể lể một hồi, đột nhiên nhéo vai Thẩm Thành sau đó kéo áo Thẩm Thành, nhìn sau cổ anh, sau khi xem xong liền buông Thẩm Thành ra.

Thẩm Thành đã mất kiên nhẫn từ lâu, mới nói: “Tôi đi trước.”

“Ừm.” Hàn Dao trả lời một tiếng.

Thẩm Thành ra khỏi phòng, đi về phía căn phòng ban đầu của mình, vừa đến gần đã phát hiện fan đang lảng vảng xung quanh, nhưng Địch Địch đang đứng canh cửa, chắc chắn anh Hạo và những người khác cũng đã đến.

Vừa tới cửa, Địch Địch đã ngăn anh lại: “Xin lỗi, xin đừng quấy rầy cuộc sống riêng tư của cậu ấy.”

“Tôi là bạn gái của cậu ấy.” Thẩm Thành mỉm cười trả lời.

“Ông chủ của chúng tôi có hàng ngàn bạn gái.”

Thẩm Thành cúi đầu nhắn cho Tô Cẩm Lê, không lâu sau Tô Cẩm Lê mở cửa, túm Thẩm Thành đi vào: “Anh đi đâu, em chờ anh nửa ngày?”

Địch Địch nhìn hai người sau khi đi vào đóng cửa lại, sửng sốt một chút, vội vàng báo cáo tình hình cho Giang Bình Thu.

Sau khi hai người đi vào, Tô Cẩm Lê liền bắt đầu dọn đồ, nói với Thẩm Thành: “Chúng ta chạy nhanh đi thôi, em nghe nói không ít người đều tới vây xem em.”

“Anh muốn dẫn em truyền tống về, nhưng tài xế cùng trợ lý bên kia thì sao?”

“Đã nháo lớn, nếu hiện tại truyền tống sẽ làm người hoài nghi.”

“Vậy làm sao bây giờ? Em đi trước, anh ở lại chờ vắng bớt thì truyền tống đi? Nếu hai chúng ta đi cùng khẳng định sẽ có tai tiếng, đến lúc đó không tốt cho em.” Thẩm Thành ngồi trên sô pha, có chút không biết nên làm như thế nào.

Đùa giỡn với Địch Địch là một chuyện, thực tế có scandal lại là chuyện khác.

Tô Cẩm Lê cũng hoảng sợ, ngồi trên sô pha phiền não một lúc mới cúi đầu nhắn tin cho Địch Địch, hỏi anh Hạo lái xe đi đâu.

“Anh, em đi trước đây, chốc nữa anh tùy thời mà làm!”

“Ừm anh hiểu rồi.” Thẩm Thành nói xong đột nhiên nghĩ tới cái gì, kéo áo của mình cho Tô Cẩm Lê xem, “Sau cổ anh có gì sao?”

“Có một nốt ruồi, màu đỏ, không lớn.”

“Ồ……” Thẩm Thành trước đây không có để ý tới, bình thường khi quay quảng cáo, người tạo hình thường phủ phấn lên, đây là lần đầu tiên anh biết đến.

“Em đi trước đây.” Tô Cẩm Lê nói xong đứng dậy liền đi ra ngoài, Địch Địch lập tức bảo vệ Tô Cẩm Lê ra, anh Hạo bên kia cũng chuẩn bị tốt, đón được Tô Cẩm Lê liền sẽ lái xe rời đi.

Thẩm Thành ngồi trong phòng nhìn đồng hồ, chờ thời gian trôi qua từng phút, sau khi mọi người giải tán, anh sẽ truyền tống rời đi.

Lúc này có người đẩy cửa trực tiếp bước vào, thậm chí còn thở hổn hển.

Thẩm Thành nhìn thấy người tới chính là An Tử Yến, hơi nhíu mày, nói: “Cậu đi nhầm phòng sao?”

An Tử Yến lui một bước, nhìn số phòng, sau đó bước vào nói: “Sao vậy, nghe nói cô là bạn gái của Tô Cẩm Lê?”

Thẩm Thành nghe xong liền muốn cười, nhưng thấy thú vị, anh vẫn là gật đầu: “Đúng vậy, hai chúng tôi vừa hẹn hò, vừa mới tách ra.”

An Tử Yến nhìn mỹ nữ bình thản ngồi trên sô pha, trong lòng có chút khó chịu.

Anh nghe được tin Tô Cẩm Lê đã vội vã đi theo đường này, muốn tìm cơ hội hát với Tô Cẩm Lê cũng được, sau khi yêu đương còn chưa hẹn hò lần nào.

Nhưng quay đầu lại nghe tin Tô Cẩm Lê ở bên bạn gái mình.

Bạn gái?

Vậy anh là cái gì?

Sau khi anh chạy tới chỉ có thấy mình Thẩm Thành, tức giận đến ngồi phía khác trên sô pha, nhìn chằm chằm Thẩm Thành không lên tiếng.

Thẩm Thành không muốn ở lại cùng An Tử Yến, liền đứng dậy muốn rời đi.

An Tử Yến nhìn chiều cao của Thẩm Thành sau khi đứng lên, không khỏi sửng sốt trong chốc lát, nghĩ đi nghĩ lại liền đứng dậy hỏi: “Cô là Thẩm Thành?”

Thẩm Thành dừng một chút, quay đầu nhìn An Tử Yến, vừa thấy vậy An Tử Yến đã xác định, không nhịn được cười nói: “Trâu bò đó! Trống mái khó phân biệt.”

“Cậu nhận sai người.”

“Sẽ không nhận sai, ánh mắt thấy tôi liền khó chịu chỉ có mình anh, người khác đều yêu tôi chết được.”

“Chỉ vì trong cơ thể cậu nặng dương khí nên mới hấp dẫn người khác, tự thân cũng chẳng ưu tú gì.” Thẩm Thành vô tình vạch trần An Tử Yến.

“Nhưng Tô Cẩm Lê giúp tôi hút bớt dương khí, khiến tôi dễ chịu hơn nhiều.”

“Cậu……”

Thẩm Thành vừa muốn nói cái gì, cửa lại bị đẩy ra, có người bước vào, kích động nói: “Làm sao làm sao?”

An Tử Hàm tiến vào thấy Thẩm Thành liền sửng sốt, sau đó dừng bước cảm thán: “Mẹ ơi, Tô Cẩm Lê trâu bò, mối tình đầu chính là một đại mỹ nữ, chiều cao này tôi thích.”

Phía sau An Tử Hà là Phạm Thiên Đình đang cùng nhau xem náo nhiệt.

Thẩm Thành tức giận với hai anh em, giơ tay cầm túi đánh An Tử Yến, sau đó tức giận chửi: “Đồ thối tha!”

Chửi mắng xong quay đi.

Thẩm Thành là ai a, ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử, giả bị côn đồ ức hiếp, sau đó quay người bỏ đi mà không giải thích, tỏ vẻ hiển nhiên rất tức giận.

An Tử Yến bị túi đánh sửng sốt, ngay sau đó đã bị An Tử Hàm đẩy một chút: “Anh, anh vậy không được, bạn gái của anh em của em mà anh cũng đùa giỡn?”

Nói xong, còn đuổi theo Thẩm Thành kêu: “Em dâu xin bớt giận, anh tôi ngày thường không như vậy.”

Phạm Thiên Đình cũng đi theo kêu: “Tôi là anh em của Tô Cẩm Lê, xin được làm quen.”

Chờ Thẩm Thành đi xa, hai người bọn họ mới lui về.

“Em kêu cái gì, đừng gây chuyện!” An Tử Yến lập tức mắng.

“Đám người kia đều chạy theo Tô Cẩm Lê, chúng em một đường lại đây, cả tầng không có một bóng người, anh không phát hiện sao? Tô Cẩm Lê như lao công, nơi cậu ấy xuất hiện sạch sẽ, phiến giáp không còn.” An Tử Hàm trả lời đúng lý hợp tình.

Phạm Thiên Đình cũng cảm thán: “Thật xinh đẹp, nhưng chiều cao khiến người ta cảm thấy áp lực, tôi đoán có thể là 1m85?”

An Tử Hàm rất có kinh nghiệm: “Gần bằng mẹ tôi, mẹ tôi mang giày cao gót là được thế này.”

An Tử Hàm trả lời xong, liền đến trước người An Tử Yến: “Sao thế, nhìn mỹ nữ mới ngộ ra à? Nhưng anh không đoạt người được đâu? Tiểu Ngư Nhi lần đầu tiên yêu đương, anh đã chuẩn bị cắm một chân? Muốn làm tiểu tam?!”

“Em cút xéo cho anh!”

Anh là chồng Tô Cẩm Lê, kết quả bị mắng thành tiểu tam?

ĐM!! Cá!!

Tác giả có lời muốn nói: An Tử Yến: Anh đây là lấy xong ảnh đế, còn luyện tập hằng ngày, qua mấy năm đoạt luôn ảnh hậu sao?

Thẩm Thành: Cút!