Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 115




Một nhóm đòi hỏi phải chuẩn bị nhiều công việc khác nhau, rất phức tạp và cần có một đội ngũ để vận hành.

An Tử Yến nhìn đề án nhóm, cảm thấy trong lòng có vạn mã lao nhanh.

Nhóm cái rắm!

Bọn họ ban đầu không tính lập nhóm, công việc đều là dựa theo cá nhân nhận, gần đây mới thống kê thời gian biểu các thành viên.

Xét theo thông báo hành trình của các thành viên trong nhóm, năm người họ căn bản không có mấy ngày có thể gặp được cùng nhau.

An Tử Yến ngồi trên sô pha, loay hoay với tập tài liệu trong tay, nhìn Tô Cẩm Lê đang bận rộn cách đó không xa.

Bây giờ đã là 1 giờ sáng, sau khi Hồ Đằng rời đi, họ không còn phải làm thêm giờ qua đêm nữa. Tuy nhiên, để không làm chậm tiến độ quay phim, Vưu Lạp vẫn sẽ thức đêm để giải thích cho Tô Cẩm Lê cách hành động và tiến hành khóa huấn luyện đặc biệt tạm thời.

Anh chợt nghĩ tới điều gì đó, tìm đến Địch Địch:”Biết quay video ngoài lề không?”

“Quay ông chủ Tô đóng phim sao?” Đâu Đâu lập tức gật đầu, nhanh chóng đồng ý.

Làm trợ lý đôi khi cần quay những cảnh sinh hoạt hàng ngày này và đưa lên mạng cho fan xem, công tác, sinh hoạt hằng ngày, để đoàn đội chỉnh hậu kỳ chút là được, cũng là một loại kinh doanh nhân khí.

Địch Địch là trợ lý chuyên môn bồi dưỡng ra, tất nhiên biết.

“Tôi đi chuẩn bị nội dung, cậu đi chuẩn bị máy ảnh.”

“Được.” Địch Địch lập tức quay về phòng lấy thiết bị, bọn họ đến đoàn làm phim, những thứ này vẫn đã chuẩn bị sẵn.

Trong giờ giải lao của Tô Cẩm Lê cùng Vưu Lạp, Tô Cẩm Lê ngồi trên ghế uống nước, Vưu Lạp ngồi xổm bên cạnh xem kịch bản, trong miệng còn đang lẩm bẩm, đọc lời kịch ấp ủ cảm tình.

Tô Cẩm Lê cũng không hiểu tại sao Vưu Lạp lại phải ngồi xổm khi đọc kịch bản, có lẽ nó sẽ truyền cảm hứng hơn chăng?

Lúc này Địch Địch mang theo đồ vật do An Tử Yến sắp xếp đi tới, nói với Tô Cẩm Lê: “Ông chủ Tô, chúng ta đi quay nhóm.”

“Hả?” Tô Cẩm Lê rất kinh ngạc, quay lúc này? Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, đã rất muộn rồi.

“Mấy cậu quay nội dung nhóm cũng quá tùy ý rồi đó?” Vưu Lạp cũng không nhịn được cảm thán một câu.

“Bọn tôi đều rất tùy ý.” Tô Cẩm Lê mếu máo, sau đó gật đầu, “Được rồi, quay thôi, tôi chỉnh sửa lại tạo hình nhé?”

“Hiện tại khá tốt.” Hiện tại Tô Cẩm Lê vẫn đang mặc đồ diễn, còn chưa tẩy trang.

Vưu Lạp giảng diễn thích ở tận sân, còn mặc trang phục trong phim, như vậy vài chi tiết cũng sẽ tập được rõ hơn.

Đâu Đâu lấy camera ra, bên kia Giang Bình Thu cũng tới hỗ trợ, chụp một góc khác.

Hai người đều không chuyên nghiệp, nhưng làm ngoài lề cũng được.

Địch Địch nói với Tô Cẩm Lê nói: “Bây giờ cậu quay video trò chuyện với một thành viên trong nhóm.”

“Ồ.” Suy nghĩ một lúc, Tô Cẩm Lê bấm vào video chat với An Tử Hàm.

Chờ một lúc, An Tử Hàm nhận: “Còn chưa ngủ à?”

“Cậu đang làm gì vậy?” Tô Cẩm Lê hỏi An Tử Hàm, thấy bên An Tử Hàm tối đen như mực, có lẽ là do đèn tắt nên cậu không nhìn thấy gì.

Địch Địch hướng camera vào màn hình điện thoại nhưng không chụp được gì.

“Tôi ngủ chớ sao, thời gian này còn có thể đi cứu vớt thế giới?” An Tử Hàm trả lời, sau đó liền thấy gì đó không ổn, “Địch Địch cạnh cậu đang làm gì đó?”

“Chúng ta quay nội dung nhóm.”

“Cái quỷ gì? Quay thế á?” An Tử Hàm lập tức tăng âm lượng.

“Đúng vậy, bắt đầu rồi.”

“Cậu đợi lát nữa, tôi mặc quần áo.”

“Cậu ngủ khỏa thân hả?”

Giọng nói của An Tử Hàm có chút mơ hồ, chắc là đang mặc quần áo hét lên: “Trước đây trong ký túc xá có nhiều người như vậy, đương nhiên là tôi mặc quần áo đi ngủ, ở nơi riêng tư mặc cái gì!”

Đợi một hồi An Tử Hàm mới xong, cầm điện thoại mở đèn.

An Tử Hàm lúc này không trang điểm, bật đèn vẫn đang nghịch tóc, sửa sang lại kiểu tóc. Ngũ quan của cậu vốn dĩ đã rất tinh xảo, bởi vì là hỗn huyết, ngũ quan thâm thúy, vẫn có thể chịu đựng được thử nghiệm trong điện thoại di động.

“Quay thế này rồi sao nữa?” An Tử Hàm hỏi.

Tô Cẩm Lê ngẩng đầu nhìn nhìn, nói với An Tử Hàm: “Bọn họ bảo tôi nói cậu, cậu nhảy chính.”

“Ồ……” Tô Cẩm Lê đừng làm là được, nhất định tẻ ngắt.

“Cậu vẫn cần hát một bài theo tâm trạng hiện tại của mình, chỉ giai điệu thôi cũng được.” Tô Cẩm Lê tiếp tục thứ An Tử Yến viết.

“Còn ca hát?” An Tử Hàm chuyển sang vị trí khác, suy nghĩ một lúc mới bắt đầu hát: “Lặp đi lặp lại, một mình anh ngủ không được, nói cho em biết anh không ngủ được đi, nói cho anh biết em cũng hy vọng anh sẽ xuất hiện.”

“Đây là bài gì?”

“Cô đơn không ngủ”

“Hãy miêu tả anh trai của cậu bằng năm từ.”

“Còn năm từ nữa… A, cao lớn, lỗ mũi to, đẹp trai, chân to và… tính tình không tốt.”

“Lặp lại.”

“Lỗ mũi to và… Có chuyện gì vậy?”  An Tử Hàm chấp nhất với lỗ mũi của An Tử Yến, cũng không biết tại sao.

“An đại ca ở cạnh tôi.” Tô Cẩm Lê nhỏ giọng nhắc nhở.

“Anh ấy chỉ cần không ở cạnh tôi, tôi không sợ.”

Sau khi cúp video của An Tử Hàm, Tô Cẩm Lê liền gọi điện cho người tiếp theo là Ô Vũ.

Phản ứng đầu tiên của Ô Vũ là cúp máy, sau đó gửi tin nhắn thoại: “Tôi ngủ, chuyện gì?”

“Nhớ cậu.” Tô Cẩm Lê chỉ có thể trả lời như vậy, bọn họ phải đột nhiên tập kích.

Ô Vũ:……

Tô Cẩm Lê: Nhìn xem một chút.

Ô Vũ: Là thế nào?

Một lát sau, Ô Vũ gọi video tới, Tô Cẩm Lê nhanh chóng đồng ý.

Sau khi kết nối, cậu thấy Ô Vũ dưới chăn đang nhìn chằm chằm vào video với vẻ mệt mỏi.

Tô Cẩm Lê lúc này mới có thể nói thật: “Chúng ta quay nội dung nhóm, đang làm đột nhiên tập kích.”

Ô Vũ ở đầu bên kia video thở phào nhẹ nhõm: “Cậu làm tôi sợ nhảy dựng.”

“Bây giờ tôi muốn thông báo cậu sẽ là ca sĩ chính của nhóm.”  Tô Cẩm Lê nói vào điện thoại.

“Ồ, cậu sao?” Ô Vũ cùng Tô Cẩm Lê, đều có thể là ca sĩ chính.

“Tôi ở vị trí C.”

“Thường Tư Âm là đội trưởng, Phạm Thiên Đình là hát rap, An Tử Hàm đâu?”

“Cậu ấy nhảy chính.”

Ô Vũ thản nhiên đáp lại, hỏi: “Cứ như vậy đã xong việc sao?”

“Cậu cần hát một bài hát theo tâm trạng của mình lúc này.”

“Một người mất ngủ, cả thế giới mất ngủ, đèn đường ngây thơ đang chờ ngày mai…”

“Ồ, 《 toàn thế giới mất ngủ 》?”

“Ừm.”

“Dùng năm từ hình dung An Tử Hàm.”

“Chán ghét, phiền, kêu kêu quát quát, lải nhải, không dứt.”

“Cậu ấy sẽ tức giận, hơn nữa fans mấy cậu không hòa thuận, cậu đừng nói như vậy.” Tô Cẩm Lê vội nhắc nhở.

“Vậy sửa một chút, ngốc, bạch, ngọt, ngốc, manh.” Nói xong còn giơ ngón tay cái lên màn hình điện thoại.

“Có thể có thể, khá hơn nhiều.” Tô Cẩm Lê thở phào nhẹ nhõm, lén nhìn camera, sợ phát sóng hết mọi thứ, tập này đủ để fan của An Tử Hàm chiến đấu với fan của Ô Vũ suốt ba ngày ba đêm.

Sau đó gọi cho Thường Tư Âm, Thường Tư Âm tính cách tốt, bị đánh thức cũng không tức giận, phối hợp xong xong liền tắt điện thoại.

Cuối cùng là Phạm Thiên Đình, dù có gọi thế nào cũng không liên lạc được, có lẽ là do không bật chế độ chờ WeChat.

Tô Cẩm Lê do dự một lúc, sau đó gọi điện cho Phạm Thiên Đình, kết quả điện thoại cũng không ai nhận, Tô Cẩm Lê lúc này mới từ bỏ: “Phạm Thiên Đình nếu mệt mỏi, chất lượng giấc ngủ cực kì tốt, buổi sáng thường xuyên gọi không tỉnh.”

Chờ quay xong, Tô Cẩm Lê mới hỏi An Tử Yến đang ngồi cách đó không xa: “Có ai lại thích kiểu ngoài lề này sao?”

“Đòn sát thủ của mấy Gameshow em phải nhớ kỹ: khách nữ không trang điểm, khách nam đột kích thay quần áo, nếu có khách đẹp thì phải có bể bơi hoặc buổi tắm nước, tiểu thịt tươi có nhân khí cùng nam thần phải kèm theo em gái xinh đẹp. Trăm xem không chán chính là, ban đêm đánh bất ngờ bộ dáng khách mời ngủ, dùng phương thức kỳ kỳ quái quái đánh thức, chúng ta hiện tại đang làm cái này.”

“Không hiểu lắm.” Tô Cẩm Lê lắc đầu.

Vưu Lạp lại cảm thấy thích thú trước kết luận của An Tử Yến.

“Em không cần hiểu, đi ngủ sớm một chút đi thôi.” An Tử Yến vẫy tay, để Tô Cẩm Lê đi ngủ.

Tô Cẩm Lê ngoan ngoãn tạm biệt, trở về phòng, mới vừa đi đến vách tường đã nhận được tin nhắn của An Tử Yến: Tối nay đừng tới đây, ngày mai phải ra ngoài.

Cậu thở dài một hơi, trở về dọn dẹp một chút rồi ngủ.

*

Ngày hôm sau là lần đầu tiên chính thức tham gia công việc với tư cách nhóm sau khi nhóm được thành lập.

Tô Cẩm Lê và những người khác riêng lẻ đi đến, vừa đến hiện trường đã gặp phải một biển người, không rõ ai là fan, ai là phóng viên.

Hiển nhiên, công việc ở đây không được sắp xếp hợp lý nên dẫn đến tình trạng hỗn loạn.

An Tử Yến ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Giang Bình Thu yêu cầu bọn họ sắp xếp, an ninh của nhóm cần phải nâng lên một mức cao hơn, hiện trường rõ ràng lớn hơn bọn họ tưởng tượng.

Một nhóm đột nhiên ra đời như này đã nhận được sự chú ý chưa từng có.

Vừa ra mắt đã làm trận lớn như vậy, độ chú ý cao đến thế đúng là hiếm gặp mấy năm nay.

Sau khi xuống xe, Tô Cẩm Lê nghe thấy những tiếng hét chói tai, cậu nhìn xung quanh, chào fan rồi cúi đầu cảm ơn họ.

Nhưng hiện trường quá loạn, Tô Cẩm Lê ở lại quá lâu sẽ gây ra hỗn loạn, chỉ có thể nhanh chóng tiến vào.

Sau khi vào trong, các nhân viên đã đến chào đón, có người đi đến bên cạnh Tô Cẩm Lê đưa cho cậu một tập tài liệu: “Đây là lời thoại của video quảng cáo quay ngày hôm nay, không có nhiều lời thoại, chỉ có vài chữ, còn có nội dung quay chụp.”

“Ồ, được rồi, tất cả họ đều ở đây à?”

“Còn thiếu Ô Vũ, hẳn là nửa giờ sau tới.”

Bọn họ hôm nay quay tuyên truyền cho nhóm, cũng là tiêu đề mở đầu buổi diễn của nhóm và là ảnh quảng cáo cho nhóm.

Vì thành viên chưa đến đủ nên họ quay phần cá nhân trước.

Lời thoại của Tô Cẩm Lê rất đơn giản, cậu là vị trí c và là sự tồn tại bắt mắt nhất.

Kịch bản của mỗi người được xây dựng theo tính cách và kinh nghiệm của họ.

Vị trí của Tô Cẩm Lê đã từng cô đơn và bất lực, nhưng sau đó cậu gặp những thành viên khác trong nhóm và cùng nhau đi đến vinh quang.

Lời thoại là độc thoại, lồ ng tiếng sau cũng ổn, nội dung là: “Tôi thích ánh sáng, cho tôi ánh sáng, tôi sẽ có một cái bóng. Có phải khi đi cũng bóng, tôi sẽ không còn cô đơn nữa”

Nội dung quay phim phần lớn đều phô trương vẻ đẹp trai, họ yêu cầu Tô Cẩm Lê đứng ở địa điểm đã sắp xếp, sau đó bất ngờ bắn một phát đèn vào cậu, cậu có vẻ mất cảnh giác đưa tay lên che mắt.

Bức ảnh này cần phải có hiệu ứng nghệ thuật, vị trí bóng bàn tay và góc mặt của Tô Cẩn Lê khiến nhiếp ảnh gia mất rất nhiều thời gian để điều chỉnh.

Sau đó, Tô Cẩm Lê khiêu vũ dưới ánh đèn, nhảy lên, đi lại, bóng dáng cũng là một trọng điểm trong đó.

Vì bận việc nên ai cũng chưa chào hỏi sau khi tới đã phải hóa trang đi chụp.

Nội dung quay của An Tử Hàm rất khó.

Câu thoại của cậu là: “Tôi thích cái lạnh, cho tôi vào tuyết, liệu tôi có thể bình tĩnh lại được không?”

Nội dung nửa đoạn trước là giả bộ rét lạnh ở sân tuyết nhân tạo, nửa đoạn sau rơi xuống bể nước băng. Đạo cụ quay là một bể cá trong suốt thật lớn, bên trong đầy nước với băng.

Có thể quay từ mặt bên, bên trong còn có nhân viên, mặc quần áo dày lặn vào bên trong quay.

Khi Ô Vũ đi vào hiện trường, thứ cậu nhìn thấy chính là cảnh An Tử Hàm ngưỡng mặt rơi xuống hồ băng, An Tử Hàm bơi trong nước băng một lúc mới bước ra, đạo diễn hỏi: “Có thể quay lại không? Vẻ mặt không đúng lắm, ở trong nước có thể mở to mắt không?”

An Tử Hàm đông lạnh đến run bần bật, nói không lưu loát: “Có cần…… phơi quần áo lại không?”

“Đoạn mặt trên có thể dùng cảnh cậu ngã vào, cậu rơi vào trong nước chúng tôi quay, lại một lần đi, điều kiện ác liệt, chúng ta cố gắng làm đúng một lần.”

An Tử Hàm gật đầu, ra khỏi nước băng, muốn ngã xuống lần nữa, nhưng vì bị đông cứng nên cơ thể trượt đi, rơi xuống.

Lần này chắc chắn cậu lại phải xuống nước đá lần nữa mà chẳng được gì.