Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 112




Tô Cẩm Lê tỉnh lại, nhìn thấy An Tử Yến đang ngồi trên ghế sofa, nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu, trên trán có một vết bầm tím rõ ràng.

Cậu hoảng sợ, vội bò dậy hỏi: “An đại ca, anh làm sao vậy?”

Nửa đêm bị tập kích?

“À, không có gì đâu, đập đầu vào tủ ngã xuống giường.” An Tử Yến vân đạm phong khinh mà trả lời.

“Sao anh ngủ không thành thật vậy?”

“Anh…… không thành thật?” An Tử Yến không thể bình tĩnh được nữa, chỉ vào mũi mình hỏi  Tô Cẩm Lê.

“Em ngủ sẽ không như vậy……” Tô Cẩm Lê trả lời xong liền chột dạ, ho khan một tiếng, lại hỏi: “Là do em gây ra à?”

“Ừm.”

Tô Cẩm Lê xuống giường, đến cạnh An Tử Yến nói: “Em biết pháp thuật chữa trị, anh xem……”

Vừa nói, cậu vừa bắt đầu làm phép trên trán An Tử Yến, không nhịn được hỏi: “Hả? Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?”

An Tử Yến cũng cảm thấy càng ngày càng đau, vội đẩy Tô Cẩm Lê ra, sau đó nhìn vào gương lại càng suy sụp: “Đương nhiên là càng ngày càng nghiêm trọng.”

“Sao lại thế này, em dùng ngược?”

“Được rồi, em về phòng đi, em đi trang điểm, anh ngủ thêm.”

Tô Cẩm Lê gật đầu đi về phía phòng của mình, nhưng lại va vào tường.

Cậu sững người một lúc, thử lại lần nữa vẫn phát hiện mình lại đập vào tường.

An Tử Yến đi tới xoa xoa trán Tô Cẩm Lê, nói: “Cho dù em có làm tổn thương anh, cũng không cần phải trừng phạt mình như thế, anh cảm thấy đau lòng.”

“Không phải, em trở về không được.” Tô Cẩm Lê trả lời vô cùng đáng thương

“Này……” An Tử Yến cũng có chút hoảng hốt, nếu như có người phát hiện Tô Cẩm Lê ở trong phòng anh đi ra ngoài sẽ lớn chuyện.

Lúc này đã là lúc đoàn làm phim bắt đầu làm việc, bên ngoài hẳn là có người đi lại.

“Sao em không thể quay về?” An Tử Yến hỏi cậu.

“Ngày hôm qua hút quá nhiều dương khí, trong cơ thể âm dương khí lại trở nên có chút hỗn loạn. Thân thể của em quá suy yếu, có lẽ vừa rồi không thể chữa khỏi vết thương của anh cũng là vì em không khống chế tốt âm dương.”

“Vậy nên làm sao bây giờ? Em nhổ ra được không?”

“Em biến thành một con cá, anh đem em ra thôi.”

An Tử Yến nghĩ nghĩ, không nhịn được nhíu mày: “Cho dù trở thành cá, em cũng lớn như một đứa trẻ, anh phải xách vali kéo em ra ngoài.”

“Ôi, yêu đương rắc rối quá…”

An Tử Yến nghe được những lời này có chút sợ hãi, sợ Tô Cẩm Lệ sẽ không hẹn hò nữa vì sợ phiền toái.

“Không sao, anh sẽ nghĩ biện pháp.”

An Tử Yến gõ trán mình, cũng không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể mang vali đến: “Anh gọi Địch Địch đến, để cậu ấy đem vali này vào phòng em, sau đó em chui ra?”

“Anh để lại cho em một đường kéo nhỏ, em có thể kéo từ trong ra.”

“Được.”

Tô Cẩm Lê biến thành một con cá, An Tử Yến liền đem Tô Cẩm Lê nâng vào vali, gấp quần áo của cậu ngay ngắn, đặt chúng vào vali rồi gọi cho Địch Địch.

Chờ Địch Địch rời đi, An Tử Yến vẫn là không yên tâm, đi loanh quanh trong hành lang một hồi, sau khi Địch Địch đi ra còn nhắn tin hỏi Tô Cẩm Lê đã đi đâu.

Ngay sau đó lại thấy Tô Cẩm Lê vừa chạy ra ngoài vừa sắp xếp quần áo.

Ra tới chào cậu rồi ngay lập tức chạy vội đi trang điểm. Địch Địch trợn mắt há hốc mồm, cực kì kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.

Cậu nhìn Tô Cẩm Lê chạy đi, dù thế nào cũng cảm thấy thú vị, cũng không khỏi bật cười.

Khi Giang Bình Thu đến đưa tài liệu và bữa sáng cho anh, anh nhìn thấy vết thương trên đầu An Tử Yến, nhìn thấy An Tử Yến lại đang mỉm cười, không khỏi lo lắng: “An thiếu, đầu cậu sao vậy?”

“Ngày hôm không mở đèn vào nhà đụng phải.”

“Mấy ngày nữa còn có hoạt động phải tham gia, vết thương này có khỏi được không?”

“Dùng trang điểm che đi.”

Giang Bình Thu nhìn sau một lúc lâu, vẫn là quyết định: “Xử lý miệng vết thương trước, rồi tiêu sưng, cậu nhân tiện xem kế hoạch lập nhóm.”

An Tử Yến đồng ý, trở lại trong phòng lấy ra một đống văn kiện tới xem, đều là bản kế hoạch Trương Cổ Từ làm gần đây.

Đừng nhìn Trương Cổ Từ miễn cưỡng nhận công việc này, nhưng những gì anh ấy đang làm hiện tại khá tốt.

Lúc đầu anh đã tốn rất nhiều tiền để đào  Trương Cổ Từ, nhưng Trương Cổ Từ không tới, hiện tại xem ra đây đúng là tổn thất của anh.

*

Tô Cẩm Lê không ngờ rằng sau khi tin tức về kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cậu lan truyền, lại có người đến thăm đoàn làm phim lần nữa.

Vưu Lạp vốn là xuất ngoại nghỉ phép, mấy ngày hôm trước thấy tin tức, toàn mạng công kích kỹ thuật diễn của Tô Cẩm Lê, ngồi không yên, lập tức mua vé máy bay trở về.

Kết quả mới vừa xuống máy bay đã nghe nói An Tử Yến tới đoàn phim.

Nhưng cô đã về nước, đương nhiên không có lý do gì mà không đến nên cô đi đến đoàn làm phim để xem tình hình.

Vưu Lạp trước khi đến đoàn phim chỉ chào hỏi đạo diễn, đây là lén lút thăm ban, dù sao cô vẫn đang chưa hết tai tiếng, tốt nhất đừng gây phiền toái cho đoàn phim.

Cho nên lúc cô đến, Tô Cẩm Lê đang trang điểm, những nhân viên khác cũng không biết.

“Tôi thấy kỹ thuật diễn của cậu rồi, đúng là có hơi…… Chậc chậc chậc.” Vưu Lạp không phải người sẽ quanh co lòng vòng, sau khi đến đã nói thẳng.

“Ừm, rất nhiều người đã nói điều đó và nó khiến tôi mất tự tin.”

“Cậu có mơ thấy Quất Li Nhi không?”

“Hả?”

“Tôi đã từng nghiên cứu một nhân vật quá mức dụng tâm nên đã từng mơ thấy nhân vật kia. Trong mơ, tôi chính là nhân vật kia, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, dần dần là có thể dung nhập trong đó. Đều nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, cậu ban ngày suy nghĩ nhân vật này, buổi tối nói không chừng sẽ mơ thấy, trong mộng là thời cơ nhập diễn tốt nhất.”

“Gần đây tôi đóng phim quá mệt mỏi, căn bản không mơ gì.” Tô Cẩm Lê tiếc nuối lắc lắc đầu.

“Này có thể phương pháp đại nhập độc đáo của tôi đi, tôi hay mơ nhiều, tỉnh dậy còn sẽ không quên, thậm chí sẽ tưởng nội dung trong mộng, suy nghĩ cặn kẽ.”

“Như vậy có mệt không?”

“Hơi chút, nhưng cũng khá tốt, xem như nhờ họa được phúc.” Vưu Lạp nói xong cười cười, “Tôi có kỹ xảo nhập diễn độc đáo.”

Có vẻ như tâm trạng của Vưu Lạp gần đây tốt hơn nhiều so với trước đây.

Vưu Lạp ngoắc ngón tay: “Đưa kịch bản tôi xem.”

“Kịch bản không thể đưa người ngoài.”

“Tôi không xem sao dạy cậu, hơn nữa tôi chào hỏi đạo diễn rồi, Khương Đinh còn giễu cợt nói cậu diễn kịch thật phô trương, mời đến nhiều người như vậy tới dạy.”

Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ, vẫn là đem kịch bản cho Vưu Lạp nhìn.

“Ồ!” Vưu Lạp nhìn một hồi liền cảm thán một câu.

“Làm sao vậy?”

“Ám tuyến à, bộ phim của cậu, nổi bật nhất có lẽ là tuyến phụ giữa cậu và Hồ Đằng..”

“Đúng vậy, bọn họ đều nói phần hai chúng tôi rất quan trọng.”

“Là cực kì quan trọng.” Vưu Lạp nhìn một hồi, không khỏi hỏi: , “Quất Li Nhi hàng năm bắt chước nữ tử, hành vi đi đường tất có phong thái nữ nhi, cậu có chú ý điểm này không?”

“Có chú ý……” Bất quá, Tô Cẩm Lê làm vẫn rất nam tính.

“Tôi tìm phó đạo diễn nhìn đoạn lúc trước cậu quay.” Vưu Lạp bỏ kịch bản xuống, trực tiếp rời đi, cô cũng là một người hấp tấp.

Nói đến thật là, Vưu Lạp này, nói tự sát liền tự sát, nói sẽ không tự sát thì sống lại ngay tại chỗ, cũng thật đáng kinh ngạc.

Vưu Lạp đi một lúc rồi quay lại với vẻ mặt nghiêm túc.

Nhìn thấy khuôn mặt của Vưu Lạp, Tô Cẩm Lê liền biết cậu biểu hiện không tốt.

Đợi An Tử Yến tới một lúc, Vưu Lạp mới nói với An Tử Yến: “Tôi đi xem đoạn Tô Cẩm Lê quay trước đây, có vài đoạn, tôi kiến nghị Tô Cẩm Lê sau khi toàn bộ đóng máy trở lại đây quay bù.”

An Tử Yến nghe Vưu Lạp nói như vậy, đầu tiên là nhìn Tô Cẩm Lê, sau đó nhìn Địch Địch ở phòng hóa trang.

Đâu Đâu lập tức mở sổ ra xem lịch trình của Tô Cẩm Lê, trả lời: “Quay phim xong sẽ có vài tiết mục biểu diễn và khách mời chương trình thực tế.”

“Đẩy đi, diễn còn không tốt, những thứ này cũng không thể nhận. Nếu làm nghệ sĩ, thì phải có thái độ làm việc của nghệ sĩ, làm tốt mọi công việc.” An Tử Yến trả lời.

Địch Địch lập tức đi liên lạc Hầu Dũng, loại chuyện này để Hầu Dũng đi làm.

An Tử Yến cũng nói những lời này cho Tô Cẩm Lê nghe, để Tô Cẩm Lê biết phải làm gì. Quả nhiên, Tô Cẩm Lê dường như lại áy náy thêm vài phần.

An Tử Yến đau lòng, nhưng cũng không thể quá mức bảo vệ.

An Tử Yến trầm mặc một hồi, hỏi Vưu Lạp: “Cô cảm thấy kỹ thuật diễn của Tô Cẩm Lê còn có thể cứu chữa không?”

“Có thể cứu chữa.”

“Cứu thế nào?”

“Cho cậu ấy nhận diễn ít hơn.”

Sắc mặt An Tử Yến lại trở nên khó coi.

Vưu Lạp cũng không thèm để ý, nhân duyên cô đủ xấu rồi, có nói cái gì cũng đều dám nói: “Nếu bắt cậu ấy phải chấp nhận những điều cậu ấy không giỏi, điều đó sẽ chỉ hủy hoại sự ưu ái của fans đối với cậu ấy. Cậu ấy am hiểu ca múa, để cho cậu ấy tham gia tiết mục diễn xuất, ra album, tổ chức buổi biểu diễn. Mọi người thích tính cách của cậu ấy, để cậu ấy làm khách mời thường trú của một show thực tế cũng được. Nhưng cậu ấy không am hiểu diễn kịch, anh cố tình nhận, cậu ấy diễn mệt, fans nhìn cũng sẽ thất vọng.”

“Tôi đều hiểu, mấy ngày nay tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tất cả mọi người đều phủ nhận cậu ấy, làm tôi khó chịu, bởi vì tôi thấy cậu ấy cố gắng thế nào, tôi……”

Anh không muốn từ bỏ, cảm thấy rất không cam lòng.

Anh cảm thấy Tô Cẩm Lê có tiềm lực, chỉ là không hiểu nhân gian ấm lạnh, cho nên hòa nhập thật sự chậm. Tốc độ Tô Cẩm Lê học tập cực nhanh, thậm chí có thể nói là kinh người, An Tử Yến phát hiện ra điểm sáng của Tô Cẩm Lê, nên đã nỗ lực khai quật.

Nhưng Tô Cẩm Lê có vẻ không thích đóng phim

Tô Cẩm Lê thích sân khấu.

“Tôi biết, anh là ông chủ, lợi nhuận là trên hết, nhưng cậu cũng phải có tầm nhìn dài hạn đúng không? Đúng là diễn xuất kiếm ra tiền, nhưng nếu fans không còn, cuối cùng có hại chính là ai? Bây giờ những người ở giới giải trí kỹ thuật diễn không đủ, còn nhất quyết muốn đi diễn ai mà không bị mắng?” Vưu Lạp vẫn khuyên.

“Đạo lý tôi đều hiểu, ban đầu tôi cũng chỉ là cảm thấy Tô Cẩm Lê là chưa tiếp xúc đến diễn kịch, học xong có lẽ sẽ tốt, nhưng hiện tại xem ra, em ấy đúng là không hợp diễn kịch.”

Vưu Lạp cũng biết đến điểm thì dừng, gật đầu không nói nữa, mà là hỏi mặt khác: “Nghe nói các cậu muốn lập nhóm gì? Hiện tại trên mạng đều bùng nổi rồi.”

Tin tức này bị rò rỉ trong hai ngày qua, lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Hôm kia fan còn mắng đây là chiêu trò lăng xê ác ý, lan truyền bừa bãi.

Đợi hơn một ngày mà không có tin tức làm sáng tỏ, liền có chút luống cuống, bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Hôm nay sẽ chính thức phát thông báo, chờ Tô Cẩm Lê diễn với Hồ Đằng xong sẽ đi chụp poster nhóm.” An Tử Yến trả lời.

“Thật đúng là muốn lập nhóm sao? Dựa theo nhân khí Tô Cẩm Lê không cần thiết mà?”

“Cũng là bất đắc dĩ mà làm.”

Vưu Lạp không hiểu, cũng biết không thể hỏi nhiều, chỉ có thể hỏi: “Tên nhóm là gì?”

“Giang Hồ Cứu Cấp.”

Vưu Lạp nghe xong một đầu đầy dấu chấm hỏi, cảm thấy cái tên nhóm này quả thực chính là đang chọc cười.

“Sao tôi lại cảm thấy, cái nhóm này gọi ‘ Người Cùng Tự Nhiên ’ càng hay hơn nhỉ?” Vưu Lạp hỏi.

“Chúng tôi muốn lập một nhóm phục cổ.”

“Phục cổ? Em trai cậu là không ổn nhất, tên nhóm như này, còn phục cổ, sau này ra mắt có khi còn như 《 Võ Lâm Ngoại Truyện 》hả?”

An Tử Yến không nói.Editor có lời muốn nói: thực sự không biết phải làm sao cái tên nhóm này 江湖救急, tra mạng thì ra cái phim giang hồ cáo cấp của Hồng Kông 江湖告急,bất lực vì tên xấu huhu