Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 103




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Tô Cẩm Lê hẹn được Thời lão đã gần lúc bộ phim của Khương Đinh khởi động máy.

Ngày đó Tô Cẩm Lê vừa mới chụp xong tạo hình.

Tô Cẩm Lê sắm vai một con hát, trời sinh mị cốt, bởi vì diện mạo xuất chúng còn từng được ca ngợi là đệ nhất mỹ nam.

Không phải vẻ đẹp nam tính mà là vẻ đẹp mềm mại.

Ở trong phim, Tô Cẩm Lê cũng là một hoa đán hát tuồng, đáng chú ý nhất là cậu sẽ quay một cảnh mặc nữ trang.

Nữa trang này là một bộ hồng trang, diễn tuồng tân nương.

Hôm Tô Cẩm Lê trang điểm là thử hoá trang tân nương.

Bởi vì là kịch huyền huyễn, phải chú ý hiệu quả thị giác, thêm một số trang trí lộng lẫy trên cơ sở nguyên bản ở thời cổ đại.

Tô Cẩm Lê đầu tiên là đội mũ phượng chụp một loạt ảnh tạo hình.

Sau đó chính là đêm tân hôn xuất hiện biến cố, Tô Cẩm Lê chạy trốn rồi bị bắt lại.

Lúc này mũ phượng đã mất, tóc đen dài xõa rối tung trên vai, trang điểm lem luốc, một thân quần áo đỏ hỗn độn, nửa hở, mơ hồ thấy được xương quai xanh cùng thân thể gầy yếu, rõ ràng là nam nhân.

Một bức trong đó là Tô Cẩm Lê một thân hồng y, ngồi quỳ trên mặt đất, bị một người nam nhân dùng tay nâng cằm.

Cậu nỗ lực trấn định, nhưng vẫn bị nam nhân uy hiếp.

Cho dù chật vật vẫn là đẹp nhất, dường như mạn châu sa hoa trong địa ngục, có nhan sắc kinh diễm, dung mạo tuyệt mỹ.

Nam nhân lãnh diễm, mỹ lệ lại lạnh nhạt, có chuyện xưa lại không chịu nhắc tới.



cho mn ngắm một bức tui lưu, không giống truyện nhma đẹp:))

Đây là nhân vật Tô Cẩm Lê đóng, khó khăn rất lớn, để Tô Cẩm Lê tới đóng đúng là mạo hiểm.

Bức này chụp thật lâu mà Tô Cẩm Lê vẫn chưa điều chỉnh được tốt.

Cuối cùng, lúc nghỉ ngơi, cậu lén lút nhắn cho An Tử Yến hỏi làm sao để khống chế vẻ mặt đây.

An Tử Yến: Em đang thân thiết với anh, bị anh em phát hiện, bộ dạng muốn bình tĩnh nhưng lại sợ hãi đó biểu hiện ra là được.

Tô Cẩm Lê: Này……

Sau đó đi chụp, cảm giác tốt, ánh mắt được, có thể nói là hoàn mỹ.

Tô Cẩm Lê như đựơc đại xá, đổi trang phục diễn đi ra, liền đụng phải đạo diễn Khương Đinh, nói với Tô Cẩm Lê: “Tô tiểu hữu ngộ tính tốt, nhưng còn phải nghiền ngẫm nhân vật, tiếp tục nỗ lực.”

Khương Đinh tính cách cũng không tệ lắm.

Ông thuộc kiểu người nóng nảy sẽ bùng nổ ngay lập tức, nhưng cũng dễ vuốt xuôi.

“Cảm ơn Khương đạo.” Tô Cẩm Lê khách khí nói.

“Được rồi, Vương tổng phái xe tới đón cậu, cậu đi đi.” Khương Đinh nói xong, huýt sáo đi chỗ khác.

Hôm nay chụp ảnh sân khấu không chỉ có mỗi Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê lên xe, chào hỏi tài xế, nhưng tài xế không đáp lại.

Lần này chỉ có Địch Địch cùng lại đây, cho nên Địch Địch cũng đi theo rồi lại khẩn trương.

Tô Cẩm Lê lại không sao, nỗ lực đọc kịch bản, lý giải suy nghĩ của những người trong câu chuyện, sau đó tưởng tượng ra là thế nào, cố gắng diễn xuất bằng trí tưởng tượng.

Đến nơi Thời lão sống, Tô Cẩm Lê liền cảm giác mình đã tới pháo đài.

Trong ba tầng ngoài ba tầng, mỗi tầng đều kiểm tra, làm cho Tô Cẩm Lê cảm thấy, này không phải nơi ở, mà là một ngục giam.

Hơi đáng sợ.

Tới chính viện, không còn nhìn thấy bức tường sân cao chót vót bên ngoài, mà là khung cảnh phía xa.

Vách tường phần lớn bị cây cối gì đó che đậy rất xảo diệu.

Tô Cẩm Lê quay đầu lại nhìn nhìn rồi vào nhà Thời lão.

Biệt thự của Thời lão thiết kế không quá tiên phong hay kiểu châu Âu, nhưng phong cách tương đối điệu thấp, hầu hết màu sắc là màu tối, đèn cũng không sáng lắm.

Đi vào sẽ thấy cảm giác âm trầm, an tĩnh, cũng sẽ thấy áp lực.

Nhưng Tô Cẩm Lê cũng hiểu một ít phong thuỷ, biết nơi này không có vấn đề phong thuỷ gì, loại thiết kế âm trầm này, ngược lại có thể áp chế tử kim khí quá thịnh.

Chiếm được mảnh đất tốt như vậy, một mình làm chủ, không kiếm được tiền mới lạ.

Hơn nữa, người hầu làm ở đây đều sẽ dính lên được ít tử kim khí, trong nhà cũng sẽ càng ngày càng tốt.

Tô Cẩm Lê theo bọn họ vào chỗ ngồi, lấy kịch bản ra tiếp tục đọc.

Địch Địch vẫn luôn nơm nớp lo sợ ngồi cạnh, sợ làm ra cái gì chọc tới Thời lão.

Thời lão tính cách quái đản, nổi tiếng nóng nảy.

Đợi hai mươi phút sau, có người nói Tô Cẩm Lê đi vào một mình.

Tô Cẩm Lê đem kịch bản cho Địch Địch, một mình đi qua. Địch Địch còn muốn nói Tô Cẩm Lê cẩn thận một chút, đáng tiếc Tô Cẩm Lê đi quá nhanh, Địch Địch không nói kịp.

Tô Cẩm Lê lại không khẩn trương, sau khi vào phòng tiếp khách, liền nhìn thấy Thời lão đang tưới hoa.

“Lão gia tử.” Tô Cẩm Lê cười ha hả chào hỏi ông.

“Ừm.”

“Gần đây thân thể ông thế nào?”

“Tạm thời không chết được.”

Lời này làm Tô Cẩm Lê cũng không biết nên nói gì, Thời lão cũng không nói nữa, cậu liền đi qua đi nhìn Thời lão tưới nước.

“Hoa sẽ bị ngài chơi chết đuối.” Tô Cẩm Lê đứng cạnh Thời lão nói.

“Tại sao?”

“Đối với những loại cây có lá rất nhỏ như thế này thì nên tưới ít lại, tưới nhiều một lúc thì rễ rất dễ bị thối.”

Thời lão dừng lại, nhìn hoa, lại nhìn Tô Cẩm Lê, không cao hứng bỏ ấm nước xuống.

“Ngài không phục cũng vậy, hoa rất vô tội.” Tô Cẩm Lê thấy Thời lão không cao hứng, vẫn kiên trì nói ra những chuyện này.

Thời lão tức giận ngồi xuống, hỏi: “Cậu tới tìm tôi làm gì?”

“Tôi có việc muốn xin ngài!”

Thời lão ngồi xuống rót ly trà uống một ngụm, lông mày không động: ”Tại sao tôi phải giúp cậu?”

“Lần trước cũng coi như tôi cứu ông một lần đi, ông có thể coi như thiếu tôi một nhân tình, giúp tôi được không?”

Thời lão quen Vương tổng, tất nhiên cũng biết Tô Cẩm Lê mới ra mắt, chắc Tô Cẩm Lê muốn xin ông hỗ trợ tài nguyên, nên gật đầu: “Được, cậu nói đi, để tôi xem tôi có muốn giúp không.”

“Tôi có một người bạn, là nghệ sĩ Ba Nhược Ba La, nhưng cậu ấy bị công ty đóng băng, chúng tôi cùng đường, hy vọng ông có thể giúp cậu ấy.”

Tô Cẩm Lê nói xong, bắt đầu lải nhải mà nói Ô Vũ ưu tú thế nào.

Ý của họ là tạo một nhóm để giúp Ô Vũ, chỉ cần Thời lão hỗ trợ mở đường để Ba Nhược Ba La đồng ý Ô Vũ vào nhóm là được.

Thời lão nhìn Tô Cẩm Lê, khó hiểu hỏi: “Cậu chuẩn bị đem ân tình này, dùng trên người bạn?”

“Đúng vậy! Rất gấp, nếu không tôi cũng không tới xin ngài.”

Đối với Thời lão đây chỉ là việc nhỏ, nói với trợ lý tùy tiện đến Ba Nhược Ba La nói một lời là xong.

Không muốn động nữa thì gọi điện thoại là xong.

Kết quả Tô Cẩm Lê lại đến cầu xin vô cùng trịnh trọng, còn muốn vận dụng “Nhân tình” trước kia.

Thời lão nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê nửa ngày, đây là thấy mạng ông không đáng giá, hay là tiểu tử này thật sự rất coi trọng bạn bè?

Lại là vì người khác, không suy xét cho mình sao?

“Ưu tú như vậy sao lại bị đóng băng?” Thời lão hỏi.

Tô Cẩm Lê tính lừa tình một chút, nên thâm tình chân thành nói với Thời lão: “Ngài không biết, cậu ấy cực kì đáng thương, là không hợp pháp.”

“Không hợp pháp?”

“Đúng!”

Hai người nhìn nhau một hồi, Thời lão lại hỏi: “Đóng băng liên quan gì tới không hợp pháp?”

“Là…… ba cậu ấy không muốn cậu ấy xuất hiện, ba cậu ấy là Cảnh Văn.”

“Ồ…… con riêng?” Thật mất công Thời lão đi hiểu ý Tô Cẩm Lê.

“Vâng.”

Thời lão cười cười: “Đây là việc nhà người ta, tôi xem vào có phải xấu không?”

“Ngài coi như cứu đứa nhỏ đi?”

“Nếu cậu nguyện ý giúp cậu ta như vậy, không bằng đem tài nguyên cũng nhường cho cậu ta, như là, phim của Khương Đinh.”

Tô Cẩm Lê nghe xong sửng sốt.

Nhưng rất nhanh cậu đã lắc đầu: “Chỉ sợ không được.”

“Ồ, tại sao? Tôi còn tưởng cậu sẽ rất vô tư chứ.”

“Đầu tiên nhân vật này là An đại ca giúp tôi tranh thủ được, tôi không thể lấy tâm huyết của An đại ca đi đưa cho người khác. Tiếp theo bộ phim này sắp khai máy, lâm thời thay đổi người cũng sẽ thêm phiền toái. Cuối cùng chính là…… Ô Vũ không thích hợp nhân vật này, Ô Vũ quá đàn ông.”

“Cậu không đàn ông sao?” Thời lão hỏi cậu.

“Tôi còn được, vừa cương vừa nhu.”

“Tôi còn tưởng cậu ngốc lắm, xem ra cũng không phải.” Thời lão đứng dậy, vào trong phòng nói, “Chơi cờ.”

“Ồ được.”

Sau khi Tô Cẩm Lê đi vào bắt đầu quy củ chơi cờ, dù sao cũng là có việc xin người ta, thái độ rất tốt.

“Ăn chút hạch đào.” Thời lão đẩy qua một m@m hạch đào cho Tô Cẩm Lê.

“Không thích ăn.”

“Bổ não.”

“Không thể ăn.”

“Vậy cậu muốn ăn cái gì?” Thời lão lại hỏi cậu.

“Tôi muốn ăn cánh gà.”

“Chỉ biết ăn mấy thứ không tốt.” Thời lão nói xong, tiếp tục chơi cờ, điều mà Tô Cẩm Lê không nghĩ tới chính là, không lâu sau lại có người đưa tới cánh gà.

Cậu rất kinh ngạc, không nhịn được ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nhìn xem có camera ở bên cạnh không, không thì sao những người này biết được?

Thời lão không giải thích, chỉ tiếp tục chơi cờ.

Tô Cẩm Lê không thấy được cameras, lại nói: “Tôi muốn ăn gà viên KFC!”

Thời lão không để ý đến cậu, tiếp tục chơi cờ, không lâu sau lại có người hầu đưa tới gà viên KFC, còn có sốt cà chua đặt bên cạnh.

Thần kỳ.

“Trong phòng có thiết bị ghi âm ạ?” Tô Cẩm Lê hỏi Thời lão.

“Ừm.”

“Vậy ở trong nhà ông không lén đánh rắm sao? Sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”

Thời lão sững sờ trước câu hỏi của Tô Cẩm Lê, ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Lê.

“Cậu…… nói chuyện với trưởng bối đều như vậy sao?” Thời lão hỏi cậu.

“Không phải mà, tôi thật sự tò mò.”

“Chơi cờ đi.”

“Ồ……” Tô Cẩm Lê lại hạ một quân, “Ông thua.”

Thời lão nhìn chằm chằm bàn cờ thật lâu sau, mới hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy nói với Tô Cẩm Lê: “Tôi sắp xếp cho cậu một phòng cho khách, cậu có thể lên đó ở.”

“A? Không cần ở lại, ngài giúp đỡ là được.”

“Người của tôi chắc đã liên hệ tới Cảnh Văn rồi, cậu yên tâm đi.”

“A…… Như vậy…… vậy tôi đi đây, buổi tối tôi còn phải ngồi máy bay đến chỗ khác.”

Thời lão gật đầu, không lâu sau có người đi vào đón Tô Cẩm Lê ra ngoài.

Hiệu suất làm việc thật là nhanh, như trong nhà nuôi một đám NPC.

Tô Cẩm Lê rời đi rồi trợ lý Thời lão tiến vào hỏi ông: “Ngài có vẻ rất thích đứa nhỏ này, không bằng thu cậu ấy làm con nuôi.”

“Cậu hẳn biết tôi nhận con nuôi để làm gì, làm như vậy là hại tiểu tử này.”

Trợ lý không hỏi nữa.