Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 102




Ô Vũ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Chúng ta đi ra ngoài tìm chỗ khác nói kỹ hơn đi.”

Ở đây không thuận tiện lắm.

“Vậy là do dự xong rồi?” An Tử Yến mỉm cười nhìn Ô Vũ, trong nụ cười mang theo một tia giảo hoạt.

An Tử Yến chỉ cười đẹp như vậy sau khi tính kế thành công

“Thật sự làm như vậy, người có lợi nhất là tôi, và người thiệt thòi nhất là Tô Cẩm Lê cùng An Tử Hàm, bọn họ còn không thèm để ý, tôi sợ cái gì?” Ô Vũ trả lời.

Vừa nói đã muốn khóc.

Ô Vũ chắc chắn đây là đám người ngốc nhất cậu từng gặp.

Ban đầu cậu đem những người này trở thành đối thủ, rất nhiều lần đi xem Tô Cẩm Lê diễn tập, trong lòng âm thầm cân nhắc thực lực của mình.

Bây giờ, những kẻ ngốc này đối xử với cậu rất tốt, như thể họ không quan tâm đ ến việc cậu thờ ơ như thế nào.

Bạn bè sao?

Tình bạn sao?

Trong vòng này thật sự có thứ này sao?

Mọi người đi vứt hộp rồi cùng ra khỏi phòng Ô Vũ.

Một đám người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi một cái phòng nhỏ, như của thần kỳ Doraemon truyền tống ra, trông vô cùng ảo diệu.

Các thực tập sinh trong phòng khách đều sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy chào, dù sao người đi ra đều là tiền bối, đặc biệt là An Tử Yến.

An Tử Yến tùy tiện ứng phó rồi dẫn nhóm người mênh mông cuồn cuộn qua câu lạc bộ cao cấp gần đó.

An Tử Hàm vào cửa liền cảm thán: “Đây là lần đầu tiên tôi vào loại phòng như này để họp đó.”

An Tử Yến liếc An Tử Hàm một cái, lúc những người khác không thèm để ý còn đạp An Tử Hàm một cái.

Tô Cẩm Lê vẫn luôn đi theo hai người bọn họ, trốn qua chỗ người khác vẫn tránh không khỏi. Cậu cũng An Tử Yến một cái: “Anh đừng khi dễ cậu ấy.”

An Tử Yến cuối cùng cũng thành thật, trong lòng lại rất bất mãn, Tô Cẩm Lê chỉ là không hiểu ý trong lời nói của An Tử Hàm mà thôi.

An Tử Hàm đi theo sau “Hắc hắc”, lại không ý thức được An Tử Yến bị Tô Cẩm Lê trị đến mức ngoan ngoãn.

Bọn họ vào trong phòng hội nghị ngồi xuống, mọi người bắt đầu nói chuyện.

An Tử Yến còn dùng điện thoại, gọi Trương Hạc Minh tới luôn, nghe được đề nghị của bọn họ, Trương Hạc Minh muốn khóc luôn rồi.

Lúc trước đã đắc tội Hoa Sâm giải trí, lúc này chẳng phải là phải đắc tội Ba Nhược Ba La?

“Cái này…… Cái này…… Ba Nhược Ba La không buông tha, chúng tôi cũng không thể làm gì. Hơn nữa, nếu nháo lớn, Ba Nhược Ba La kiện chúng tôi thì, chúng tôi có khi không thể thắng, còn chọc đến phiền toái quấn thân.” Trương Hạc Minh nói.

“Chuyện này Ba Nhược Ba La không quản, nếu bọn họ thật sự kiện, chính là xé rách mặt, sau đó chúng tôi tung tin họ đóng băng Ô Vũ. Fan của Ô Vũ sẽ che chở yêu cầu giải thích, lại thêm mấy đứa này thì lúc đó sẽ nghiêng về một phía. Cho dù cuối cùng Ba Nhược Ba La kiện thắng, cổ phiếu cũng ngã, tôi cũng không tin mấy đại lão trong Ba Nhược Ba La sẽ mặc kệ chuyện này.” An Tử Yến vẫn lưu manh, nói rất nhẹ nhàng.

Trương Hạc Minh chỉ có thể cười, nụ cười trống rỗng.

Còn tưởng rằng 《Thần Tượng Quốc Dân 》kết thúc viên mãn chuyện của anh ta cũng kết thúc, kết quả An Tử Yến không muốn buông tha anh ta.

“Vẫn là Ba Nhược Ba La bên kia đồng ý, bên này tôi mới có thể làm.” Trương Hạc Minh vẫn kiên trì.

“Có thể khiến cho bọn họ đồng ý, chúng tôi còn làm như này chi?” An Tử Hàm bực bội hỏi.

“Vậy thì có cách nào để Ba Nhược Ba La nhả ra không?” Tô Cẩm Lê lại quan tâm cái này, cậu cũng không muốn khó xử Trương Hạc Minh.

“Anh cậu khẳng định không được, hiện tại anh ta địa vị không ổn định, chỉ cần nói ra thì sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái.” Ô Vũ trả lời đầu tiên.

“Còn có thể làm sao bây giờ, thật sự không được tôi đi mua thoát y cho trợ thủ của Thời lão?” An Tử Hàm trào phúng, đôi mắt nhìn Ô Vũ, rõ ràng là đang ám chỉ gì.

Ô Vũ trừng mắt An Tử Hàm, cảnh cáo.

“Thời lão?” Tô Cẩm Lê nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, cổ đông lớn nhất Ba Nhược Ba La, lão gia tử tài phiệt.” An Tử Yến cũng biết chi tiết bên Ba Nhược Ba La, dù sao cũng là đối thủ nhiều năm.

“Ông…… ông ấy quen Vương tổng không? Thích chơi cờ?” Tô Cẩm Lê vội truy hổi.

An Tử Yến kỳ quái hỏi Tô Cẩm Lê: “Đúng vậy, làm sao thế?”

“Hình như em quen Thời lão.” Tô Cẩm Lê trả lời.

Hiện trường bỗng im bặt.

An Tử Yến hơi nhíu mày, anh cũng coi như là một nhị thế tổ, vẫn không có tư cách nói chuyện với Thời lão. Ba anh cũng chỉ gặp qua Thời lão ba lần, thời gian nói chuyện cũng không nhiều lắm.

Dù sao ông lão này cũng tính cách quái đản, rất nhiều người cũng không biết như thế nào mới có thể lấy lòng ông ấy.

Kết quả Tô Cẩm Lê lại quen Thời lão.

Ngay sau đó, An Tử Yến linh quang chợt lóe, hỏi: “Người chơi cờ thua em, còn tức giận qua bạn, không phải là Thời lão chứ?”

Đây là những gì Vương tổng đã nói khi đến rạp hát ngày hôm đó.

Tô Cẩm Lê gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa Thời lão thiếu em một ân tình.”

“Thời lão thiếu?” An Tử Hàm gân cổ lên hỏi, “Cậu có thể đòi Thời lão một hòn đảo, lên đó làm chủ đảo luôn đó.”

“Hả? Còn có thể muốn cái này?” Tô Cẩm Lê kinh ngạc.

“Lão gia tử có tiền! Cực kì có tiền! Tuy rằng tính cách thật sự chẳng ra gì, nhưng là tiền đúng nhiều, ông lão này rất được yêu thích, dù sao tiền cũng là một thứ tốt.”

Ô Vũ kinh ngạc, nhìn Tô Cẩm Lê, cảm thấy Tô Cẩm Lê thực thần kỳ.

Trong mắt những người ở đây, người bên cạnh Thời lão đều là nhân vật không thể trêu chọc, Tô Cẩm Lê còn quen Thời lão.

Quan trọng nhất chính là, chơi cờ thắng Thời lão?

“Em có thể thử đi xin Thời lão, để ông ấy giúp Ô Vũ, như vậy có phải là có thể làm dịu tình hình không?” Tô Cẩm Lê hưng phấn hỏi mọi người.

“Không, từ bỏ Ô Vũ đi, không cứu cậu ta nữa, tôi cảm thấy hay là nên xin Thời lão một cái đảo, hoặc là muốn một phi cơ cũng được.” An Tử Hàm lập tức lắc đầu khuyên Tô Cẩm Lê từ bỏ, vì Ô Vũ quá không đáng giá.

“Thậm chí có thể xin Thời lão cho em một bộ điện ảnh riêng, em muốn gì diễn đó, còn là đoàn đội đỉnh nhất.” An Tử Yến cũng nói như vậy.

Ô Vũ cũng tự thấy, Tô Cẩm Lê đem nhân tình dùng trên người mình thật đáng tiếc.

Cậu nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê vội ngăn hai anh em An gia chơi công phu sư tử ngoạm: “Hai người hơi quá mức rồi, em đi xin ông ấy giúp Ô Vũ đã là quấy rầy ông ấy, hơn nữa không nhất định sẽ thành công. Như vậy đi, có thời gian em sẽ thử, vậy chuyện thành lập nhóm thì sao?”

“Có lẽ phải tiếp tục.” An Tử Yến trả lời.

An Tử Hàm cũng thấy vậy: “Thời lão có thể khiến Ba Nhược Ba La nhả ra, nhưng Thời lão không rảnh mà nhìn, cho nên sau đó Ba Nhược Ba La vẫn có cơ hội đóng băng Ô Vũ, hoặc là không đóng băng mà cho ít công tác, sắp xếp vài vai diễn xấu để Ô Vũ diễn, đều có khả năng.”

Đạo lý này mọi người đều rõ ràng.

Nếu một công ty muốn chơi xấu, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách, làm cậu không phục không được.

“Tôi lại không rõ, tại sao Ba Nhược Ba La muốn đóng băng cậu?” Phạm Thiên Đình không nhịn được mở miệng.

Thường Tư Âm cũng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cậu là con riêng của Cảnh Văn?” An Tử Hàm thuận miệng hỏi một câu.

“Cậu điều tra tôi?!” Ô Vũ cư nhiên đột nhiên phẫn nộ.

An Tử Hàm choáng váng: “Đừng nói là thật chứ!” Cậu chỉ thuận miệng bịa chuyện.

Ô Vũ trừng mắt nhìn An Tử Hàm, cuối cùng quay đầu không nói.

Trương Hạc Minh lại choáng váng, anh đột nhiên ăn một cái dưa thật lớn.

“An đại ca…… con riêng là sao?” Tô Cẩm Lê tiến đến cạnh An Tử Yến, nhỏ giọng hỏi.

“Là con ngoài giá thú.”

“Ồ, không hợp pháp sao?”

“Đúng vậy.” đơn giản dễ hiểu.

Tô Cẩm Lê gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Phạm Thiên Đình thích ăn dưa, gia nhập 《Thần Tượng Quốc dân 》 rôi mỗi ngày đều ăn dưa.

Lúc ăn dưa còn không thành thật, lấm la lấm lét xem lại, cho nên có vẻ rất khó chịu. Đây cũng là nguyên nhân Tô Cẩm Lê lúc trước không nói cho bọn họ mình là em trai Thẩm Thành.

Lúc này Phạm Thiên Đình lại ăn quả dưa siêu siêu bự, túm túm tay áo Thường Tư Âm.

Thường Tư Âm lập tức đè lại tay Phạm Thiên Đình.

An Tử Hàm đột nhiên đã hiểu, “Ồ ~” một tiếng.

An Tử Yến không có hứng thú với cái này, biết nguyên nhân Ô Vũ bị đóng băng rồi thôi thôi.

Anh nguyện ý giúp Ô Vũ, đơn giản là xoát hảo cảm của Tô Cẩm Lê, cộng thêm An Tử Hàm cũng xin anh.

Anh nói với Tô Cẩm Lê: “Anh thử liên hệ Vương tổng, để ông ấy sắp xếp em cùng Thời lão gặp mặt, em thử xem xem.”

“Ừm.”

“Thời lão thiếu cậu một ân tình! Sau này có thể lợi dụng không cần lãng phí trên người tôi!” Ô Vũ đột nhiên mở miệng nói.

“Nhưng tôi muốn giúp cậu mà.” Tô Cẩm Lê thẳng thắn trả lời.

“Trừ việc kêu cậu dậy tôi còn làm gì sao? Cậu đối tốt với tôi như vậy làm gì?”

“Cậu là bạn tôi mà.”

Ô Vũ sửng sốt sau đó đột nhiên hét lớn: “Cậu mẹ nó có phải ngu không!”

Hét xong lại khóc.

Chảy ra nước mắt rồi, Ô Vũ vội quay đầu, nhanh chóng lau nước mắt.

“Hóa ra Ô Vũ cũng sẽ nói th ô tục……” Phạm Thiên Đình cảm thán một câu.

“Xem! Khóc đó! Tôi nói cậu ta ngày đó ở nhà ga thật sự khóc, các cậu đều không tin.” An Tử Hàm chỉ vào Ô Vũ hưng phấn nói.

Thường Tư Âm vội đưa khăn giấy cho Ô Vũ, kết quả Ô Vũ không cảm kích mà tiếp tục cố gắng che đậy bản thân, như thể mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Tô Cẩm Lê nhìn An Tử Yến: “Em chọc tức cậu ấy sao?”

“Cậu ấy bị em làm cảm động, chỉ là quá biệt nữu.” An Tử Yến trả lời.

“Ồ.”

Tô Cẩm Lê đi qua, xoa đầu Ô Vũ: “Không sao, sẽ qua hết, đều sẽ tốt.”

Ô Vũ cảm thấy hôm nay là ngày mình mất mặt nhất, làm trò khóc trước mặt bao người thế này.

Cậu tham gia 《Thần Tượng Quốc Dân 》 còn chưa khóc.

Trước đó còn đang suy nghĩ, nếu không thì thỏa hiệp đi, bao dưỡng thì bao dưỡng……

Trong lòng lại nản lòng thoái chí.

Bây giờ, cậu bỗng dưng không nói được lời nào, chỉ biết rơi nước mắt, sau đó nghe bọn họ nói chuyện liền muốn mắng người.

Thật xấu hổ.

Cậu không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người.

Chết tiệt…