Đại Thúc, Tôi Muốn Anh

Chương 40: Phiên ngoại 2: Hạ Dực




"Dực, em lạnh quá"


"Nào, để anh sưởi ấm cho em" Lạc Thiên ghì thân thể lạnh ngắt trong lồng ngực, lung tung hôn lên mắt đã đóng vào vĩnh viễn, xuống gò má hao gầy, lại nuốt lấy đôi môi tái nhợt của người trong lòng.


"Em yêu, mở mắt ra, nhìn anh nào" Liên tục áp bàn tay đầy máu vào mặt, từng giọt chất lỏng nóng hổi thấm ướt làm mờ tầm nhìn của hắn. Tuỳ tiện gạt đi, hắn muốn, thật sự khao khát được nhìn thấy ái nhân của mình lâu thêm một chút.


"Làm ơn"


"Em ơi..."


---


Bali, Indonesia


"Dực, đây là gì?" Lạc Thiên mặc độc chiếc quần bơi, đột ngột mở cửa xông vào phòng khách sạn, tiến gần ôm lấy Hạ Dực.


Hắn dùng răng khẽ day day bờ vai trần, ngẫu nhiên chạm vào hình xăm cổ quái cạnh bên.


Vẻ mặt Hạ Dực đang thất thần bỗng sượng xuống, ngập ngừng lấp liếm rằng thời trẻ nông nỗi nên tự mình làm ra.


"Vậy sao, anh còn tưởng là dấu hiệu tổ chức cũ của em" Lạc Thiên chẳng mấy để tâm, cười đùa giỡn, tiếp tục mơn trớn xuống lồng ngực rắn chắc.


Hạ Dực nghe thấy, ngoài tưởng tượng hất bàn tay Lạc Thiên ra, vội khoác áo che khuất cơ thể rồi nhanh chóng lách người rời khỏi phòng, để mình hắn đứng đó ngơ ngác.


Lạc Thiên còn nhớ rằng lần đó hắn phải ra sức dỗ dành cậu rất lâu, mà kể cả sau này cũng chẳng dám hỏi đến hình xăm đó nữa. Nếu cậu không muốn nói, hắn sẽ bằng lòng không biết gì cả.


---


"Anh yêu của em,


Có lẽ rằng ngày anh đọc được lá thư này, em đã rời xa anh. Trận chiến lần này, chỉ một bên được sống sót. Em biết mình chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu của anh, bởi em là kẻ nội gián, chỉ biết lợi dụng người yêu mình. Đúng, em yêu Ảnh – tên bạc tình ấy, nam nhân em dùng hơn nửa đời mình hướng về. Em và gã vốn cùng một hạng người – những kẻ sát nhân khát máu. Chính gã đưa em đến chỗ Hàn Phong, chiếm lấy sự tin tưởng và tìm cơ hội giết chết. Em chẳng quan tâm mối hận thù giữa bọn họ, chỉ cầu mong gã sẽ cảm động mà một lần nhìn tới em. Nhưng anh à, mọi thứ đó sụp đổ tất thảy, khi có sự xuất hiện của anh.


Em biết, cũng rõ ràng tất cả những yêu thương anh dành cho em. Việc nhận lời yêu của anh cũng do Ảnh yêu cầu. Từng ngày dài trôi qua, đáng thương thay, em đã bị anh cảm động, rồi đem lòng yêu anh. Bản thân em bây giờ đang đứng giữa hai chiến thuyền, thật khó xử.


Nhưng em yêu anh, sẽ không bao giờ để bất kì điều gì tổn hại anh! Em với anh, những ngày tháng đó đều là thật lòng. Làm ơn tin tưởng em,


...Và tha thứ cho em!"


Những dòng chữ cuối cùng vô cùng rời rạc, thể hiện rằng kẻ viết nó đang rất gấp rút. Cậu không còn thời gian nữa. Nhất định anh ấy sẽ đến đó, cậu phải bảo vệ anh...


Lạc Thiên khép lại bức thư đã nhoè vì nước mắt.


---


Đó là buổi tối nhiều năm về trước, tại sảnh lớn một khách sạn ở trung tâm thành phố. Hàn Phong sau khi hoàn tất hợp đồng với đối tác nước ngoài liền trông thấy một người. Cả thân thể cậu chẳng thể giữ nổi trọng tâm, tay phải dùng sức giữ phần bụng đang rỉ máu, có vẻ vừa trúng đạn.


Liếc mắt thấy từ xa, vài tên có vẻ như bảo tiêu đang chạy đến, Hàn Phong nheo mắt, chẳng tiếng động thực hiện loạt động tác: tiến tới ôm cậu kéo vào góc tường, cởi chiếc áo khoác đắt tiền choàng qua che phủ nơi bị thương rồi giữ lấy cằm, hạ xuống nụ hôn như vũ bão mặc cậu ta giãy giụa, tay kia giật mạnh tấm màn phía trên nhằm che khuất cả hai.


Bọn người kia kéo tới trước, ngừng lại thì nghe được từng đợt âm thanh ái muội.


"Ai?" Âm thanh trầm thấp khó nhịn gầm gừ truyền ra ngoài.


Tên cầm đầu nhận ra nhân vật bên trong, cung kính cúi đầu trả lời:


"Hàn tổng, xin lỗi vì quấy rầy. Chúng tôi đang tìm thằng oắt con vừa bị bắn ngay vào khoang bụng. Không biết ngài có nhìn thấy..."


"Lắm chuyện, các ngươi không biết ta đang làm gì sao?"


Tên cầm đầu dường như còn nghi ngờ, muốn ghé mắt vào nhìn lén...


"Còn chưa đi?" Tông giọng Hàn Phong giận dữ, gần như nghiến răng để thể hiện bực tức, âm thanh răng môi mút mát va chạm không ngừng phát lên.


Có lẽ do sợ hãi quyền lực cùng danh tiếng của hắn, tên nọ mới nghe thấy vội sững người xua tay giải biện:


"Vâng vâng, xin ngài tiếp tục" Tay nắm thành quyền, tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc hận, cả bọn vội vàng rời khỏi.


Đến khi tất cả đi rồi, cậu thanh niên kia liền đẩy Hàn Phong ra, kéo theo sợi chỉ bạc dài; lại vươn tay chà sát đôi môi đang bắt đầu sưng lên. Thế nhưng trong mắt Hàn Phong, đây chính là hành động cực kì gợi cảm.


"Vì sao cứu ta?"


"Đó hẳn không nên là lời nói đầu tiên của ngươi với đại ân nhân của mình, hửm?" Hàn Phong nheo mắt, dựa sát vào cậu để đánh giá kẻ bên dưới. Muốn dùng răng cắn nhẹ vành tai người kia nhưng liền bị tàn nhẫn buộc phải dừng hẳn, khi cậu ta lặng thinh sử dụng quyền cước xông tới.


Tuy hai ba bước đã thành công hoá giải động tác chẳng chút lưu tình ấy, Hàn Phong vẫn kịp âm thầm bất ngờ trước sức lực kinh người từ thân thể nhỏ bé này.


"Ngươi là sát thủ?"


"..."


Thấy cậu thanh niên vẫn không hề có ý định trả lời, Hàn Phong bèn giải khai kìm hãm rồi xoay lưng bước đi.


"Ta không hoàn thành nhiệm vụ, đã bị tổ chức khai trừ". Nhưng vừa tiến lên vài bước, Hàn Phong chợt nghe thấy giọng nói thanh mảnh có chút nhỏ nhẹ sau lưng. Cậu ta mím chặt môi, khuôn mặt ngượng ngùng vì thất thố.


Từ khoé miệng Hàn Phong xuất ra nụ cười đắc thắng:


"Vậy sao?"


"Ngươi - có nhã hứng theo ta không?" Mục quang tinh anh xoáy sâu vào cậu, hắn bỗng đưa ra lời mời khó hiểu.


Một hồi yên lặng mở ra thật nhiều suy nghĩ trong cả hắn và cậu. Tận vài phút sau, chàng thanh niên mới thoả hiệp gật đầu nhẹ tênh.


"Tốt. Nào, đến gara, đưa ta trở về biệt viện" Hàn Phong thoả mãn xuất ra tia cười chói mắt. Hắn lách người qua cậu.


... Nào chú ý ánh mắt dần tối đi của cậu ta, và độ cong từ từ giương cao từ nụ cười ranh mãnh.






Rùa: hai đứa nói chuyện toàn hỏi ngược lại nhau. Đến quỳ =)))