Đại Thúc, Tôi Muốn Anh

Chương 29




Vài tuần sau, Lạc thị và Hàn thị - hai tập đoàn lớn có sức ảnh hưởng nhất hiện tại - chính thức sát nhập dưới tên Hàn thị, với sự lãnh đạo của CEO Hàn Phong. Tin tức vô cùng nóng hổi này ngay lập tức lên trang nhất của tất cả báo chí cũng như truyền thông ngày hôm đó.


Trên tầng cao nhất trụ sở Hàn thị, Lạc Thiên ung dung ngồi bắt chéo chân xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, ưu nhã nhấp vài giọt rượu, chẳng mảy may quan tâm tới ánh mắt nóng rực tựa loài dã thú của ai đó ở góc trái căn phòng. Hắn mỉm cười đắc thắng...




---




Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi y ra sân bay tiễn Ngô Ân. Cuộc sống của con bé hình như rất ổn định. Y chẳng biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình với vợ chồng Lạc gia, chỉ có thể thầm cầu mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với bọn họ.


Hiện tại, Ngô Phàm vẫn sống trong biệt viện của Hàn Phong. Vì sao ư, vì y chẳng còn nơi nào để đi cả...


Nắng chiều len lỏi qua từng ô cửa sổ, chậm rãi chạm vào để rồi khắc hoạ gò má góc cạnh của Ngô Phàm. Đôi mắt y chẳng hề có tiêu cự nhìn vào khoảng không trước mắt, tay nắm chặt một chiếc đồng hồ cũ mèm.


Sáng nay, Hàn Phong đột ngột trở về biện viện, đưa cho y một chiếc hộp nhỏ màu đen, bảo y mở ra. Khi nhận ra thứ bên trong, y đã không cầm lòng được mà khuỵu xuống nền nhà, nước mắt dâng trào. Từng tiếng nấc nghẹn dần hoà lẫn vào thời gian yên ắng.


Chiếc đồng hồ này, nhiều năm về trước, là tự y gom góp tất cả tiền tiết kiệm mua và tặng cho Tình Viên thay cho nhẫn cưới, vì bọn họ không đủ khả năng sở hữu vật xa xỉ ấy. Cũng chính tay y, mới vài tháng trước, tàn nhẫn bán nó cho một ông chủ tiệm cầm đồ. Nó, là kỉ vật thật sự quan trọng giữa hai người họ, là minh chứng cho y tự huyễn hoặc những ảo ảnh rằng Tình Viên vẫn còn tồn tại. Vì thế, từ đó đến nay, y luôn tự trách bản thân sao quá ngu ngốc, tự ý bỏ đi thứ liên kết duy nhất còn lại này, hằng ngày cầu xin sự tha thứ của nàng.


Hàn Phong sau khi chứng kiến hết thảy thì mím môi, nhíu mày tiến tới nâng y lên rồi ôm vào lòng cơ thể bạc nhược. Người này, phải kiên cường đến mức nào mới chịu đựng được những điều như thế. Chiếc đồng hồ này thực ra là do đàn em hắn chuộc lại từ tay tên chủ tiệm nọ, khi chỉ còn vài giây nữa sẽ bị ném vào thùng rác.


"Người đàn bà ấy sinh con cho em, mới là người quan trọng nhất sao?" Hàn Phong bỗng nhiên nhẹ giọng thốt ra câu nói khó hiểu.


Ngô Phàm vẫn còn đang chìm đắm trong cơn mộng, nghe được câu nói kia thì giật mình tỉnh giấc. Y hoảng hốt ngước nhìn người phía trên.


"Có con với nhau rồi thì sẽ trở nên đặc biệt hơn đúng không? Người sống vĩnh viễn chẳng thể tranh giành tình cảm với người đã chết, có phải vậy không?" Hàn Phong vẫn tiếp tục lẩm bẩm, giọng nói mơ hồ có chút tức giận.


"Ta trong lòng của ngươi, còn không bằng một nửa ngươi trong trái tim ta..." Hắn né tránh ánh mắt của Ngô Phàm, nhếch môi cười cay đắng.


"Hàn Phong..." Ngô Phàm khó xử nghẹn giọng ngập ngừng. Biết, y vẫn biết tất cả những thứ này tượng trưng cho điều gì. Dù cho y có đồng ý mở lòng mình, thế nhưng, đoạn tình cảm giữa y và Tình Viên đã quá đậm sâu, đến nỗi dường như chẳng còn chỗ cho ai xen vào nữa. Có lẽ, tất cả chỉ có thể trở thành sự cảm động cùng tiếc nuối cũng như nhói lòng mà thôi. Cái tên của nàng mãi trở thành cái gai nhọn, một điều cấm kị đâm sâu vào trái tim y, cho đến cuối đời cũng không bao giờ dám chạm tới...


"Đủ rồi" Hàn Phong nói xong liền buông y ra, hai ba bước rời khỏi phòng.


Cánh cửa phòng "cạch" một tiếng, ngăn cách tầm nhìn của Ngô Phàm và Hàn Phong, giống như tia hy vọng duy nhất của bọn họ - đã hoàn toàn bị dập tắt.




---




Chiếc Ferrari dừng lại trước khu nghĩa trang nhỏ ở ngoại ô thành phố, trở thành thứ nổi bật nhất nơi đây.


"Đại thúc, mời" Hạ Dực mở cửa xe, mỉm cười thông báo với Ngô Phàm.


Ngô Phàm gật đầu tỏ ý cảm tạ. Cầm lấy bó hoa lily trắng – loài hoa yêu thích nhất của Tình Viên - giữ trước ngực bước ra khỏi xe. Hôm nay là một ngày ảm đạm, bầu trời đang trong xanh bỗng trở nên xám xịt hẳn. Xa xa, vài tiếng sấm rền vang đang gần tiến đến.


Từ cuộc nói chuyện này hôm đó với thiếu gia, y trở nên trầm lặng hẳn; chẳng muốn giao tiếp với bất kì ai, kể cả cậu và Hà quản gia, cả ngày chỉ trốn trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cho tới chiều nay, y mới chủ động nhờ ông gọi điện cho Hàn Phong, rằng muốn cậu đưa tới nghĩa trang này. Mà Hàn Phong cũng chỉ "ừm" một tiếng rồi gác máy. Có chuyện gì khúc mắc đang xảy ra giữa bọn họ sao?


Thấy Ngô Phàm bước đi, Hạ Dực liền theo sau nhưng bị cản lại. Cậu thở dài dừng bước, không muốn tiếp tục làm khó y nữa. Cậu trở về xe, cẩn cẩn dực dực nhìn theo bóng lưng y.


"Soạt" Khi Ngô Phàm đã đi xa, một âm thanh cực nhỏ phát ra từ đám cỏ gần đó. Theo bản năng của sát thủ, Hạ Dực ngay lập tức chỉa súng về phía ấy. Bất thình lình, bóng đen bước ra ánh sáng, đoạt súng của cậu, cầm ngón trỏ của bàn tay trái cậu đưa lên trước môi làm động tác "suỵt", sau đó để ánh mắt sắc bén đập vào tầm nhìn cậu.


"Thiếu gia" Hạ Dực nhận ra Hàn Phong, nhỏ giọng cúi đầu 90 độ.










Rùa: có một điều chắc các nàng cũng biết, là ta viết ngược văn rất giỏi :))) Và câu chuyện buồn ở đây là từ chương này sẽ bắt đầu ngược – ngược tâm.