Cơm nước xong A Lộ nói muốn đánh bài Poker, Nhất Hạ không muốn chơi, bị Cổ Nhạc ấn xuống bàn mạt chược, khai đài mạt chược.
Lên sân khấu ngoài A Lộ, Thi Viêm còn có một bảo tiêu.
A Lộ ngồi xuống, Thi Viêm liền hỏi: “Đánh bao nhiêu?”
A Lộ ha hả cười, nói: “Như cũ.”
Như cũ?
Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, hỏi: “Đó là bao nhiêu?”
Thi Viêm đang hút thuốc, thuận miệng báo con số.
Nhất Hạ hai mắt trợn ngược, lập tức liền đối Cổ Nhạc nói: “Tự cậu chơi.”
Cổ Nhạc đang ngồi ở bên cạnh Nhất Hạ, một tay khoác ngang trên lưng ghế dựa của Nhất Hạ ăn trái cây.
Vừa nghe, Cổ Nhạc liếc y, Nhất Hạ bị hắn liếc đến không được tự nhiên, giải thích: “Tôi chơi bài không tốt……”
Tuy nói Cổ Nhạc lúc trước nói qua với y, thắng về y thua tính Cổ Nhạc, nhưng là xem thủ pháp bọn A Lộ thuần thục như vậy, Nhất Hạ dám khẳng định đám người này nhất định là dân chơi mặt chược chuyên nghiệp.
Nhất Hạ đánh bạc nghệ không tinh, lên sân khấu xác định là bị người ta tế, tiền Cổ Nhạc Nhất Hạ cũng không dám loạn đặt, vội vàng, muốn đi xuống.
Nhất Hạ thấy Cổ Nhạc không nói lời nào, muốn lên đổi vị trí, lại bị Cổ Nhạc kéo lại, đẩy lên ghế trên.
“Bắt đầu a.”
Cổ Nhạc nói lời này thanh âm không lớn.
Là nói với mọi người.
Cũng không có ý không kiên nhẫn.
Nhưng là, Nhất Hạ biết, nếu mình kiên trì, Cổ Nhạc khẳng định lập tức liền phát giận.
Nhất Hạ xoay mặt nhìn mấy người trên bàn.
Tất cả mọi người đều đang chờ mình.
Không khỏi mất hứng, Nhất Hạ đành phải thức thời lưu lại, hỏi: “Ai trước?”
Thi Viêm hướng y chỉ chỉ xúc xắc đang nằm giữa bàn mạt chược, Nhất Hạ liếc mắt nhìn Cổ Nhạc một cái, thân thủ đi lên, nhấn vào đó.
Ván bài này đánh rất nhanh.
Bàn mạt chược tự động xáo bài, sau một vòng, mồ hôi trên trán Nhất Hạ túa ra.
Như y sở liệu, y thua rất nhiều.
Thi Viêm xong là đến lượt y, ngồi nhà trên y, bình thản uống nước, xuống tay cũng không phải thực ngoan.
Nhưng là A Lộ cùng tên bảo tiêu không như vậy.
Bọn họ hoàn toàn không lưu thủ, thắng được thì thẳng tay, cười đến độ mặt mũi biến dạng.
Nhất Hạ liếc Cổ Nhạc.
Y vài lần muốn Cổ Nhạc tự xử, nhưng là thấy Cổ Nhạc vẫn luôn ăn trái cây ngửa đầu nhìn phim truyền hình, Nhất Hạ đã hoảng hốt lại ý loạn, không dám nói.
Trong nhà một bảo tiêu khác đột nhiên đi vào phòng mạt chược.
Hắn ở bên tai Cổ Nhạc thì thầm vài câu, Cổ Nhạc rũ mắt, vừa lúc Nhất Hạ ngồi thẳng người nhìn lên bàn chuẩn bị vòng mới, cười.
Thi Viêm, bọn A Lộ đều ngước mắt.
Chỉ thấy Cổ Nhạc đem trái cây gặm dở ném vào thùng rác, giật hai tờ khăn giấy lau tay, đem bài trước mặt Nhất Hạ sửa sửa, thấy đến phiên Nhất Hạ, liền đem một trương bài một trương bài trong đó đánh ra bàn.
Nhất Hạ chớp mắt.
Y không rõ, này rõ ràng là một đôi, vì cái gì Cổ Nhạc muốn đánh ra.
Nhất Hạ đang muốn hỏi, nhưng là Cổ Nhạc đã đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng mạt chược, Nhất Hạ nhìn theo, lại quay đầu lại, nhìn đống bài trước mặt mình ba năm không thành đàn, đột nhiên, minh bạch.
Nhất Hạ bắt đầu chia làm mười ba đơn vị.
Sau khi quyết định, một đường sờ bài, thế nhưng thuận buồm xuôi gió.
A Lộ bắt đầu nói bài mình không đẹp.
Cùng bọn Thi Viêm tán gẫu, còn nói giỡn, hỏi Nhất Hạ ăn nhiều vậy, muốn đổi bài với hắn hay không.
Cổ Nhạc không bao lâu lại vào.
Hắn vừa vào cửa phát hàng, cho A Lộ cùng bảo tiêu bên cạnh Nhất Hạ ném tới một khối vuông.
Hai người A Lộ từng người một tiếp, A Lộ hi một cái, ở dưới đài mạt chược bẻ nước cờ một chút, đem khối vuông nhét vào túi.
Thi Viêm nhìn, khóe miệng giương lên, hơi hơi mỉm cười, cầm lấy điếu thuốc trong miệng, hỏi: “Ta đâu?”
Cổ Nhạc cười nhạo.
Cổ Nhạc ở bên người Nhất Hạ ngồi xuống dán vào Nhất Hạ, một khối vuông hướng túi tiền trước ngực Nhất Hạ nhẹ nhàng nhét vào, đối Thi Viêm: “Ngươi đêm nay rửa sạch sẽ lên giường nằm chờ ta, ta nhất định cho ngươi.”
Tất cả mọi người ở đây cơ hồ đều cười. Trừ Nhất Hạ.
Nhất Hạ tò mò liếc nhìn vào túi áo sơ mi của mình một cái, nhìn đến khối vuông kia thế nhưng là tiền, hơi kinh ngạc.
Nhất Hạ nhìn về phía Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc vui đùa, thấy Nhất Hạ liếc chính mình, vui tươi hớn hở ở trên mặt Nhất Hạ “Ba” một cái.
“Nha! Xướng bài!” Cổ Nhạc nhìn bài trước mặt Nhất Hạ, nhìn lên đài hỏi, hỏi: “Đến ai?”
“Hắn a.” A Lộ bọn họ tất cả đều chỉ ý bảo Nhất Hạ.
Nhất Hạ hoàn hồn, muốn thân thủ ra bài, lại bị Cổ Nhạc ngăn lại.
“Ta đánh, ta đánh.”
Cổ Nhạc tâm tình siêu tốt, ồn ào, thân thủ liền thay thế Nhất Hạ sờ soạng một hồi, giữ bài, bài cũng không lật ra, Cổ Nhạc liền lớn tiếng: “Tự xem!”
Mọi người ngẩn ra.
A Lộ vui a, không cho là đúng kêu to: “Hù dọa người, ra vẻ ồn ào.”
“Nếu phải thì ngươi thế nào?”
“Nếu ngươi thua ngược thì sao?”
Cổ Nhạc đẩy bài, gõ gõ lên, mọi người vây xem vừa thấy, vi lăng.
“KAO!”
A Lộ kêu đến thật lớn.
Cổ Nhạc biến thành thúc giục nợ, rất rõ ràng a, tự đếm từng đồng, từng người từng người đếm một.
Trong lúc nhất thời, A Lộ kêu rên, bàn mạt chược náo nhiệt đến muốn chết, Cổ Nhạc ha ha một trận, xem Nhất Hạ lẳng lặng nhìn c mình, cuối cùng, nhíu mày, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có.” Nhất Hạ lắc đầu: “Tôi muốn uống nước.”
Nhất Hạ đứng dậy đi ra ngoài.
Cổ Nhạc chớp mắt, nhìn thoáng qua ly nước bên người, cười nhạo.
Cổ Nhạc biết Nhất Hạ là vì hắn đảo bài.
Cổ Nhạc sờ bài, ngón cái đảo một cái, bài không phải chính mình muốn, thu hồi tay khi thế nhưng ở trước mặt Nhất Hạ một hàng bài trận, nhìn thấy chiêu thâu long chuyển phượng. (*xáo một con chuyển thành thế bài mạnh)
Tất cả đều là một bàn tay hoàn thành.
Thủ pháp rất tự nhiên.
Nhất Hạ thấy.
Nhưng là ba người còn lại, tất cả đều không có phát hiện.
Gian lận.
Thế nhưng thật đúng là hắn sờ đến……
Nhất Hạ trong lòng niệm niệm, đứng trước bình nước ấm, đang muốn rót nước, không nghĩ đột nhiên bị người từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy.
Nhất Hạ cả kinh, vừa quay đầu lại, đôi môi bị người hung hăng lấp kín.
Đầu lưỡi linh hoạt xâm chiếm.
Tham luyến mà mút hôn đoạt lấy.
Ôm lấy y thế nhưng không phải Cổ Nhạc, Nhất Hạ kinh ngạc giãy giụa, chính là xoay người đem Thi Viêm đẩy ra.
“Cậu làm gì?”
Nhất Hạ khó thở thật sự, trong lúc nhất thời, y trừng Thi Viêm, hảo xấu hổ.
Thi Viêm lại tiến sát lại.
Nhất Hạ lùi lại, lưng đụng vào tủ bát.
Y nhìn về sau một chút, bị Thi Viêm dán lên, y quay mặt đi, cảm giác hô hấp nhiệt nhiệt của Thi Viêm phun ở trên mặt mình, muốn lại đẩy Thi Viêm ra, lần này thế nhưng không làm được.
“Nơi này là nhà của Cổ Nhạc ……”
Nhất Hạ cảnh cáo.
Y nói làm Thi Viêm động tác dừng lại.
Cuối cùng, Thi Viêm đột nhiên cười nhạo, thật đáng tiếc mà nói: “Nguyên lai, anh tương đối hy vọng là hắn.”
“Cậu không cần nói bậy!”
Nhất Hạ chỉ là không hy vọng bị Cổ Nhạc bắt gặp, khiến cho rất khó xem.
Nhất Hạ nguyên bản còn đối với việc mình cùng Thi Viêm ở khách sạn phát sinh sự việc kia bán tín bán nghi.
Nhưng là nhìn thái độ hiện tại Thi Viêm đối đãi mình, Nhất Hạ cơ hồ có thể khẳng định, buổi tối ngày đó, hắn cùng Thi Viêm thật sự có phát sinh qua.
Chính là……
Vì cái gì trong đầu mình không tồn tại một chút ký ức?
Hơn nữa……
“Cổ Nhạc thực nghe lời anh.”
Thi Viêm hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm môi Nhất Hạ bị mút đến đỏ lên, nhàn nhạt.
Nhất Hạ giật mình.
Nhất Hạ ngước mắt, lắc đầu: “Mới không có.”
“Không có sao?” Thi Viêm lại gần, thân thể dán chặt Nhất Hạ, hai cánh tay siết lấy eo Nhất Hạ, đem y áp dựa vào tủ bát, lại nói: “Anh cũng thực nghe lời Cổ Nhạc.”
Nhất Hạ lại ngẩn ra.
Nhiệt nhiệt hơi thở như cũ phun ở trên môi Nhất Hạ.
Nhất Hạ hít vào mùi khói thuốc nhàn nhạt hoàn toàn thuộc về Thi Viêm.
Nhất Hạ hai mắt rũ xuống.
Lỗ tai thật hồng, y ý đồ tránh khỏi đôi tay Thi Viêm, chỉ nói: “…… Cũng không có.”
Có.
Cổ Nhạc người này tính cách thực quái đản.
Nhất Hạ kiến thức qua, cho nên thực kiêng kị, không nghĩ chọc vào hắn.
Nhất Hạ trong lòng biết, chỉ là không thừa nhận.
Nhưng là âm tình trên mặt chẳng khác nào chân tướng.
Thi Viêm nhìn, không hề gặng hỏi, mà đôi môi ghé sát vào môi Nhất Hạ, ngăn chặn phản kháng Nhất Hạ, nhỏ giọng: “Anh tối hôm qua nói anh rất thích tôi.”
Nhất Hạ hai mắt ngước lên.
Bốn mắt cực gần, cơ hồ thành chọi gà mắt, Nhất Hạ không tin: “Không có khả năng.”
Không có khả năng?
Thi Viêm cười, mị hoặc: “Cùng lần đó hai năm trước giống nhau, anh nói…… Anh rất thích tôi.”
Nhất Hạ sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Lúc xanh, lúc hồng, lúc lại trắng.
Thi Viêm lẳng lặng nhìn biến hóa trên mặt y, cuối cùng, hơi hơi nghiêng mặt, ở khóe môi Nhất Hạ nhẹ nhàng hôn một cái.
“Nhất Hạ, quan hệ giữa chúng ta đang biến hóa……” Thi Viêm buông Nhất Hạ ra, soái khí trên mặt tràn đầy gợi cảm cười, ôn nhu: “Tôi hy vọng anh có thể suy xét tiếp thu, sau đó…… Theo tôi đi, được không?”
Nhất Hạ nhìn hắn, trong lòng kinh hoàng, xấu hổ.
Nhất Hạ sau đó nước cũng chưa uống liền đi ra ngoài.
Không lâu sau, Thi Viêm cũng một lần nữa ngồi trở lại trên bàn mạt chược.
A Lộ ồn ào muốn báo thù, nhưng là Cổ Nhạc nhìn Nhất Hạ, lại nhìn Thi Viêm, phát hiện đại thúc có dị, liền đứng lên nói muốn tắm rửa, không hề đánh tiếp.
Không đánh nữa, cả Nhất Hạ cũng bị hắn mang đi.
Vị trí Nhất Hạ bị một bảo tiêu khác bổ sung, người khác không có ý kiến, nhưng là Thi Viêm chớp mắt, thấy Nhất Hạ bị mang đi, trong làn khói, hai mắt nhíu lại.