Nhất Hạ yên lặng đến độ khiến cho lòng người hoảng.
Kỷ Hạo trong lòng khủng hoảng thăng cấp đi lên, từ trong góc ban công đi ra: “Anh!”
“Em còn không vứt đi?”
Nhất Hạ đột nhiên rất hung hăng.
Kỷ Hạo ngẩn ra, theo ánh mắt y nhìn đến bàn tay của mình, lập tức liền đem tàn thuốc dụi tắt ném xuống dưới lầu.
Nhất Hạ trừng mắt liếc cậu một cái rồi đi vào trong nhà.
Kỷ Hạo thấy Nhất Hạ phản ứng như vậy, không chắc hắn vừa rồi y có nghe được lời nói của mình hay không, chạy nhanh theo vào.
Buổi tối hôm nay, Nhất Hạ không có nói chuyện với Kỷ Hạo.
Nhất Hạ trực tiếp trở về phòng, xốc chăn chuẩn bị nằm xuống.
Nhất Hạ như vậy, trong lúc nhất thời, Kỷ Hạo không biết có nên hỏi hay không.
Cậu do dự thật lâu, đợi cho tâm tư bình tĩnh lại đang muốn mở miệng, lại phát hiện Nhất Hạ đã ngủ mất rồi.
Vì thế, Kỷ Hạo một đêm không ngủ.
Đợi đến bình minh, Kỷ Hạo bắt đầu mệt mỏi, mơ màng ngủ, cảnh trong mơ hỗn loạn, nghiêng người sờ không thấy người, nháy mắt mà bừng tỉnh.
“Anh!”
“Ồn ào cái gì?”
Kỷ Hạo nghe tiếng quay đầu, Nhất Hạ đang đứng trước tủ quần áo, đem quần áo từ trên giá áo kéo xuống ném cho cậu, nói: “Mau đứng lên, bị muộn rồi.”
Kỷ Hạo thấy thái độ Nhất Hạ so với ngày thường không có gì khác, tâm thoáng buông xuống.
Nhất Hạ đi ra ngoài, cậu nhìn quần áo đang mặc trên người, nhanh chóng thay đổi quần áo, đi ra ngoài.
Nhất Hạ không ngừng thúc giục Kỷ Hạo đi học, Kỷ Hạo ăn xong bữa sáng ra cửa không chỗ để đi, đứng ở nhà kế bên lắc lư trong chốc lát, thấy đại thúc không có ra cửa, liền trở về biệt thự của mình.
Một ngày u ám.
Nhất Hạ giữa trưa hẹn Thẩm Võ ăn cơm.
Thẩm Võ thấy y bộ dáng nuốt không trôi, cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Nhất Hạ nhàn nhạt giật nhẹ khóe miệng, lắc đầu.
Nhất Hạ như vậy, còn nói không có việc gì, Thẩm Võ đánh chết cũng không tin, truy vấn: “Em trai lại chọc tức hả?”
Nhất Hạ ngước mắt, cuối cùng, rũ mắt, nói: “Không có a.”
Nhất Hạ hồi tưởng đến việc đêm qua.
Ngủ đến nửa đêm, phát hiện Kỷ Hạo không ở trên giường, y xốc chăn xuống giường, đi vào phòng tắm.
Y đi WC xong, đến cửa phòng bếp nhìn thoáng qua, không thấy tiểu Kỷ Hạo, y đoán Kỷ Hạo ở ban công, đi qua, vừa lúc nghe được Kỷ Hạo
Nửa câu sau.
…… Làm cho anh ngươi thay thế ngươi hảo hảo yêu ta……
Kỷ Hạo ngay lúc đó thanh âm rất thấp, Nhất Hạ nghe, có mấy chữ cũng không rõ ràng.
Nhưng là, Nhất Hạ trong lòng thực sự ngưng trọng.
Lại thấy Kỷ Hạo phát hiện mình, thập phần hoảng loạn.
Nhất Hạ kỳ quái thái độ của cậu, trong lòng khó hiểu, bắt đầu nghi hoặc.
Nhất Hạ sau đó giả bộ ngủ.
Y suốt một buổi tối đều nghĩ đến câu nói kia của Kỷ Hạo.
…… Làm anh ngươi thay thế ngươi……
Có ý tứ gì?
Kết hợp với những chuyện đã qua, Nhất Hạ đột nhiên nhớ lại Thi Viêm từng hỏi một câu.
…… Vậy nếu hắn không phải thì sao?……
Nhất Hạ hoảng hốt cực kỳ.
Nhưng là, y lại sợ mình nghe gió thành bão.
Cho nên, lúc này y thực bàng hoàng.
Y buông đũa xuống, đối Thẩm Võ: “Ngươi từ từ ăn.”
Thẩm Võ chớp mắt, mày nhăn lại.
“Ngươi hẹn riêng ra lại đây ăn cơm, làm một bàn đồ ăn, ngươi lại không ăn.”
“Ta trưa hôm nay không muốn ăn.” Nhất Hạ cười cười, nói: “Không cần lo lắng, đây là phần cơm cả trưa cả tối, cho dù ngươi ăn không xong, cũng không cần cảm thấy tội lỗi.”
Thẩm Võ ha hả cười, cuối cùng, đột nhiên nhớ tới, từ túi quần lấy ra một quyển sổ tiết kiệm: “Trả lại ngươi.”
Nhất Hạ giật mình.
Hắn trở lại trước bàn nhận lấy.
Mở ra nhìn vào, bên trong chỉ còn một ít số lẻ, Nhất Hạ làm bộ tức giận, nói: “Ta cho rằng ngươi thu phục Cổ Nhạc được rồi?”
“Ta bị hắn thu phục.” Thẩm Võ nói: “A Lộ gọi điện thoại cho ta, nói cuối tuần không gặp được ngươi ta liền thu thập tay nải ở trọ khách sạn đi.”
Thẩm Võ thấy Nhất Hạ vẻ mặt khó xử, đột nhiên ý thức được mình lắm miệng, đánh trống lảng cười, đối Nhất Hạ khoát tay, an ủi: “Ngươi không cần hiểu lầm, ta còn không đến mức vô nhân tính như vậy.”
“Không phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Đã không tránh được, hắn hiện tại chỉ cần phòng ở không cần lợi tức, nói thật ra, kỳ thật ta đã kiếm được.” Thẩm Võ nói: “Đến nỗi muốn ngươi xuất hiện, cảm thấy không thích hợp như thế nào ấy, đừng nhìn tên họ Cổ kia vẻ mặt tươi cười, trong lòng ngoan độc vô cùng, có thể không gặp tốt nhất không cần gặp, ta đem sổ tiết kiệm trả lại ngươi, lại đem phòng ở đưa ra, chính là muốn đem sự việc kết thúc, tiền của ngươi, ta sẽ từng chút trả lại cho ngươi.”
“Vậy ngươi về sau ở đâu?”
Nhất Hạ lo lắng.
Thẩm Võ kéo khăn giấy, lau miệng, nói: “Ở chả phải rất dễ sao? Ta có thể tìm phòng gần công ty a. Đại nam nhân, lại không dìu già dắt trẻ, ngủ chỗ nào cũng là ngủ a?”
Nhất Hạ không trả lời.
Nhất Hạ lấy sổ tiết kiệm trở về phòng, kéo ngăn kéo tủ đầu giường rồi lôi toàn bộ đồ linh tinh trong đó ra.
Y đem sổ tiết kiệm bỏ vào tận cùng trong ngăn kéo, lại đẩy ngăn kéo lại chỗ cũ.
Trên bàn để lại rất nhiều mẩu vụn gỗ.
Nhất Hạ sờ soạng một phen, mày hơi hơi nhăn lại, đi lấy giẻ lau.
“Thật là, khi nào mới chịu buông tha.”
Nhất Hạ thấp giọng oán giận, ngồi xổm xuống chà lau, nâng đại sứ heo ở trên bàn lên.
Kỷ Hạo vẫn luôn ngủ cùng y.
Trên giường, tủ quần áo, ngăn tủ nhỏ, còn có kệ sách đều bị Kỷ Hạo chiếm mất.
Robot bản giới hạn, tranh ảnh, áo thun ném khắp nơi, đến cả đại sứ heo cũng đem nhét vào phòng y, Nhất Hạ vừa lau vừa tức giận nhìn lướt qua một đống đồ vật ‘ngoại lai’, thở dài một hơi, không nghĩ, trượt tay, đại sứ heo đột nhiên rời tay, trực tiếp rớt xuống.
Nhất Hạ cả kinh, la lên một tiếng.
Thẩm Võ vội chạy vào.
Còn tốt, bởi vì độ cao không lớn, đại sứ heo không có bể.
Nhất Hạ lòng còn sợ hãi, đem đại sứ heo nhấc lên, đau lòng một phen, đang muốn kiểm tra, không nghĩ, Thẩm Võ đột nhiên: “Làm từ cái gì không biết, to như vậy, thế nhưng không bị bể.”
“Nát liền thảm!” Nhất Hạ may mắn ngẩng đầu: “Nếu là nát, Kỷ Hạo phát khùng, nháo cho ngươi chết.”
“Không đến mức đó đi, cùng lắm thì ngươi lại mua cho hắn một cái ~” Thẩm Võ càng nhìn càng cảm thấy con heo này đáng yêu, kéo lại nhìn, phát hiện móng heo trầy một chút, ngón tay sờ sờ, hỏi: “Mua đâu vậy?”
“Ta như thế nào biết, hắn từ bên kia mang về.” Nhất Hạ lấy giẻ lau lau sạch đống vụn gỗ, thấy Thẩm Võ ở kia mân mê đại sứ heo, nói: “Ngươi không cần đụng vào đồ của hắn, đến lúc đó Kỷ Hạo nếu như biết được tìm ngươi gây phiền toái, ta cũng mặc kệ a.”
“Thiết, ngươi không nói, ta không nói, hắn làm sao biết được a.” Thẩm Võ là cảm thấy con heo thật lớn, nhưng là thật nhẹ.
Hắn trước tò mò, thứ hai là muốn nhìn một chút Kỷ Hạo có bao nhiêu tiền riêng, lắc lắc đại sứ heo, nghe không được tiếng gì cả, nhòm mắt vào khe nhìn nhìn.
Nhất Hạ thấy hắn tính tình trẻ con lại tò mò, mặc kệ hắn, ra khỏi phòng, đi vào phòng bếp, mới vừa đem giẻ lau ném vào bồn rửa tay, liền nghe được tiếng kêu sợ hãi của Thẩm Võ.
Nhất Hạ ngẩn ra, vội vàng bước nhanh vào phòng.
Nhất Hạ cho rằng hắn không cẩn thận làm bể đại sứ heo rồi.
Nhưng là bước vào, nhìn Thẩm Võ ngồi dưới đất, trong tay ôm một đống giấy trắng, sửng sốt.
Thẩm Võ ngước mắt nhìn Nhất Hạ, kinh ngạc: “Em trai ngươi có nhiều tiên ghê nga.”
“Cái gì?”
Nhất Hạ tiến vào, Thẩm Võ lấy đống giấy vừa đào ra từ bụng heo đưa cho, Nhất Hạ nhận lấy nhìn liền kinh ngạc, đem toàn bộ giấy trên mặt đất mở ra, càng mở, trong lòng càng kinh ngạc, trước mắt, thế nhưng tất cả đều là……
“…… Chi phiếu.”
Nhất Hạ chân mềm.
Y ngã ngồi ở trên mặt đất.
Mẹ nuôi Kỷ Hạo có tiền không sai, nhưng là chỉ có chút tiền, còn không đến mức……
…… Làm cho anh ngươi thay thế ngươi……
Câu nói của Kỷ Hạo vang lên bên tai Nhất Hạ.
Trong lòng toát ra một ý niệm, Nhất Hạ khó có thể tin, đối với đống giấy, lắc đầu: “Sẽ không…… Sẽ không……”
Y không tin.
Y tuyệt đối không tiếp thu!!!