Đại Thúc Phải Gả

Chương 59: Dưỡng thương




Nhất Hạ khi đi vào không có lấy quần áo, cho nên khi ra ngoài, chỉ mặc một cái áo tắm dài đơn giản.

Y chống đỡ tường thong thả đi ra, Cổ Nhạc đột nhiên có động tĩnh làm động tác y dừng lại.

Cổ Nhạc còn chưa có tỉnh.

Một thân hình tinh nắn hữu lực cơ bắp bại lộ trong không khí, trừ bỏ dưới thân còn có góc chăn, còn lại đều đã bị cậu ôm vào trong lòng ngực.

Nhất Hạ thấy cậu đã không còn động tĩnh, mới đi ra.

Y thực nhẹ nhàng ngồi xuống giường, nhìn thấy giường tán loạn, mặt nóng đến lợi hại.

Trên hành lang đột nhiên có động tĩnh rất lớn.

Nhất Hạ nghe được tiếng bước chân qua lại bên ngoài, cảm thấy kỳ quái, lại chống đỡ đứng dậy đi đến bên cửa.

Một đoạn đường ngắn tốn một đống thời gian, Nhất Hạ ăn đau, cắn môi, mới vừa mở cửa, ngước mắt, sửng sốt.

Có một nam khán hộ liền đứng ở trước cửa bọn họ, nhìn dáng vẻ, là chuẩn bị gõ cửa.

Cửa còn không có gõ lại đột nhiên mở, nam khán hộ cũng sửng sốt.

“Có việc sao?”

Nhất Hạ mặc một thân áo tắm dài dẫn tới nam khán hộ đưa ra đánh giá.

Nam khán hộ trên dưới nhìn, thấy Nhất Hạ xấu hổ thoáng giữ cửa kéo lại, thu hồi ánh mắt, gật gật đầu, thực lễ phép mà nói: “Nga, ta là tới thông báo, vừa mới thu được tin tức, đường núi đã thông.”

Nhất Hạ giật mình.

Nam khán hộ nói xong đối y lễ phép gật đầu một cái, đi mất, Nhất Hạ bắt lấy cánh tay cậu, làm nam khán hộ sửng sốt.

Nhất Hạ nhìn nhìn trong phòng, do dự một phen, nhỏ giọng hỏi nam khán hộ: “Các anh…… Các anh có xe có thể đưa tôi xuống núi hay không?”

Nam khán hộ lại sửng sốt.

Cậu hướng vào trong ngắm nghía, cái gì cũng không thấy, cậu thấy Nhất Hạ vẻ mặt khẩn trương, nghĩ nghĩ, gật đầu.

Nhất Hạ ngồi nhờ xe bọn họ xuống núi để mua sắm.

Tài xế rất tốt, đưa y đến đầu ngõ.

Nhất Hạ sau khi nói lời cảm tạ liền xuống xe, ngước mắt nhìn đường phố, nhìn đến xe cảnh sát dừng ở một bên, mày hơi hơi nhăn lại, bất an.

Đã xảy ra chuyện?

Bọn họ lâu nay ở đây không có cảnh sát tới thăm.

Nhất Hạ nghi hoặc.

Từng chút từng chút di chuyển, trán lạnh đến lợi hại, người cũng khó chịu.

Thật vất vả lên đến trên lầu, nhìn thấy thật nhiều hàng xóm đứng ở cửa Cố Gia, nao nao.

“Hạ tử a.”

Phan bà bà là người đầu tiên nhìn thấy y.

Nhất Hạ đi tới, hướng trong nhìn thấy, thấp giọng: “Đây là làm sao vậy?”

Không phải là Cố Gia gây chuyện đi?

“Có trộm……” Phan bà bà vẻ mặt lo lắng, bà lão gầy yếu ngón tay chỉ phòng ở của Cố Gia: “Bị trộm vài ngày cũng chưa có ai biết……”

Trộm?

“Chỗ này, bị trộm để ý……” Phan bà bà oán giận: “…… Làm sao bây giờ?”

Nhất Hạ hướng trong đi vào.

Cố Gia đang cùng cảnh sát nói cái gì.

Cố Gia nhìn thấy Nhất Hạ, lời nói ngừng lại, nhíu mày đối y: “Anh mấy ngày nay chạy đi đâu?”

Nhất Hạ nhìn chung quanh, gia cụ gì đó đều còn đó.

Nhất Hạ hỏi: “Ném cái gì?”

“Không ném cái gì.”

Cố Gia nói, lại đáp cảnh sát vài câu.

Nhất Hạ lại nhìn nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại ở ngăn kéo rớt ra, Nhất Hạ đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Ba cậu đã tới đây.”

Cố Gia cùng cảnh sát đang nói chuyện nghe vậy đều ngừng lại.

Trong một cái chớp mắt, Cố Gia thiếu chút nữa còn tưởng rằng Nhất Hạ là đang quăng lời thô tục.

“Cái gì?”

Cố Gia quay đầu nhìn về phía y.

Nhất Hạ chỉ ngăn kéo trên mặt đất, không dám khẳng định nói: “Hôm đó ở cửa nghe được có tiếng ngăn kéo rớt, sau đó tôi gõ cửa không ai đáp, định báo cảnh sát, sau đó ba cậu đi ra ngoài. Cái này khả năng chỉ là ba ngươi không cẩn thận làm ra.”

“Ba tôi?”

Cố Gia chống hông xoay người lại.

“Anh gặp qua ba tôi?”

Nhất Hạ gật đầu.

Cố Gia không tin, cảm thấy không thể hiểu được.

Cậu liếc mắt nhìn cảnh sát một cái, đối Nhất Hạ giải thích: “Nghe, ba tôi ở nước ngoài……”

Nhất Hạ giật mình: “Xuất ngoại?”

“Ân, hai mươi mấy năm trước đã đi rồi.”

Nhất Hạ vừa nghe, lại sửng sốt.

“Tôi rõ ràng……”

“Anh nhìn thấy ai?”

“Người bị cậu mắng……” Nhất Hạ đứng lâu eo không phải thực thoải mái, câu nói kế tiếp của Nhất Hạ tất cả đều dừng lại thay bằng cái chống eo.

Nhưng lời này cũng đã đủ, Cố Gia đã biết người nọ là ai.

Cố Gia hảo hận.

“Tôi biết ngày là hắn mà!”

Nhất Hạ không dấu vết đỡ sô pha chống dậy, cảnh sát lại phát hiện, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Nhất Hạ kinh cả kinh ngước mắt, thấy mọi ngừoi cùng cảnh sát nhìn mình, xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, nói sang chuyện khác, đối Cố Gia nói: “Người nọ rõ ràng nói cậu là con của y.”

“Anh có đầu óc không? Tôi khi nào nói qua hắn là ba ta?”

Cố Gia thực sinh khí, lớn tiếng.

Nhất Hạ hỏa cũng tới, dựa vào sô pha, nói: “Tôi như thế nào biết, hắn nói là con ngươi!”

Cảnh sát sửng sốt, Nhất Hạ phát hiện chính mình nói sai rồi, vội vàng sửa đúng: “Không…… Hắn nói là ba ngươi!”

“Ba ta?”

Cố Gia chỉ tay, giận dữ: “Loại người đó xứng làm ba ta sao, ta khi nào nói qua người nọ là ba ta? Nếu là ba ta sẽ để ta mắng sao? Nói như thế ngươi cũng tin, ngươi có bệnh là……”

Cố Gia còn chưa có mắng xong, Nhất Hạ đã không còn nghe nữa.

Bởi vì y đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống mặt đất.

Thanh âm dần dần trở nên tĩnh lặng.

Thế giới Nhất Hạ đột nhiên trở nên thực yên ắng.

Anh?

Nhất Hạ nghe được Kỷ Hạo gọi mình.

Anh.

Nhất Hạ trong bóng đêm tìm không thấy vị trí Kỷ Hạo.

Anh.

Nhất Hạ đột nhiên mở bừng mắt, tiến vào mi mắt người đầu tiên không phải Kỷ Hạo, mà là Cố Gia, Nhất Hạ đau đầu dần dần rõ ràng, rất thống khổ mà rên rỉ ra tiếng.

“Tỉnh?”

Cố Gia một tay chống đầu, nằm nghiêng bên cạnh y, nhìn y.

“Kỷ Hạo đâu?”

Nhất Hạ thanh âm thấp thấp, mang theo khó chịu.

“Tôi làm sao biết được?”

Cố Gia thanh âm tràn đầy khó chịu.

Nhất Hạ xoay mặt nhìn cậu, nhìn thật lâu, mới hiểu được mình vừa rồi mơ.

Nơi này là phòng Cố Gia, trang hoàng thực hiện đại, làm Nhất Hạ thiếu chút nữa nhận không ra mình đang ở tron tòa nhà cũ.

Trán Nhất Hạ bị sờ lên, Cố Gia nói: “Anh vừa rồi trán thật lạnh, anh rốt cuộc làm sao vậy?”

“Thức dậy quá sớm……” Nhất Hạ nhàn nhạt đáp, đầu thực choáng, nghiêng người lại, đưa lưng về phía cậu, bị Cố Gia thân thủ lấy tay ôm lấy.

“Đừng……”

Nhất Hạ cho rằng cậu muốn làm cái gì.

Nhưng là Cố Gia không có.

Cậu chỉ là đứng dậy ghé vào gần y, nói: “Anh ngủ một lát, tôi giúp anh nấu cháo được không?”

Nhất Hạ không nói.

Nhất Hạ mơ màng sắp ngủ.

Cố Gia ở trên lưng y hôn một cái, đắp chăn cho y, đứng dậy ra khỏi phòng.

Nhất Hạ một giấc này ngủ không an lành.

Y mơ mơ màng màng, tỉnh không được, nhưng lại ngủ không sâu.

Y cảm giác trên người rất đau.

Chậm rãi, người càng hôn mê.

Y biết Cố Gia đã từng giúp y thăm nhiệt, y định mở mắt, như thế nào cũng không thể tỉnh táo lại.

Nửa đêm đến sáng, y mới ở trong lòng ngực Cố Gia nặng nề ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, đã là buổi tối.

Nhất Hạ không nghĩ mình vừa tỉnh tới liền nhìn thấy Thẩm Võ.

Thẩm Võ rất lo lắng ngồi ở mép giường, khiến Nhất Hạ cả kinh.

Nhất Hạ phản ứng đầu tiên nghĩ có phải sự việc của mình bị người phát hiện rồi hay không.

Nhất Hạ đột nhiên ngồi dậy, đầu một trận choáng váng, Thẩm Võ vội vàng dìu y, Nhất Hạ chậm chạp, dựa vào Thẩm Võ giúp y nâng gối đầu, hỏi: “…… Sao ngươi lại tới đây?”

“Ngươi như vậy ngày mai làm sao đi làm a?”

Thẩm Võ thực lo lắng nhìn y: “Ngươi phải biết rằng, kì nghỉ đông của ngươi dùng để xin nghỉ cho mấy việc kia, đã dùng hết rồi.”

Nhất Hạ tuổi nghề rất dài, cho nên nghỉ đông cũng giống với công nhân chính.

Nhưng bất quá chỉ có mười lăm ngày, dùng hết, lại không quay về đi làm, công ty liền có chuyện để nói.

“Ta ngày mai liền trở về…… Không, ngày mốt……” Nhất Hạ ngước mắt, thấy Thẩm Võ khó xử, liền sửa lại miệng, nói: “Ngày mai.”

“Ngày mốt đi.” Thẩm Võ giúp y dịch dịch chăn, nói: “Ta thấy ngươi ngày mai cũng chưa chắc có thể hạ sốt.”

Nhất Hạ không nói lời nào.

Nhất Hạ thực chột dạ.

Y sờ sờ trán mình, đã không còn nóng như trước, y nói: “Ngày mai đi, ta ngày mai có thể.”

Thẩm Võ trầm mặc.

Nhất Hạ thấy hắn không như bình thường, hỏi hắn: “Ngươi như vậy tìm ta có việc gì sao?”

Thẩm Võ há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng, nói: “Còn không phải là đến xem ngươi đã trở về chưa sao?”

Đúng rồi.

Nhất Hạ nhớ tới di động hết pin.

Nhất Hạ trầm mặc.

Một lát sau, Nhất Hạ lại hỏi: “Ngươi như thế nào biết ta ở bên này?”

Thẩm Võ chỉ chỉ bên ngoài, nói: “Lúc ta ấn chuông cửa hàng xóm ngươi vừa lúc đi ra ngoài mua đồ, cho nên kêu ta đi vào.”

“Đúng rồi.” Thẩm Võ chỉ chỉ quần áo ở trên ghế: “Hắn còn bảo ta vào nhà ngươi lấy giúp ngươi mấy cái này.”

Nhất Hạ vừa thấy, là áo ngủ cùng quần trong.

Vừa lúc.

Nhất Hạ cả người đều là mồ hôi lạnh.

Y muốn Thẩm Võ nâng mình dậy, đỡ mình đến cửa phòng tắn.

Nhất Hạ không dám để cho Thẩm Võ đi vào.

Bởi vì y biết mình lúc này thế nào.

Nhất Hạ ở bên trong cởi quần ra, nơi đó đỏ hồng làm Nhất Hạ khó chịu.

May mắn thay không dính vào quần……

Nhất Hạ ngồi ở đó nâng tinh thần đem quần áo giặt sạch.

Y thật sự khó chịu, giặt sạch sau đó tắm rửa qua, cuối cùng, mở cửa, nhờ Thẩm Võ đỡ mình trở về trong phòng.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Bệnh thành như vậy?”

Thẩm Võ này vừa hỏi làm Nhất Hạ thực hoảng hốt.

Nhất Hạ đôi mắt dao động, cuối cùng, cũng không dám nhìn hắn, rũ con ngươi nói: “Bị mưa xối.”

“Nga……”

Thẩm Võ phản ứng đầu tiên cho rằng Nhất Hạ nhất định quá nóng vội, trong hoàn cảnh ác liệt xuống núi.

“Kia dứt khoát để ngày mốt……”

“Ngày mai.” Nhất Hạ ngước mắt, nói: “Ngày mai ngươi thuận đường lại đây, cùng ta cùng đi làm.”

Thẩm Võ mày nhăn lại.

Hắn thấy Nhất Hạ ra cái dạng này định khuyên y, nhưng là ngẫm lại, lại gật đầu.

Sau đó Cố Gia đã trở lại.

Ba người cùng nhau ăn bữa tối.

Nhất Hạ chỉ ăn chút cháo, Thẩm Võ cơm nước xong không bao lâu sau liền nói phải đi, Nhất Hạ cũng không giữ hắn.

“Làm sao vậy?”

Trong phòng Cố Gia cũng có TV.

Cậu giúp Nhất Hạ mở TV cho y xem, tắm rửa xong ra ngoài, thấy Nhất Hạ vẻ mặt héo héo, nhìn TV phát ngốc.

Cậu xoa xoa tóc ngồi xuống bên người Nhất Hạ, Nhất Hạ thấy nước nhỏ từng giọt xuống giường, mở đôi môi không còn tý huyết sắc, nói: “…… Mau đi sấy khô.”

“Nga.”

Cố Gia đi ra ngoài.

Nhất Hạ lại vẻ mặt héo héo nhìn TV, cuối cùng, lầm bầm lầu bầu.

“Tôi như thế nào cảm thấy có chuyện gì……”

Cố Gia vừa vặn cầm mấy sấy tiến vào, ngẩng đầu: “Cái gì?”

“Không có gì.”

Nhất Hạ là cảm thấy Thẩm Võ nhìn qua giống như có tâm sự.

Nhưng là, này không liên quan đến Cố Gia.

Nhất Hạ đem việc lo lắng cho Thẩm Võ buông xuống, hỏi Cố Gia: “Cậu trong khoảng thời gian này đi đâu?”

“Trở về nhà ông bà.”

Nói đúng ra, là bị bắt trở về nhà ông bà.

Ngày đó hắn thiếu chút nữa bị xe đụng phải.

Nhưng là cái xe đo xui xẻo, nửa đường chạy trốn đã bị xe khác đâm trúng.

Khi đó hắn kinh hồn chưa kịp trấn định, một cái xe khác vòng qua trước mặt, người trên xe bước xuống hắn ngẩng đầu vừa thấy, sửng sốt.

Đó là tâm phúc của ông.

Mỗi ngày đều đi theo bên người ông.

Hắn nếu xuất hiện tại đây, kia không cần phải nói, Cố Gia đã biết trong xe còn ai đang ngồi đó.

Kết quả thật đúng y chang.

Người nọ kêu một tiếng thiếu gia liền tránh ra, ông hắn an vị ở ghế điều khiển nửa mang tức giận trừng mắt.

Kết quả, hắn đã bị kéo lỗ tai “thỉnh” trở về nhà.

Bị nhốt vài ngày, hắn thật vất vả mới chạy trốn ra được.

Không nghĩ đến khi về, trong nhà lại ra cái dạng kia.

Nghĩ đến Cố Gia liền sinh khí.

Nhưng là hắn sấy tóc nhìn về phía Nhất Hạ ngồi trên giường, sắc mặt lại hoãn xuống.

Cậu đem máy sấy tắt đi. Thu tay lại, ngồi xuống giường.

“Nhanh như vậy cũng như không?”

Nhất Hạ hỏi, thấy Gia đem đầu đưa lại đây, liền sờ soạng một chút.

Kia khuynh hướng cảm xúc, Nhất Hạ cười.

“Cười cái gì?”

“Người xưa nói người tóc thô tính tình rất kém cỏi……”

Cố Gia mắt thoáng nhìn, làm bộ nguy hiểm đem y ôm lấy: “Vậy anh tin hay không tôi hiện tại liền phát hỏa sau đó thực thô lỗ mà làm cái gì đó với anh?”

Nhất Hạ bị cậu như vậy chọc cười, cầu xin tha thứ nói: “Người xưa nói tóc nồng đậm người kỳ thật ôn hoà hiền hậu.”

“Ân, như thế.” Cố Gia được tán thưởng, ngồi thẳng dậy.

Nhất Hạ thấy cậu như vậy, nhịn không được cười.

Buổi tối, hai người nằm trên giường.

Eo Nhất Hạ bị Cố Gia ôm lấy, thực mất tự nhiên xê dịch.

Dịch một cái, đụng tới chỗ đau, Nhất Hạ thân thể cứng đờ, Cố Gia phát hiện, mở đèn đầu giường ngồi dậy, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Không có.”

Mờ nhạt dưới đèn, Nhất Hạ cuống quít che dấu.

Y nói: “Chỉ là ngủ nhiều rồi, ngủ không được.”

Cố Gia không nói chuyện.

Cậu ngồi dựa vào mép giường, quá mức an tĩnh làm Nhất Hạ hoảng hốt.

“Kỳ thật……” Nhất Hạ tìm đề tài hỏi: “Kỳ thật cậu rốt cuộc mất bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều lắm.”

Cố Gia nhàn nhạt: “Tôi sẽ kêu con của hắn trả tôi.”

Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái.

Y chớp mắt, thong thả lật người, hỏi Cố Gia: “Hắn rốt cuộc là gì của cậu?”

Cố Gia mi hơi hơi nhấp, cậu cười: “Trước kia kêu dượng, hiện tại cũng không biết.”

“Gia hỏa này rất nhiều năm trước đã ly hôn với cô ta. Trước kia là tiểu tử nghèo, mê hoặc cô sau đó cầm nhà của chúng ta lấy tiền khởi nghiệp, khi đó ông nội của ta liền nói gia hỏa này không phải người tốt, cô ta không tin, kết quả tên kia có tiền, khí phách hăng hái, tự cho mình là tốt đẹp ra ngoài tìm một người, hai người, ba người. Cô ta khi đó bị hắn đánh còn không dám cho ông nội của ta biết, sau này em họ của ta thọc ra…… Ông nội của ta tức giận cản không được, nói muốn của hắn một bàn tay một bên chân, sau đó cô ta quỳ trên mặt đất cầu xin. Được tiện nghi cũng không thấy hối cải, hắn nói nhà ta nhìn hắn mà xem, không ngờ, đến khi quay đầu nhìn lại, hắn ta thất bại, còn chưa tới hai năm, toàn bộ mọi thứ của hắn đều mất hết……”

Nhất Hạ nghe, hơi kinh ngạc.

Cuối cùng, Nhất Hạ hỏi: “Cậu thấy hắn đáng thương, cho nên tiếp tế hắn?”

“Chỗ nào.” Cố Gia cười nhạo, nói: “Đó là cô ta gạt ông nội của ta kêu ta đưa cho hắn.”

Nhất Hạ lặng im.

Qua một hồi lâu, Nhất Hạ nói: “Cô cậu còn yêu hắn.”

“Có ích lợi gì, đánh cuộc đến lợi hại, loại người này không chết liền có lỗi với địa cầu.” Cố Gia nói mát: “Anh đừng để tôi nhìn hắn chết, hắn lần này khẳng định là thiếu lớn mới nghĩ đến mưu tôi, nếu hắn dám trực tiếp đi tìm cô ta xin xỏ, bị ông nội của ta biết, không đến ba ngày, khẳng định là vớt từ biển lên.”

Cố Gia nói như vậy khiến Nhất Hạ bị dọa rồi.

Nhất Hạ hỏi cậu: “Nhà cậu rốt cuộc là làm gì đó?”

Cố Gia ngôn ngữ cứng lại, nhìn Nhất Hạ, ậm ừ một phen, nói: “Nuôi cá.”

“Nuôi cá?