Đại Thúc Phải Gả

Chương 56: Làm nũng




Nhất Hạ đi đến nơi, gió to cùng mưa lớn, dữ dội đến độ làm cho người ta không mở được mắt ra.

Y đi vào bên trong, hai nữ khán hộ trong đó có một người thấy y bị xối thật sự chật vật, đưa cho y không ít khăn giấy, hỏi: “Anh tới tìm ai?”

“Tìm một người trẻ tuổi.”

Nhất Hạ tiếp nhận khăn giấy, thấy người mình đã ướt đẫm, trong lúc nhất thời, thấy lau cũng không được, không lau cũng không được.

Một đống khăn giấy đều bị Nhất Hạ dùng để lau mặt cùng với tóc.

Nhưng từng giọt nước, dọc theo người nhỏ từng giọt xuống mặt đất.

Y đối hai nữ khán hộ: “Cậu ta khoảng thời gian trước ở chỗ này.”

Hai nữ khán hộ nghe y nói xong nhìn nhau.

Hai người liền đoán được người Nhất Hạ muốn tìm là ai.

Nhưng là……

Một nữ khán hộ khác hỏi Nhất Hạ: “Vậy anh nói, cậu ta tên là gì?”

Các cô đều sợ Nhất Hạ nhận nhầm người, Nhất Hạ há miệng, nhìn sang đầu bên kia hành lang xuất hiện một thân ảnh, không khỏi sửng sốt.

“Ở kia!”

Nhất Hạ nói xong liền vội vàng chạy đi.

Đột nhiên như vậy, hai nữ khán hộ nhìn thoáng qua lẫn nhau, một nữ khán hộ vội vàng chạy nhanh đuổi kịp.

Áo sơmi màu trắng, quần jean màu lam.

Nhất Hạ nhìn theo thấy người nọ một đường hướng vào trong, Nhất Hạ đuổi theo, nhìn lên cầu thang, trực tiếp chạy lên trên.

Người nọ đi lên liền vào một gian phòng, Nhất Hạ đi lên thấy cửa đang khép lại, vội vàng vọt qua, Nhất Hạ đưa tay giữ bản lề lại, người bên trong vội lùi một bước, cùng Nhất Hạ hai người nhìn nhau, đều sửng sốt.

“Là cậu?”

Nhất Hạ lùi lại hai bước.

Đại khái độ cao……

Lớn lên rất đẹp……

Nhất Hạ trong lòng thầm nghĩ, người nữ đồng nghiệp kia nói chẳng lẽ là cậu?!

Cổ Nhạc nhìn thấy Nhất Hạ xuất hiện ở chỗ này, thực ngoài ý muốn.

Nhất Hạ biểu tình thất bại càng làm hắn thấy kỳ quái.

“Như thế nào?”

Cổ Nhạc không cho rằng Nhất Hạ xuất hiện ở chỗ này là tới tìm hắn.

Nhưng là, ki nữ khán hộ cũng chạy tới, thở phì phò, thấy hai người thật sự quen biết, liền đối Cổ Nhạc nói: “Anh ta nói là anh ta tới tìm anh.”

Cổ Nhạc vừa nghe, càng thấy kỳ quái.

Căn bản là không ai biết hắn ở chỗ này.

Huống chi hắn cùng Nhất Hạ làm gì có giao tình, y tới tìm mình làm cái gì?

“Tôi……” Nhất Hạ bị Cổ Nhạc nhìn đến có điểm xấu hổ, y lắc đầu: “Tìm lầm…… Tôi……”

“Vào đi.”

Ách?

Cổ Nhạc đã đi vào.

Cửa không có đóng lại.

Nhất Hạ vô thố, liếc mắt nhìn nữ khán hộ bên cạnh một cái, thấy nữ khán hộ vẫn luôn nhìn mình, đành phải đẩy cửa, đi vào.

Nhất Hạ mới vừa đóng cửa lại xoay người đã bị một cái khăn lớn bay tới trùm lên đầu.

Y bắt lấy khăn lông, Cổ Nhạc đem một bộ quần áo sạch sẽ đặt ở trên sô pha, đối y nói: “Quần lót tôi không cho mượn a.”

Nhất Hạ hơi hơi có điểm ngoài ý muốn.

Cổ Nhạc đối với y không tính là có quan hệ, đối với y như vậy, tính là không tồi.

Y rất cảm kích, hơi hơi mím môi, gật đầu, nói: “Đồ vật cá nhân, mượn cũng không hay.”

Nhất Hạ lời này liền chọc đến Cổ Nhạc mày nhăn lại, nhưng Cổ Nhạc không đáp lại, mà mở TV ngồi kia xem.

Rất nhiều nơi đều ngập nước.

Bên ngoài mưa to gió lớn, nhân viên đưa tin trong bản tin tức đứng trên đường, thực chật vật.

Nhất Hạ đánh giá chỗ này, phát hiện nơi này có vẻ cũng không lớn.

Ánh mắt y dừng trước bản tin TV, nhìn hình ảnh trên đó, nhíu mày.

“Anh còn không thay ra?” Cổ Nhạc liếc y, hỏi.

Nhất Hạ toàn thân ướt đến lợi hại, đương nhiên muốn thay, nhưng là……

“Tôi vào WC thay.”

Nhất Hạ ý bảo Cổ Nhạc đang duỗi dài hai chân thu lại nhường đường cho mình, nhưng Cổ Nhạc lại không làm, nói: “Đứng đây đổi được rồi, lại không phải chưa thấy qua.”

Cổ Nhạc ý tứ là nam nhân cùng nam nhân kỳ thật không cần thiết che che dấu dấu.

Nhưng Nhất Hạ lại hiểu sai ý.

Nhất Hạ nhớ tới lần đó tỉnh lại nhìn đến……

Nhất Hạ sắc mặt có chút biến.

Y há miệng muốn hỏi tận cùng mọi việc, nhưng y chung quy lại không hỏi.

Cổ Nhạc thấy y như vậy, cuối cùng thu chân lại, Nhất Hạ đối cậu gật đầu nói cảm ơn, đi vào WC đóng cửa lại.

Cổ Nhạc đưa Nhất Hạ là áo thun cùng quần dài.

Còn tốt, Nhất Hạ dáng người bảo trì không tồi, mặc cũng hợp.

Nhất Hạ không biết bộ quần áo ướt mang đi như thế nào, bởi vì không có túi.

Nhất Hạ đi ra ngoài, muốn hỏi Cổ Nhạc có thể cho mình mượn cái túi hay không, mới vừa mở miệng, cửa phòng đã bị gõ vang.

Cổ Nhạc đi mở cửa.

Một nam khán hộ nhìn Nhất Hạ trong phòng một chút, đối Cổ Nhạc: “Là thế này, chúng ta lúc xuống núi mua sắm trở về người ta nói đường núi phát sinh sạt lở, đường bị cắt đứt, chúng ta đã gọi điện thoại ra bên ngoài cầu cứu, thượng cấp yêu cầu chúng ta đến từng phòng thồng báo một chút, nếu người thân tới thăm, liền báo buổi tối hôm nay không xuống núi được, muốn ngủ lại thì thông báo phòng tiếp tân.”

Không xuống núi được?!

Nhất Hạ nghe vậy có điểm hoảng.

Y nhìn về phía TV, tất cả đều là hình ảnh nước mưa dâng ngập, Nhất Hạ thấp thỏm nhìn về phía Cổ Nhạc, Cổ Nhạc đóng cửa cũng chưa nói gì, lại quay lại trước bàn TV ngồi xuống.

Này mưa rền gió dữ, Nhất Hạ nguyên bản còn định đi.

Không nghĩ tới đất đá trôi.

Nhất Hạ bất an.

Cổ Nhạc rốt cuộc không thân với y.

Hơn nữa Cổ Nhạc cũng không nói đêm nay cho y lưu lại, Nhất Hạ trong lúc nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, đi đến trước giường hơi hơi kéo ra tấm mành nhìn ra bên ngoài.

Sắc trời, đã gần buổi tối.

Trong viện đại thụ bị gió quật đến cành lá lay động.

Nhất Hạ nhìn, thực buồn bực.

Y thu hồi ánh mắt nhìn về phía Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc y lúc trước nhìn thấy không giống bây giờ.

Cổ Nhạc lúc trước là nhất phái công tử ca khuôn mặt văn nhã, nhưng ở chỗ này giống như cả người đều thả lỏng, thêm vài phần tùy ý.

“Cái kia……”

Cổ Nhạc nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Nhất Hạ.

Nhất Hạ há miệng, đột nhiên lại có người tới gõ cửa, Nhất Hạ khựng lại, chỉ nghe Cổ Nhạc nói: “Vào đi.”

Nguyên lai là người đưa cơm.

Nơi này thật ra rất tinh tế, chu đáo, Cổ Nhạc chưa từng phân phó, bọn họ liền chuẩn bị hai phân.

Cổ Nhạc thấy Nhất Hạ đứng ở kia nhíu mi không nói lời nào, ngồi trên sô pha, đối y ý bảo, nói: “Lại đây ăn cơm.”

Lại là ăn cơm……

Đùa, y mỗi lần nhìn thấy Cổ Nhạc, Cổ Nhạc đều kêu y ăn cơm.

Nhất Hạ nhìn nhìn TV còn đang thông báo tình trạng các khu vực, nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bực sau một lúc lâu, hướng sô pha đi qua.

Nhất Hạ không nghĩ sạt lở đất nghiêm trọng như vậy.

Tin tức mỗi ngày đều truyền đến tiến độ khắc phục, Nhất Hạ ở viện điều dưỡng ước chừng hơn ba ngày vẫn chưa xuống núi được.

Bất đắc dĩ, buổi tối ngày hôm sau Nhất Hạ gọi điện thoại cho Thẩm Võ muốn hắn giúp xin nghỉ mấy ngày.

Thẩm Võ ngay lúc đó xúc động, tức giận, ở đầu kia điện thoại mắng y đến lợi hại, Nhất Hạ định biện bạch, nhưng là di động lại đột nhiên mất tín hiệu, Nhất Hạ nhìn di động đã tự động tắt máy, trong lúc nhất thời tìm không thấy cục sạc, Nhất Hạ cũng bỏ đi.

Cổ Nhạc ở chỗ này, thật là xứng danh với con lười.

Cậu tỉnh ngủ liền ăn, ăn xong liền xem TV, xem chán rồi lại ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục xem TV.

Nữ khán hộ chỗ này cũng liên tục gõ cửa.

Trong chốc lát đưa cơm tới, trong chốc lát thu quần áo đi giặt sạch, trong chốc lát lại đưa cơm tới, trong chốc lát lại tới đưa quần áo.

Cổ Nhạc tuổi còn trẻ hoang phế như vậy, Nhất Hạ có điểm bất đắc dĩ.

Kia nữ khán hộ mỗi khi tiến vào, váy ngắn ngủn, hai mắt lưng tròng, Nhất Hạ đương nhiên biết đây là bởi vì Cổ Nhạc, nhìn, lại thở dài.

Nhất Hạ không tính quản nhiều như vậy.

Nhất Hạ coi như không phát hiện, cũng học Cổ Nhạc, nằm ở chỗ này.

Cổ Nhạc không bảo y ngủ sô pha.

Cho nên Nhất Hạ không có việc gì liền nằm ở trên giường.

Nhất Hạ luôn nằm trên giường xem thông tin thông qua máy tính cùng sách báo đưa tới, Cổ Nhạc luôn ngồi ở đuôi giường xem vài bộ phim truyền hình nhàm chán, Cổ Nhạc nếu mệt nhọc, buồn ngủ, bò lên trên trực tiếp ôm lấy, Nhất Hạ mới đầu còn hoảng sợ, nhưng sau lại phát hiện, nguyên lai thời điểm Cổ Nhạc ngủ có thói quen ôm chăn, vì mình mỗi khi ngủ đều đắp chăn của cậu, Nhất Hạ đành phải kệ cậu, mặc cậu ôm chặt.