Đại Thúc Phải Gả

Chương 4: Lần đầu tiên ( 3 )…




Nhất Hạ nhìn nam nhân cười cười xin lỗi, đứng dậy tiếp tục gọi điện cho Cố Gia.

Di động Cố Gia vẫn tắt máy như cũ.

Nhất Hạ một trận buồn bực, quay đầu, thấy phục vụ vì mình mà mang lên một bộ đồ dùng, đành bước nhanh lại đấy.

Một phục vụ khác thấy anh bước tới, liền kéo chiếc ghế dựa cạnh nam nhân cho anh.

Nhất Hạ vô thố, mày khẽ nhướn, nam nhân vẫy tay, ý bảo anh ngồi xuống.

Nhất Hạ nhìn nam nhân thật lâu.

Nam nhân trước sau vẫn duy trì mỉm cười.

Nhất Hạ lại liếc về phía người phục vụ, phục vụ đấy tay vẫn giữ nguyên ở phía sau lưng ghế dựa, cũng không bởi vì anh do dự mà buông ra.

Anh nghĩ nghĩ, bước lại chỗ bên cạnh nam nhân ngồi xuống.

“Cái kia…… Cậu đã đến lâu rồi à?”

Nam nhân gật đầu.

“Kia……” Nhất Hạ nhìn nhìn chung quanh, hỏi: “Những người khác đâu?”

Nhất Hạ mới vừa hỏi, lại khiến cho nam nhân liếc mắt nhìn anh.

Nhất Hạ lúc này mới phát hiện con ngươi của đối phương có màu lục đậm, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Đối phương kéo khóe miệng rồi hé ra.

Lại không nói lời nào.

Nhất Hạ vô thố, cuối cùng, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Tôi là hỏi…… Mấy nữ nhân tới xem mắt đi đâu rồi?”

Nam nhân vẫn chỉ mỉm cười, nghe vậy, vẫn không nói gì.

Nhất Hạ mày khẽ nhíu, bắt đầu hoài nghi phải chăng người ngồi cạnh mình bị câm.

“Cậu……” Nhất Hạ chỉ chỉ miệng mình, hỏi: “Có phải hay không có vấn đề a?”

Nam nhân giật mình.

Cậu có chút khó hiểu mà nhìn hắn.

Nhất Hạ thấy cậu như vậy, cảm thấy rất có khả năng, liền hỏi lại: “Vậy cậu có phải hay không tai cũng bị……”

Nhất Hạ chỉ chỉ chính mình lỗ tai: “Nghe không được?”

Nhất Hạ lúc này nghĩ khó trách người đẹp trai như vậy lại đi xem mắt, hóa ra là bị khuyết tật.

Chính là Nhất Hạ trái phải nhìn qua nhìn lại tai cậu, không thấy dụng cụ phụ giúp thính lực, nhìn nhìn lại cậu, cũng không thấy bên cậu có cái gì có thể giúp cậu viết chữ.

Nhất Hạ từ bỏ.

Nhất Hạ có điểm hối hận hôm nay đã ra ngoài.

Uổng công một chuyến, không biết nửa số đồ ăn ở nhà có thành thảm họa hay không.

Vừa rồi quên nhắc nhở Kỷ Hạo, cũng không biết cậu ở nhà có tự biết xới cơm ăn.

Còn có Liền Tử……

Nhất Hạ muốn đứng lên.

Anh muốn rời đi, lại bị nam nhân ngăn lại.

Bả vai Nhất Hạ bị nắm lấy, lựa đạo của đối phương rất nhẹ nhưng lại không cho phép phản kháng, Nhất Hạ có chút hơi kinh ngạc, mày hơi hơi nhíu, mang theo nghi hoặc, lại ngồi xuống.

Tiếng đàn chợt ngưng lại, nghệ sĩ dương cầm từ phía đài biểu diễn bước xuống, đi về phía bên cạnh nam nhân.

Nhất Hạ phát hiện, một bên tai của nghệ sĩ đeo nút bịt tai.

Hắn bước tới bên cạnh nam nhân ghé xuống nhỏ giọng nói gì đó, nam nhân khóe miệng nhàn nhạt, liếc Nhất Hạ một cái, ánh mắt có điểm ý vị sâu xa, cuối cùng, cười khan.

Nhất Hạ vừa thấy liền biết nam nhân này không phải bị điếc.

Anh cảm thấy có điểm không thể hiểu được, đứng dậy muốn rời đi, lại bị một người hầu đứng ra ngăn cản, làm ra động tác mời anh ngồi xuống.

Muốn cái gì?!

Nhất Hạ có chút bực.

Anh trừng mắt về phía nam nhân, nam nghệ sĩ liếc mắt nhìn anh một cái, một lần nữa quay trở lại đài tiếp tục biểu diễn, Nhất Hạ thấy nam nhân ý bảo hắn ngồi, nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống.

“Nếu như đã tới, vậy ăn xong rồi hãy đi……” Nam nhân rốt cuộc mở miệng, thanh âm ôn nhu mà lười nhác làm Nhất Hạ ngẩn ra.

Nhất Hạ nhíu mày, Nhất Hạ muốn hỏi tiếp, thì đã có ba phục vụ tiến lại phía hai người họ, bưng đồ ăn lên, đánh gãy lời nói của anh.

Một phục vụ đem đồ ăn khai vị được đông lạnh đặt tới trước mặt Nhất Hạ.

Nhất Hạ nhấc mắt, ngẩng đầu muốn hỏi cậu xem phần của cậu đâu, mới vừa mở miệng, lại phát hiện đồ ăn ở trước mặt nam nhân với của mình là giống nhau.

Thực đơn này …… Là bên môi giới kết hôn trả do hôn sự không thành?

Nhất Hạ mày hơi hơi nhếch, muốn hỏi, thấy nam nhân thích ý tự tại dựa vào ghế, chọn không hỏi.

Nhất Hạ tự giác không nói gì nữa.

Xem thái độ vừa rồi của nam nhân thì biết.

Nhất Hạ lại muốn bỏ chạy, nam nhân như thể hiểu rõ ý đồ của anh, trước khi anh kịp có động tác gì, liền mở miệng.

“Đồ ăn đều đã bày lên, anh sẽ không có nghĩa khí bỏ tôi lại rồi bỏ đi chứ?”

Cảm giác như cậu đang nói, mọi người bỏ đi rồi, Nhất Hạ lúc này cũng muốn bỏ rơi cậu.

Đôi mắt Nhất Hạ chớp chớp, bất động.

Nam nhân thấy Nhất Hạ không đi, cầm lấy dao nĩa khẽ động.

Mang theo nghi hoặc, Nhất Hạ cũng chỉ nhìn cậu ăn, không nói chuyện.

Nam nhân nếm thử một miếng, thấy Nhất Hạ không ăn, mày hơi hơi nhấc, ngừng tay, hỏi: “Sao vậy?”

Nhất Hạ mày khẽ dãn, vội đáp: “Buổi gặp mặt, không lẽ nào lại chỉ có tôi với cậu?”

Mày nam nhân liền giãn ra.

Cậu buông xuống dao nĩa trong tay, hỏi lại: “Anh cảm thấy sao?”

“……” Nhất Hạ nhíu mày.

Nếu nói là hẹn 1-1, đối phương đợi lâu không thấy, bực mình bỏ về, anh có thể lý giải.

Chính là hiện tại xem số lượng ghế dựa, thực rõ ràng, hẳn là hẹn 2-2.

Nơi này không khí tốt như vậy, soái ca trước mắt trẻ tuổi lại khí phách, theo lý thuyết, mấy mĩ nữ đó không thể bỏ về sớm.

“Có phải hay không, cậu chọc giận khiến người ta bỏ đi?”

Tiểu tử này nhìn qua văn nhã ôn hòa, nhìn lại thái độ, kiểu hỏi mười không thèm đáp chín.

Nhất Hạ cảm thấy, nhất định là cậu đắc tội với mấy mĩ nữ.

Nam nhân cười.

Cười rộ lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo càng nhìn càng thấy đẹp.

Nhất Hạ nhìn đến ngẩn người.

Cuối cùng, sau khi hồi phục tinh thần, ánh mắt nam nhân ngồi đó mới có chút nghiền ngẫm nhìn sang.

Nhất Hạ xấu hổ.

Mặt bỗng dưng thấy nóng nóng lên, ngượng ngùng cười cười, đem ánh mắt di chuyển đi.

Nam nhân càng cười tươi hơn, cuối cùng, đưa tay qua, đối anh nói: “Anhơi muốn biết đã xảy ra chuyện gì không, bồi tôi ăn xong rồi tôi sẽ nói cho anh.”

Ách?

Nhất Hạ câm nín.

Thanh âm nam nhân quá dịu dàng, Nhất Hạ cảm thấy như rơi vào ảo giác bị người khống chế.

Nhất Hạ gật đầu.

Nam nhân lại nở nụ cười.

Nhất Hạ không hiểu cậu cảm thấy có gì tốt mà cười, trong lòng cảm thấy quái quái, cầm lấy dao nĩa, nghe cậu thúc giục, cũng khởi động dao nĩa.

Đồ ăn liên tục được đổi mới.

Vị tinh tế, nhìn đẹp mắt, Nhất Hạ lẳng lặng ăn, trong lòng khen ngợi.

Nam nhân bất đồng với anh.

Mỗi món cũng chỉ lướt qua.

Nam nhân chỉ cần nhíu mày, phục vụ đứng bên kia chờ liền cảm thấy bất an.

Nam nhân chỉ cần buông xuống dụng cụ, phục vụ lập tức cảm thấy khẩn trương.

Nhất Hạ không biết nam nhân có thể bắt bẻ được cái gì.

Tóm lại, anh cảm thấy ăn rất ngon.

Nam nhân thấy anh càng ngờ vực tâm tình càng tốt, chủ động cùng anh bắt chuyện tán gẫu.

Kỳ thật nam nhân cũng chỉ nghiêng đầu, khơi gợi chủ đề, Nhất Hạ lập tức cảm thấy hứng thú.

Nhất Hạ vẫn luôn nói, nam nhân vẫn luôn cười.

Cậu chỉ gật đầu hoặc là tùy tiện ứng một tiếng, sau đó vẫn luôn là mỉm cười.

Rất nhiều lần, Nhất Hạ thấy cậu vui như vậy mà cười, thực nghi hoặc.

Nhưng cho dù Nhất Hạ có hỏi cậu có cái gì vui như vậy mà cười, cậu lại lắc đầu, không nói.

Mặc dù là như thế, một bữa cơm theo đó, mười ba món, không khí phi thường hòa hợp.

Ăn xong, nam nhân thực vừa lòng xoa xoa khóe miệng, nhìn theo phục vụ thu dọn bàn ăn, cậu chạm vào ly rượu, thấy Nhất Hạ lẳng lặng nhìn, lại cười.

Nhất Hạ là đang đợi cậu cấp ra đáp án.

Tiểu tử này nói ăn xong liền nói cho anh chuyện này là như thế nào.

Nam nhân hơi nghiêng người, ngồi nhẹ nhàng, ghé sát vào anh, ôn nhu: “Anh thật sự muốn biết?”

Nhất Hạ gật đầu.

“Nhìn không thấy người, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản……”

Nam nhân đối Nhất Hạ ngoắc ngón tay, Nhất Hạ ghé sát lại, nam nhân càng ghé sát vài phần, khí tức nóng bỏng tỏa đến bên lỗ tai nóng bỏng của Nhất Hạ.

Cậu nhàn nhạt từ từ mở miệng, ở bên tai Nhất Hạ ôn nhu: “Anh đi nhầm chỗ rồi……”

Nga……

Nhất Hạ thúc phản ứng đầu tiên.

Ngay sau đó, anh cả kinh: “A?!”

Nhất Hạ khó có thể tin, đôi mắt chớp chớp.

Lại thấy nam nhân rất là nghiêm túc gật gật đầu, Nhất Hạ trực tiếp phun đồ ăn.

Nam nhân lại cười rộ lên.

Nhất Hạ thực hỏng mất a.

Anh cứ tự hỏi tiểu tử này tại sao cả buổi cứ cười cười, cười cái con khỉ?

Hiện tại nhìn coi, Nhất Hạ lúc này mới hiểu được, chính mình bị người đùa giỡn một hồi, bi kịch……