Tiếng kêu gào, tiếng nhục mạ, gây xích mích giết chóc. Trong căn nhà tối tăm, tiếng ồn hỏa làm bạo phát cảm xúc kích động của mọi người.
Bọn họ không ngừng huy động vũ khí trên tay, đối với người trong lồng sắt đang ngoan cường chống chọi không ngừng thúc giục chửi bậy.
Cổ Nhạc bắt chéo chân ngồi trên lầu hai nhìn qua lớp kính, đối với trận huyết tanh này không chút dao động.
Di động đột nhiên vang.
Hắn đem điện thoại phóng đặt bên tai, nghe đầu kia nói gì đó, treo điện thoại, đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Trong phòng mấy nam nhân vây quanh bàn công tác trước đống sổ ghi nợ toàn bộ nhìn về phía hắn.
Một tên dáng người thực cường tráng, trọc đầu, xăm một hình xăm quỷ dị đi ra hỏi hắn: “Đi hả?”
“Có chút việc.” Cổ Nhạc thuận miệng đáp một câu, mở cửa đi ra ngoài.
Hắn đi xuống dọc theo cầu thang xoắn ốc, nhìn đám người cảm xúc càng ngày càng phẫn nộ xúc động, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nhẹ a một tiếng, bước về hướng cửa.
Ra đến ven đường, hắn đốt một điếu lên.
Nơi này không có người, là khu công nghiệp, nơi nơi đều có kho hàng bị vứt đi. Hắc ám, lặng im, nguy hiểm, hoang vắng.
Hắn ở trong tối lặng im bao trùm, đứng ở dưới ánh đèn mông lung cũ xưa, nhìn xem trái phải, xoang mũi thở ra sương khói màu trắng thực mau bị gió thổi tán đi, hắn lẳng lặng chờ, cuối cùng, nhìn thời gian một chút.
Đèn đột nhiên lóe lóe.
Cổ Nhạc ngước mắt, liếc về phía ánh đèn kia, mạng nhện bị cơn gió nhẹ lướt qua phá tung, hắn rũ mắt, bởi vì đột nhiên có đèn xe chiếu lên người hắn.
Tắc xi đi đến bên cạnh hắn chậm rãi dừng lại, cửa xe vì hắn mở ra, hắn ném điếu thuốc xuống, dẫm tắt, sau đó lên xe.
Cách hai mươi phút sau, tắc xi dừng lại ở trước ngõ nhỏ nhà Nhất Hạ.
Tài xế giơ cằm lên ý chỉ, nói cho Cổ Nhạc: “Ta ngày hôm đó chính là đem hắn đưa đến chỗ này.”
Cổ Nhạc ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, con ngươi tràn đầy tức giận, hắn thực trầm mặc.
Hắn trực tiếp xuống xe.
A Lộ đem tiền thưởng cho tài xế, cũng vội vàng theo xuống xe.
Cổ Nhạc nhìn nhìn cửa hàng tiện lợi bên cạnh, lại ngửa đầu nhìn phía trên tầng trệt, nhà Nhất Hạ không có bật đèn, hắn nghĩ nghĩ, hướng trên lầu đi lên.
Hắn căn bản không có ý đồ gõ cửa, mà trực tiếp từ trong túi lấy ra cái gì, dễ như trở bàn tay mở cửa, vào bên trong.
Trong nhà một mảnh lặng im. Một chút nhân khí đều không có. Nhưng là có một phòng lại sáng đèn.
Cổ Nhạc nhìn ngẩn ra.
Hắn chớp mắt, lập tức vọt qua.
Cửa bị thô lỗ đẩy ra, Cố Gia đứng ở trước giường đem đồ nhét vào trong túi ngẩng đầu nhìn thấy Cổ Nhạc, đột nhiên sửng sốt.
Cổ Nhạc lập tức liền hướng về phía Cố Gia đánh tới.
Hắn một tay liền nắm lấy cổ áo Cố Gia, Cố Gia thuận tay đẩy, Cổ Nhạc bị A Lộ khuyên bảo kéo ra, Cổ Nhạc nhìn đến đống hành lý kia, hỏa đại thật sự, đối Cố Gia lớn tiếng rống: “Y ở đâu?”
“Ai?” Cố Gia bị hắn hỏi không thể hiểu được.
Nhưng là nghĩ đến Nhất Hạ ở bệnh viện khuyên như thế nào đều nhất định phải trở lại bên cạnh Cổ Nhạc, Cố Gia lại tức điên lên.
“Mày lên cơn thần kinh à!” Cố Gia chống eo, đối Cổ Nhạc: “Mày CMN bây giờ chiếm được tiện nghi chạy đến trước mặt tao giả khổ có phải không?”
Cố Gia cho rằng Cổ Nhạc là bởi vì Nhất Hạ chuyện trốn đi đến đây tìm bọn họ lên cơn điên. Cố Gia trong lòng cũng bốc hỏa lên, nếu Cổ Nhạc lại quá mức như vậy, hắn sẽ không chút do dự tặng liền một đấm.
Cổ Nhạc liếc mắt nhìn túi hành lý trên giường một cái.
Hắn đẩy A Lộ ra, tiến lên, cướp túi hành lý đi, đem đồ vật bên trong lôi hết ra.
Túi đồ thật vất vả thu thập bây giờ đồ bị rải đầy ra đất.
Bên trong tất cả đều là một ít quần áo, vật dụng hàng ngày cùng sách, Cổ Nhạc nhìn, cơ hồ lập tức liền khẳng định, đây là vì Nhất Hạ mà chuẩn bị.
Hắn đem túi hành lý không ném một cái, đối Cố Gia hai mắt đã bạo hỏa: “Đem người trả lại cho tao.”
“Cái gì?”
“Tao hỏi mày người ở nơi nào a!”
Người đã không thấy một ngày một đêm. Cố Gia lại ở trước mặt hắn giả ngu.
Cổ Nhạc thời điểm tâm tình không tốt đặc biệt không có nhẫn nại, hắn trực tiếp đẩy A Lộ ra chỗ khác, từ sau eo lấy súng ra lên đạn, làm Cố Gia ngẩn ra.
Cố Gia lùi về sau một buóc.
Không phải hắn không dám, mà là hắn đột nhiên ý thức được sự việc so với hắn tưởng tượng không giống nhau.
“Này tính là gì đây?” Cố Gia bị chĩa súng vào, chỉ tay, hỏi Cổ Nhạc.
“Nhất Hạ không thấy.” A Lộ nói làm Cố Gia sửng sốt.
A Lộ ở bên cạnh kỳ thật rất hoảng. Bởi vì hắn cảm thấy Cổ Nhạc quá mức. Phải biết rằng, Cố Gia là tôn tử nhà A Lỗ công. Chỉ vì một Nhất Hạ, làm như vậy, cùng A Lỗ công kết thù, nói ra, không đáng.
Hắn thấy cậu vẻ mặt kinh ngạc, xoay mặt khuyên Cổ Nhạc: “Bất quá…… Có cái gì có thể từ từ nói, đúng hay không?”
Câu còn chưa nói hết, bên ngoài đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Mọi người ngẩn ra, cảnh giác nhìn qua, Thi Viêm đi vào phòng, nhìn đến hai người trong phòng, hơi hơi có chút ngoài ý muốn.
Tầm mắt Thi Viêm rơi xuống cây súng trên tay Cổ Nhạc. Hắn mắt nhíu lại, phun điếu thuốc ra, đi vào, hỏi Cố Gia: “Nhất Hạ đâu?”
“Mày đi chết CMN đi!” Cố Gia lập tức liền đối hắn chửi ầm lên, rống: “Nhất Hạ hôm đó nói muốn cùng mày trở về!”
“Y không có xuất hiện.” Thi Viêm nói làm Cố Gia ngẩn ra.
Thi Viêm lắc đầu, ngước mắt, nói: “Tao hy vọng mày đem người trả lại đây.”
“Sau đó thì sao? Tiếp tục để các ngươi cấm luyến, cho các ngươi tận tình chia sẻ nhau?”
Súng trên tay Cổ Nhạc bị bàn tay cầm thuốc của Thi Viêm ấn xuống.
Thi Viêm nhìn nhìn đống đồ vật đầy đất, ngẩng đầu muốn nói chuyện, không nghĩ, cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của nữ nhân, hỏi: “Có người nào có thể nói cho tôi, Nhất Hạ ở đâu?”
Đại gia sửng sốt. Tất cả xoay mặt nhìn qua.
Liền Tử kéo một cái va ly nhỏ cùng Thẩm Võ đứng ở cửa phòng.
Thẩm Võ nhìn một đống nam nhân đứng bu lại trong phòng như vậy, thực kinh ngạc.
Càng kinh ngạc chính là, hai anh em cũng không ở nhà, Thẩm Võ rất mạc danh, hỏi bọn họ: “Các ngươi đang làm gì thế?”
Cổ Nhạc thu hồi khẩu súng lại.
Nhưng Liền Tử mắt sắc vẫn phát hiện. Cô sắc mặt hơi đổi, cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà là hỏi: “Bọn họ ở đâu?”
Cố Gia bắt đầu khom người thu thập đồ vật cảm giác được tầm mắt mọi người.
Hắn ngước mắt, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mình, hắn chớp mắt, cuối cùng, đứng lên, đối Liền Tử: “Bệnh viện.”
Cố Gia cảm thấy như vậy.
Nhất Hạ không thấy. Nếu người trước mắt không có nói sai, khả năng lớn nhất, chính là Nhất Hạ ở bệnh viện.
Liền Tử ngoại trừ Thi Viêm, cùng những người còn lại đều không thân. Nhưng là cô đối Thi Viêm, lại là vẻ mặt không tốt.
Cô buông hành lý xuống.
Một đám người, đi theo Cố Gia, đến bệnh viện.
Bởi vì Liền Tử nghe Thẩm Võ nói chuyện về Nhất Hạ.
Cô mới vừa xuống máy bay không lâu, muốn gọi Nhất Hạ tới đón, lại nhận được điện thoại từ Thẩm Võ.
Thẩm Võ thật sự quá lo lắng cho Nhất Hạ.
Nhưng là hắn không phải người gì rất lợi hại, cũng không biết nên tìm người nào hỗ trợ, cuối cùng gọi điện thoại cho Liền Tử – người cá tính lợi hại.
Đi giày cao gót màu đen, một thân váy liền áo màu xanh biển không có tay lẫn cổ áo, Liền Tử theo đoàn người đi vào bệnh viện, thấy giường bệnh nguyên bản thuộc về Kỷ Hạo trên trống trơn không người, chớp mắt.
Một đống soái nam vây quanh một nữ nhân đi vào nơi này luôn khiến người ghé mắt.
Liền Tử cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người, chỉ vào giường bệnh Kỷ Hạo gọi một hộ sĩ dò hỏi, hộ sĩ chỉ tay, Liền Tử giật mình nhìn lại, thấy một nam hộ công đỡ Kỷ Hạo đi tới, vội vã đi qua.
Kỷ Hạo nhìn đến Liền Tử, thực ngoài ý muốn.
Cậu nhìn đến tất cả mọi người đều đứng vây quanh giường của mình, đôi mắt chớp chớp, lông mi thật dài không ngừng run rẩy, môi tái nhợt khô nứt suy yếu mở ra, hỏi Liền Tử: “Làm sao vậy?”
Liền Tử cùng nam hộ công đỡ cậu tới mép giường.
Kỷ Hạo vẻ mặt đề phòng nhìn bọn họ chằm chằm, hai tròng mắt tràn đầy địch ý.
Cố Gia đem đồ vật thuộc về cậu giao cho nam khán hộ.
Cố Gia hỏi: “Thật sự không liên lạc cho mày?”
Kỷ Hạo lắc đầu.
Cố Gia thấy cậu như vậy, ngước mắt nhìn nhìn mọi người, Cổ Nhạc cùng Cố Gia tầm mắt đối diện, đối Kỷ Hạo: “Anh mày đâu?”
Kỷ Hạo hai mắt dao động một chút.
Hắn thực sinh khí, mím chặt đôi môi tái nhợt, thực ngoan độc trừng về phía Cổ Nhạc.
Bị khiêu khích, Cổ Nhạc lập tức liền phát hỏa.
Hắn đang muốn đối Kỷ Hạo mắng chửi, Liền Tử lại vặn mặt Kỷ Hạo qua, hỏi Kỷ Hạo: “Anh em đâu?”
Mặt Kỷ Hạo hoãn xuống.
Kỷ Hạo lắc đầu: “Không biết.”
“Y có tới chỗ này xem qua mày hay là như thế nào hay không?”
Kỷ Hạo chỉ nói: “Không biết.”
Mọi người hỏi không được cái gì. Bởi vì Kỷ Hạo cái gì cũng không chịu nói.
Liền Tử nhìn biểu tình trên mặt mọi người không đồng nhất, đột nhiên, cảm thấy thật sự có chuyện gì.
Cô đột nhiên cảm thấy……
“Nói thực ra, có phải hay không bên trong bốn người các ngươi ……” Cô ngước mắt, quét qua bọn Cố Gia, hỏi: “Ai đem Nhất Hạ giấu đi rồi?”