“Kỷ tiên sinh.”
“Kỷ tiên sinh?”
“A?” Nhất Hạ đột nhiên hoàn hồn, hoảng loạn nhìn về phía người hầu, người hầu hỏi y: “Anh có khỏe không?”
Nhất Hạ thần sắc có điểm hoảng loạn, vô thố: “Khỏe.”
Điện thoại vẫn luôn ở bên tai, Nhất Hạ vẫn luôn cười gượng.
Người hầu thấy y thần sắc có dị, đến gần hỏi: “Đầu kia điện thoại là tìm thiếu gia sao?”
“Không phải.” Nhất Hạ phản ứng đầu tiên, nhưng liền lập tức sửa đúng: “Bởi vì đầu kia không có ai đáp.”
Người hầu cảm thấy kỳ quái. Nếu không có tiếng, y vẫn luôn cầm microphone làm cái gì? Người hầu vẫn cứ đứng đó không đi. Nhất Hạ thấy cô vẫn luôn nhìn mình, kéo kéo khóe miệng, buông microphone xuống.
Người hầu vẫn không đi. Nhất Hạ có điểm chột dạ vô thố, lấy điều khiển từ xa mở TV, đối cô nói: “Cô đang bận đi.”
“Nga.” Cô gật gật đầu, hướng phòng bếp đi vào.
Nhất Hạ ánh mắt một đường đi theo, thẳng đến khi xác nhận cô thật sự đã rời đi, lúc này mới lại lần nữa cầm lấy điện thoại. Y nhấn một chuỗi dãy số, là rồi đầu kia muốn y nhớ lấy, mục đích chính là bảo y khi nào tiện gọi lại.
Đầu kia rất nhanh đáp một tiếng: “Uy?”
“Cậu như thế nào tìm được số điện thoại này?”
“Tên em trai giả của anh còn trốn ở chỗ tôi, anh còn muốn hay không?”
Nhất Hạ thực ngoài ý muốn, cũng thực khẩn trương, lông mi thật dài run lên run lên, trong lúc nhất thời, không biết làm sao.
“Có phải không cần hay không? Không cần ta gọi người trong nhà hắn tới đón đi hắn.”
Nhất Hạ vẫn không biết nên nói cái gì. Nhất Hạ há miệng nửa ngày, lúc này mới: “Hắn làm sao vậy?”
“Bị thương.”
Nhất Hạ chớp mắt. Nhất Hạ không quá tin tưởng.
“Cậu…… Có phải đang gạt tôi hay không?”
Đầu kia trực tiếp cúp điện thoại. Nhất Hạ ngẩn ngơ một phen, lại gọi lại, kết quả không ai tiếp điện thoại.
Nhất Hạ hoang mang lo sợ. Y lại nhìn về phía phòng bếp, thấy mình không ở phạm vi bị bất luận kẻ nào giám thị, liền đứng dậy, đi lên lầu.
Y cần tiền ngồi xe. Cổ Nhạc lần trước nhét vào túi y một khối vuông tiền còn ném ở trên tủ đầu giường. Nhất Hạ cắt dây buộc, lấy hai tờ, cất vào trong túi áo sơmi.
Y xuống dưới lầu, lại nhìn vào phòng bếp. Y tay chân nhẹ nhàng đi ra cửa, tay mới vừa chạm được cửa, cơ hồ như lập tức, phía sau y không xa liền truyền đến thanh âm, kêu: “Kỷ tiên sinh.”
Nhất Hạ cả kinh quay đầu lại.
Người hầu đứng ở cách y ba bước dài, hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Đi…… Hoa viên đi dạo.”
“Thiếu gia đã nói quá, anh không thể ra khỏi cửa.”
“Tôi chỉ là đi ra hoa viên đi dạo.” Nhất Hạ sửa đúng.
Nhất Hạ cảm thấy, trong phòng này cũng chỉ có hai người bọn họ, yn kiên trì phải đi, cũng không đến lượt cô có thể cản được mình. Nhất Hạ thấy người hầu không nói lời nào, lập tức mở cửa ra bên ngoài.
Y chạy ra đến sân ngoài, quay đầu lại nhìn, thấy người hầu không có đuổi theo, mới vừa vui sướng một phen, không nghĩ, chạy đến cửa lớn còn 10 bước xa, y liền sửng sốt.
Hai bảo tiêu không biết là từ đâu bước ra.
Trong đó một người hút thuốc, một người khác cầm điện giật trên tay, Nhất Hạ cả kinh vội lui.
“Kỷ tiên sinh……” Người cầm điện thoại hỏi: “Định ra đi à?”
Nhất Hạ gật đầu. Nhất Hạ muốn nói hai người họ cho hắn một cơ hội, không nghĩ, người hút thuốc nói: “Tự ngài biết đấy, bọn tôi không muốn động thủ, ngài đừng làm khó bọn tôi.”
Nhất Hạ nghe vậy, lại lui về sau một bước. Nhất Hạ đột nhiên nhớ tới khối tiền.
“Các ngươi để ta ra ngoài đi, ta có thể cho các ngươi tiền.” Nhất Hạ hứa hẹn: “Ta chỉ là đi ra ngoài trong chốc lát, ta cam đoan ta nhất định sẽ về nhà trước khi Cổ Nhạc trở về, hắn sẽ không biết.”
Người đang hút thuốc cười nhạo. Người còn lại liếc mắt nhìn người hút thuốc kia một cái, cũng cảm thấy buồn cười. Hắn đối Nhất Hạ: “Không bằng bọn tôi cho ngài tiền a, sau đó ngài ngoan ngoãn về phòng ngốc đi.”
“Đỡ phải……” Người hút thuốc liếc người kia một cái, nói tiếp: “Bọn tôi làm ngài bị thương, Nhạc thiếu lại trách bọn tôi không biết nặng nhẹ.”
Đôi mắt hai nam nhân kia vừa ngoan động lại có phân lượng. Lập trường phi thường kiên định. Nhìn dáng vẻ, Nhất Hạ liền biết cưỡng cầu nữa cũng vô dụng. Nhất Hạ thực bực nội.
Chỉ nhìn thân hình một cách đơn thuần liền biết mình không có khả năng lấy ít thắng nhiều, Nhất Hạ từ bỏ ý niệm phản kháng, xoay người trở về.
Y trở về người hầu một chút đều không cảm thấy ngoài ý muốn. Cô thực săn sóc, vì y còn chưa ăn cơm sáng liền giúp y bưng tới sữa bò mật ong sớm đã chuẩn bị tốt. Nhất Hạ ngước mắt, cô đạm cười. Kia tươi cười nguyên bản vô tình, nhưng là trong mắt Nhất Hạ, lại cực kỳ giống giễu cợt. Nhất Hạ giận dỗi đứng dậy, bỏ lên lầu. Ánh mắt cô nhìn theo, thẳng đến khi nhìn không thấy, liếc ly sữa bò mật ong một cái, lắc đầu, lại hướng phòng bếp đi vào.
Nhất Hạ ở trong phòng vò đầu một trận. Ngã lên trên giường, tự mình chán ghét, cuối cùng, y đột nhiên đem chủ ý đánh tới Thi Viêm.
Nên nói như thế nào? Nói muốn cùng hắn ăn cơm trưa?
Không được. Nói như vậy Thi Viêm sẽ luôn ngốc bên cạnh mình, hắn đi không xong.
Liền nói…… Cùng Thẩm Võ ăn cơm?
Nhất Hạ quyết định, lập tức ngồi dậy, lấy máy nội bộ ở mép giường gọi cho Thi Viêm.
Thi Viêm đầu kia đang mở họp.
Trợ lý thấy di động hắn lưu lại trên bàn vẫn luôn rung, nhìn tên, đi đến chỗ thư kí Trường báo cáo.
Thư kí Trường nghe xong ngẫm nghĩ, ở bên tai Thi Viêm nói gì đó.
Thi Viêm chớp mắt, nhìn về phía bàn bên kia. Hắn bảo mọi người xem tư liệu, cầm lấy văn kiện mang đi, đứng dậy hướng chỗ bàn công tác đi tới.
Hắn nhìn nhật kí di động, phát hiện Nhất Hạ liên tục gọi cho mình ba cuộc điện thoại, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy kỳ quái, gọi trở về.
Nhất Hạ nguyên bản cảm thấy không có hy vọng. Điện thoại bị ném đến một bên, y ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm, thật buồn bực.
Y không biết mình phải dùng phương pháp dạng gì mới có thể bước ra khỏi căn nhà này, đang bực bội không biết làm như thế nào cho phải, điện thoại đột nhiên vang.
Nhất Hạ vi lăng, lập tức lấy tới nhận điện thoại.
Đầu kia truyền đến thanh âm Thi Viêm, hỏi: “Nhất Hạ?”
“A, cái kia…… Là tôi.” Nghĩ đến việc mình nói dối, Nhất Hạ đột nhiên, một trận khẩn trương.
“Anh tìm tôi có việc gấp sao?”
“Không có.” Nhất Hạ buột miệng thốt ra, cuối cùng, vội vàng ngồi thẳng dậy, giải thích: “Kỳ thật là có……”
Đầu kia Thi Viêm không trả lời.
Nhất Hạ biết hắn là đang chờ mình nói, cúi đầu lại ngẩng đầu, tay không ngừng xoa xoa quần, nói: “Tôi…… Tôi là muốn nhờ cậu trở về đón tôi một chút.”
“Tôi vừa rồi gọi điện thoại cho Thẩm Võ, Thẩm Võ nói mời tôi ăn cơm, nhưng là tôi vừa đi tới cửa, có hai người nói tôi không thể đi ra ngoài, cho nên……”
Nhất Hạ lòng bàn tay đổ mồ hôi. Bởi vì Thi Viêm luôn luôn thực khôn khéo. Y không biết Thi Viêm có thể tin hay không.
“Ăn cơm trưa sao?”
“A?” Nhất Hạ gật đầu, nhưng là nghĩ đến Thi Viêm nhìn không thấy, vội vàng: “…… Phải.”
Thi Viêm nhìn về phía phòng họp một đống người đang ngồi, nhìn nhìn lại thời gian, đối Nhất Hạ: “Muộn một chút có thể chứ? Tôi mở họp.”
“Như vậy sao?” Nhất Hạ thực thất vọng.
Nhất Hạ tưởng rằng cậu nói vậy là đang tính toán xem, nhưng Thi Viêm lại nói: “Một giờ đi, tôi sẽ gọi trước cho anh.”
“Có thể chứ?” Nhất Hạ nghe xong, thực vui sướng.
“Chỉ là cùng Thẩm Võ ăn qua cơm trưa sao?”
“Đúng vậy.” Nhất Hạ hai tay đều cầm lấy microphone: “Chỉ là ăn cơm trưa, tâm sự, cậu để tôi ở nhà hàng là được, chờ cơm nước xong tôi liền điện thoại cho cậu, sau đó cậu lại tiếp tôi trở về.”
Thi Viêm bên kia không trả lời. Nhất Hạ nóng nảy, cam đoan: “Tôi sẽ không chạy, tôi nhất định sẽ trở về.”
Thi Viêm ha hả cười. Thi Viêm nói: “Đợi lát nữa tôi gọi anh.”
Trò chuyện chặt đứt, trong lòng Nhất Hạ “bang bang” nhảy.
Y có điểm đứng ngồi không yên, đột nhiên có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình thực đáng giận. Y kỳ thật đối với việ mình có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không không có gì nắm chắc. Y sợ mình lại bị Kỷ Hạo khóa lại, nhưng nghe nói Kỷ Hạo bị thương, y lại muốn đi xem.
Nếu y đi lạc Cổ Nhạc có thể đối Thi Viêm làm cái gì hay không? Đến lúc đó có thể một lời không hợp đánh nhau hay không, sau đó nháo loạn?
Nhất Hạ không biết, Thi Viêm sau khi chặt đứt trò chuyện cấp Thẩm Võ gọi điện thoại.
Thẩm Võ mới đầu nhìn đến dãy số này cảm thấy kỳ quái, nhận cuộc lại nghe được thanh âm Thi Viêm, nhíu chặt mày một chút.
“Gần nhất có khỏe không?”
“Cũng không tệ lắm.” Phòng ở Thẩm Võ hai ngày trước Cổ Nhạc đã cho hắn. Không có nói hắn phải trả đồng nào, Cổ Nhạc chỉ nói là trước tiên đưa hắn quà sinh nhật, khi đó Thẩm Võ nghe xong, thực kinh ngạc.
“Khó được nga, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chính là muốn tìm Nhất Hạ, nhưng là tìm không ra, muốn hỏi ngươi một chút gần nhất có liên hệ với y không?”
“Không có a.” Thẩm Võ đầu óc luôn thô, không rõ ràng lắm chuyện giữa Nhất Hạ cùng Thi Viêm, thực thành thật mà nói: “Ta cũng muốn tìm hắn a, ta thiếu hắn nhiều tiền như vậy, gọi di động tắt máy, trong nhà lại không ai ở nhà, ta lo lắng y có chuyện gì. Ta biết Cổ Nhạc đang tìm y, ta định báo cảnh sát, nhưng là không có chứng cứ lại không dám chọc mấy người Cổ Nhạc, muốn đến hỏi một chút lại không có can đảm……”
“……” Thi Viêm trầm mặc. Quả nhiên không giống hắn sở liệu, Nhất Hạ đang lừa gạt hắn. Khóe miệng Thi Viêm kéo ta, đạm đạm cười.
Hắn đối Thẩm Võ: “Ta đây tìm em trai y hỏi một chút.”
“Kỷ Hạo? Không phải cũng không thấy sao?”
“Hẳn là tìm được.” Thi Viêm nhàn nhạt: “Ta tìm được sẽ thuận tiện thông báo ngươi.”
“Được.” Thẩm Võ gật đầu: “Đến lúc đó nhất định phải gọi điện thoại cho ta.”
Trò chuyện chặt đứt.
Thi Viêm cười, cấp Nhất Hạ gọi điện thoại.
“Uy?”
“Chuẩn bị một chút, tôi bay giờ trở về.”
“Nga, được.” Đầu kia điện thoại Nhất Hạ thực vui sướng mà đem trò chuyện chặt đứt.
Thi Viêm lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hút một ngụm, nhìn về phía phòng họp, gọi thư kí lại đây.
Hắn đem đồ vật mình vừa cầm từ bàn họp giao cho bí thư Trường, bí thư Trường nhíu mày ngước mắt nhìn hắn, hắn lấy quá áo khoác tây trang vắt trên ghế mặc vào, sửa sang lại, hướng cửa đi ra ngoài……