Đại Thúc Nhẹ Nhàng Hôn

Chương 13: 13: Phó Cảnh Ngộ Rất Thương Nàng





Diệp Phồn Tinh dĩ nhiên không thể nói nàng suy nghĩ lung ta lung tung, nàng sờ trán của mình một cái, “Có thể là bị bệnh còn chưa khỏi hắn!”
Tàng tùy tiện tìm một cái lý do, Phó Cảnh Ngộ cũng rất nghiêm túc.

Hắn gọi Tưởng Sâm qua, “Đi gọi bác sĩ tới xem một chút”
Tưởng Sâm hơi do dự: “Vào giờ này? Thật sự là hơi trễ”
Nếu như là Phó Cảnh Ngộ bị bệnh, coi như đang là nửa đêm, hắn cũng gọi bác sĩ tới.

Nhưng đây là Diệp Phồn Tinh chẳng qua có chút bệnh, Tưởng Sâm sẽ không xem trọng như thế.

Dù soa, trong lòng hắn, địa vị của Diệp Phồn Tinh không có khả năng so với Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm, sắc mặt biến lạnh, “Cậu đối với lời nói của tôi dường như có ý kiến”
Tưởng Sâm không nghĩ tới hắn sẽ để ý đến chuyện của Diệp Phồn Tinh như vậy, sợ đến vội vàng đáp lời, “Tôi đi ngay đây”
Hắn xem như phục bản thân rồi.

Rõ ràng hai ngày nay Phó tiên sinh rất khác thường, hắn đối với Diệp Phồn Tinh này cũng quá tốt rồi, hắn cũng chỉ là tiện miệng, lại cùng với Phó tiên sinh đối nghịch.

Cũng không dám tranh luận nhiều, Tưởng Sâm liền nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ.

Thời điểm bác sĩ tới, Phó Cảnh Ngộ đã đưa Diệp Phồn Tinh về phòng.


Hắn cùng Tưởng Sâm cũng xem như quen biết, hỏi: “Trễ như vậy còn gọi ta tới đây, Phó tiên sinh khó chịu chỗ nào à?”
“Không phải, là Diệp tiểu thư”
“Tiểu cô nương kia à?” Bác sĩ cười nói: “Cậu khi nào thì đối với chuyện riêng của tiên sinh nhà các người để ý như vậy”
Biểu tình của Tưởng Sâm trở nên nghiêm túc, “Ở đâu ra, rõ ràng là Phó tiên sinh.

Hiện tại hắn yêu thương tiểu nha đầu kia cực kì.


Nói tới đây, Tưởng Sâm không khỏi nghĩ tới Tô Lâm Hoan kia đã bỏ Phó tiên sinh mà đi.

Cũng không biết nàng sau khi bỏ rơi Phó tiên sinh tốt như vậy có hối hận hay không.

Suy nghĩ một chút, hắn nghĩ tới nữ nhân kia làm gì chứ.

Hắn dẫn bác sĩ đặc biệt vì Diệp Phồn Tinh mà đến dọn ra một phòng.

Phó Cảnh Ngộ đang đọc sách, Diệp Phồn Tinh đưa cái đầu nhỏ đến gần hắn, “Đại thúc, ngài cũng đọc tiểu thuyết?”
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh giống như một bảo bảo hiếu kì, “Khi chán, giết thời gian thôi.


“Toàn bộ là tiếng Anh, ngài cũng đọc được à?” Vẻ mặt nàng mang theo sung bái.


Là người thì ai cũng thích được khen.

Phó Cảnh Ngộ tất nhiên cũng giống như vậy, hắn nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, đáp một tiếng: “Ừm”
Diệp Phồn Tinh nói: “Vậy ngài xem xong rồi, cho tôi mượn xem một chút có được hay không?”
Nàng vẫn rất thích đọc sách đó.

Phó Cảnh Ngộ hỏi: “Cô đọc được?”
coi như thành tích của nàng rất tốt, những dù tài cao bao nhiêu, lượng từ tích lũy được cũng không có khả năng nhiều như hắn được.

Diệp Phồn Tinh nói: “Chỗ nào không hiểu, tôi có thể hỏi ngài mà.


Nàng đang buồn phiền vì không biết làm sao có nhiều tiếp xúc với Phó Cảnh Ngộ, tìm một chút đề tài cũng tốt.

Phó Cảnh Ngộ nhìn nàng, hiếu học cũng không phải thói hư tật xấu, hắn gật đầu “được”
đúng lúc này, Tưởng Sâm đi vào cùng bác sĩ.

Coi như hai tháng này, cùng Phó Cảnh Ngộ tiếp xúc nhiều nhất chính là hai người, bọn họ không thể tin được Phó Cảnh Ngộ sẽ ôn nhu như thế.

Đoạn thời gian này, ở trên người Phó Cảnh Ngộ, bọn họ chỉ thấy có lạnh lùng và cô đơn và tịch mịch.

Nhưng mà Diệp Phồn Tinh thật giống như có ma thuật, có thể làm hắn buông bỏ phòng bị.

Diệp Phồn Tinh rất khó chịu khi bị ép uống chút thuốc, sau đó Phó Cảnh Ngộ mới để cho nàng ngủ.