Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 93




"Nếu ta không đồng ý..." Nam nhân thật cẩn thận hỏi lại, hắn muốn biết còn có thể có con đường thương lượng hay không.

Trả lời nam nhân chính là hàn quang âm lãnh trong mắt Lâm Việt, nam nhân không muốn nói lại, hắn biết nếu mình không đồng ý, Tâm Nghi nhất định sẽ bị thương tổn, dưới tình huống không thể thối lui, hắn chỉ có thể gật đầu.

Lâm Việt vẫn là đang ép buộc hắn, chỉ thay đổi hình thức thôi, điều này khiến cho nam nhân cảm thấy bi ai, ai lại có thể làm một thằng đàn ông không có năng lực bảo vệ người thân của mình, Lâm Việt cho hắn một nụ hôn sâu trước nay chưa từng có.

Hôn một lúc sau, đôi đồng tử của Lâm Việt nhìn chằm chằm vào đôi mắt phức tạp của nam nhân.

"Tôi muốn..." Cậu nhẹ giọng hỏi nam nhân.

Nam nhân có chút tuyệt vọng nhìn cậu, bả vai đang run rẩy, nhớ lại Lâm Việt mỗi lần tiến vào đều rất thô lỗ, cảm giác đau như vậy khiến cho hắn khó chịu, thậm chí khó có thể chịu được.

"Không được, tôi đang vào ca." Nam nhân nhỏ giọng phản đối, hắn biết Lâm Việt tùy thời có thể ngay tại nơi này làm, hắn không muốn bị đồng nghiệp nhìn đến loại chuyện này.

Rất kỳ quái, đàn ông cùng đàn ông làm, nhưng lại ở một nơi công cộng.... không được... nam nhân kỳ thật rất bảo thủ.

"Ông chủ ở đây là bạn tôi, không sao cả."

"Cậu không phải nói... nói là... nói chuyện thôi sao..." Không phải muốn trái tim của tôi sao, vì cái gì còn muốn làm? Nam nhân nghĩ đến Lâm Việt vừa rồi ngăn cản mình, nói không muốn làm, không muốn đối với hắn làm chuyện này nữa, nhưng hiện tại xem ra là không phải vậy.

Nam nhân tâm tình phức tạp lại rối loạn, căng thẳng tràn ngập trogn lòng.

"Là nói chuyện phiếm, nhưng có thể vừa tán gẫu vừa làm mà." Khóe môi Lâm Việt nhếch lên thành một nụ cười tao nhã, chiếc cằm tinh xảo của cậu để trên đầu vai nam nhân, ánh mắt xinh đẹp nhìn căằm căằm vào sườn mặt căng thẳng của nam nhân, "Chân của tôi bị thương đã đỡ nhiều, hiện tại có thể làm, chẳng lẽ anh một chút cũng không nghĩ đến tôi?" Thời gian trước cậu không chạm vào nam nhân, là muốn cho nam nhân nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa chân cậu bị thương, cũng không phương tiện.

Chính là hiện tại không giống, vết thương đã lành, hưng trí cũng dào dạt, cậu vốn là tìm nam nhân chỉ để bàn việc, nhưng là nhìn đến bộ dáng nam nhân cậu đã nghĩ đến hình ảnh uyển chuyển rên rỉ của nam nhân.

Tư thái kia, khiến cho hắn cảm thấy rất có cảm giác....

Nam nhân trầm mặc, cúi đầu, nhìn không thấy vẻ mặt của cậu.

"Anh không thích tôi ở trong đây làm, vậy đi biệt thự của tôi là được, tôi đã cùng quản lý nói qua, từ giờ trở đi anh không cần làm ở đây." Lâm Việt quang minh chính đại nắm tay nam nhân đi ra ghế lô, nam nhân vụng về lóng ngóng bị kéo đi, Lâm Việt cùng quản lý nói vài câu, liền mang theo nam nhân rời đi.

"Cậu vì cái gì phải bức tôi?" Nam nhân bi thương nhìn Lâm Việt tự chủ trương, hắn dừng lại, Lâm Việt cũng dừng lại nhìn hắn, nam nhân tiếp tục nói: "Lúc tước là cậu cho tôi đến đây làm, hiện tại lại không cho tôi làm, tôi không có việc làm, tôi lấy... lấy cái gì đi..." Lấy cái gì đi trả nợ cho Vĩnh Trình.

Lâm Việt xem thấy bộ dáng thương tâm của nam nhân, trong lòng rất không kiên nhẫn, cậu nắm chặt tay nam nhân, "Anh yen tâm, chuyện công việc của anh tôi đã muốn thay anh an bài, sau này anh biết này."

Nam nhân khó có thể tin ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp chớp ên, Lâm Việt cái gì đều thay hắn an bài, điều này khiến cho nam nhân cảm thấy vô lực cùng thực đáng buồn, liền như lời Lâm Việt hai người đi vào biệt thự, làm việc Lâm Việt yêu thích nhất, nam nhân không thích ứng với phương pháp của Lâm Việt, Lâm Việt luôn thích đem hắn đùa nghịch thành nhiều loại tư thế, điều này khiến cho hắn cảm thấy bản thân giống như món đồ chơi bị kẻ khác chơi đùa.