Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 69




"Vậy hôm nay buổi tối cậu có trở về không?" Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hai cô gái trong xe, rồi lại nhìn về phía Vĩnh Trình.

"Phải đi về." Vĩnh Trình cũng không tái khó xử nam nhân, nam nhân còn muốn nói gì đó, anh trực tiếp cắt ngang lời nam nhân, "Ở chỗ này chờ tôi, làm sao cũng không được đi."

Vĩnh Trình đêm nay vốn tính toán đi đâu đó, ông chú cường ngạnh bắt anh mang theo hai vũ nữ đi ra, cho dù trong lòng không muốn, cũng phải ra vẻ muốn, dù sao chú xem như là đại nhân vật có uy tín, anh không thể không nghe, Vĩnh Trình vẫn hiểu được điểm này.

Xe của lão mập lại mở ra, ngừng ở trước mặt Vĩnh Trình và Lâm Mộ Thiên, lão mập ló đầu ra nói với Vĩnh Trình: "Con đưa Lâm quản lý về đi, chú cùng ông chủ Lâm có việc làm ăn cần bàn."

"Lời của chú, con như thế nào có thể không nghe." Vĩnh Trình cười đến đẹp mắt, thị uy về phía Lâm Việt.

"Đúng vậy, anh nào có tư cách không nghe." Lâm Việt cười lạnh.

Ngọn đèn mờ nhạt, chiếu lên sợi tóc nâu hơi vàng của Lâm Việt, cậu ngồi ở trong xe, ánh mắt trầm tĩnh kia, mềm nhẹ dừng lại trên người Lâm Mộ Thiên, có một tia nhu hoa khẽ ánh lên trong mắt.

Một khắc vừa rồi bị đâm xe, cậu cảm thấy nam nhân với cậu mà nói, kỳ thật vẫn rất quan trọng, cũng không phải là loại người chơi đùa xong thì bỏ mặc trước kia, điểm ấy khiến Lâm Việt càng cảm thấy mâu thuẫn.

Đáy lòng nam nhân mâu thuẫn, lập tức nghe được thanh âm của Lâm Việt vang lên: "Anh hôm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi quá vài ngày lại đến tìm anh."

Buổi tối hôm đó, nam nhân cùng Vĩnh Trình về nhà, trên đường đi hai người nói cũng không nhiều, Vĩnh Trình đơn giản nói vài câu, nam nhân đem chuyện đến câu lạc bộ làm kể cho Vĩnh Trình, đương nhiên hắn cũng không nói gì bản thân là khát vọng được trả hết nợ nần thế nào, cỡ nào muốn được tự do về mặt tinh thần, cùng phóng thích lương tâm, trường kỳ áp chế làm cho nam nhân trở nên khúm núm, trở nên hèn mọn lại đáng thương.

Sau khi về đến nhà, Vĩnh Trình không nói gì với nam nhân lập tức trở về phòng, nam nhân mệt mỏi vùi trong ổ chăn, may mắn hôm nay tránh được một kiếp, không cần chịu đựng xâm nhập của Lâm Việt.

Đêm nay, nam nhân ngủ thật sự rất say.

****

Qua được vài ngày, Lâm Mộ Thiên mỗi ngày ở công trường cùng câu lạc bộ bắt đầu làm việc, tiền lương một tháng cũng nhiều lên không ít, chuyện đầu tiên khi có tiền lương là mua quần áo cho vợ, còn lại là đưa tiền cho Vĩnh Trình, nhưng khi Vĩnh Trình cầm tiền cũng rất không cao hứng, tùy tay vất ở một bên, Lâm Mộ Thiên nghĩ đến Vĩnh Trình ghét bỏ tiền của hắn, nhưng hắn nào đâu biết rằng Vĩnh Trình là do việc của hắn cùng Lâm Việt mà cáu kỉnh.

"Lâm Việt gần đây có thường tìm anh không?" Vĩnh Trình ngồi trong phòng khách xem TV, ôn hòa hỏi nam nhân, anh gối đầu lên một gối đệm, thoải mái nằm, hưởng thụ cảm giác an nhàn tốt đẹp về đêm.

"Không có." Sau khi nam nhân tan tầm, thay một đồ ngủ màu xám gọn gàng, ngồi trên sô pha, gọt táo cho Vĩnh Trình. Vĩnh Trình thực hưởng thu cảm giác như vậy, cho nên mỗi ngày lại chờ nam nhân về nhà, rồi lại để nam nhân "hầu hạ" mình, vui vẻ cầm lại chút tiền lãi.

"Không có?" Vĩnh Trình không tin.

"Chẳng qua... cứ mỗi tuần thì chủ nhật, ba, năm đến câu lạc bộ đón tôi tan tầm..." Nam nhân cẩn thận cầm dao, cẩn thận làm, rất nhanh gọt hết quả táo.