Nam nhân lắc đầu, tiếp tục pha nước tắm, Vĩnh Trình mặc áo tắm đứng bên cạnh nhìn nam nhân, nhìn thấy nam nhân vì mình vội trước vội sau, trong đáy lòng anh có một cảm giác mình hơn hẳn người khác, cảm giác như vậy tựa hồ cũng không tệ lắm, anh nghĩ về sau phải thường xuyên để nam nhân thay mình làm việc.
"Tôi đi ra ngoài, cậu tắm đi, nếu nước không đủ nóng, bên trái có chốt mở, có thể điều tiết nước. Nam nhân lấy khăn mặt lau khô tay, đem những thứ Vĩnh Trình muốn dùng chuẩn bị tốt, rồi lui ra ngoài.
Vĩnh Trình hưởng thụ nam nhân vì mình chuẩn bị hết thảy, anh một chút cũng không hối hận đồng ý vào nhà nam nhân ở, hiện tại tựa hồ càng ngày càng vui, mở cửa ra nhìn thấy, xuyên thấu qua màn cửa, anh thấy nam nhân ở bên ngoài, bộ dáng hạnh phúc vì vợ mình mà pha sữa, không biết là vui hay buồn.
Vĩnh Trình cũng mặc kệ nam nhân kia đối với ôn tình của Tâm Nghi, thấy cũng coi như không thấy, nhìn không thấy thì không suy nghĩ, dù sao anh mỗi ngày đều nằm trong nhà nam nhân, không xem TV thì cũng chỉ gọi điện thoại, nam nhân mỗi ngày đến khuya mới trở về, lúc trở về bộ dáng rất mệt mỏi, anh vẫn ra lệnh nam nhân vì mình làm này làm nọ.
Lâm Mộ Thiên đối với việc Vĩnh Trình luôn bắt mình làm việc, cũng không oán hận, bởi vì hắn hiện tại không có tiền, không thể thỏa mãn vật chất cho Vĩnh Trình, hiện tại cũng chỉ có thể làm Vĩnh Trình vui lòng, còn chuyện tiền khiến Lâm Mộ Thiên cảm thấy thực gian nan. Mà gần đây Lâm Việt cùng Thư Diệu vẫn là như thường tìm đếm nam nhân, nhưng nam nhân không nói cho bọn họ chuyện Vĩnh Trình, hắn không muốn khơi mào chuyện vô vị.
Hắn không dám nói, nhưng lại không thể để cho Vĩnh Trình ở bên ngòai làm ngưu lang (1)....
Cho đến khi nam nhân được phát tiền lương, hắn mới chính thức cảm giác được nguy cơ, tiền lương ít ỏi của hắn trừ bỏ tiền sinh hoạt, phần dư thừa đều đưa cho Vĩnh Trình, để Vĩnh Trình mua vài bộ quần áo, nhưng Vĩnh Trình lại cầm tiền của hắn ra ngoài đánh bi-a hết, nam nhân không có cách nào, đành phải không quản Vĩnh Trình sử dụng tiền thế nào, hắn chỉ phụ trách việc đưa tiền thôi.
Nửa năm tiếp theo, Vĩnh Trình đều như đại gia ở trong nhà nam nhân, mà Lâm Việt cùng Thư Diệu cũng thường xuyên đến công trường tìm nam nhân, vẫn là như vậy, mỗi người dường như ăn ý, không xảy ra việc xấu hổ gặp nhau.
Thư Diệu cảm thấy thân thể nam nhân suy yếu, để cho hạ nhân trong nhà mua rất nhiều thuốc bổ cho nam nhân, còn thường xuyên mang theo thứ tốt đến công trường, thấy nam nhân quần áo cũ, liền mua một số y phục mới cho nam nhân.
Nam nhân nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng Thư Diệu nói đem đồ đạc mang về nhà thay hắn, nam nhân liền lo lắng Vĩnh Trình bị nhìn thấy, liền đáp ứng nhận lấy vật Thư Diệu tặng, mấy thứ này nam nhân bình thường đều không dùng, sau đều bị Vĩnh Trình dùng hết, chính là hết thảy đều là quần áo đơn giản nam nhân có thể mắc đi làm, nhóm công nhân còn bảo hắn bộ dạng nhìn rất tuấn tú.
Hôm nay Thư Diệu lại đặng cho hắn vài bộ quần áo, nam nhân xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, vừa đến cửa liền thấy Vĩnh Trình mặc áo sơmi đen, ngồi trên sô pha xem TV.
"Anh gần đây thường đêm mấy thứ này về, là ai xa hoa như vậy, nguyện ý tặng mấy thứ này cho anh?" Vĩnh Trình xoay người ngồi dậy trên sô pha, nhìn nam nhân nắm túi lớn túi nhỏ trong tay.
"Là Thư Diệu tặng đấy, tôi kỳ thật cũng không mặc được nhiều như vậy, cậu cầm lấy cũng được." Nam nhân đem mấy thứ đặt lên sô pha, một ngày mệt mỏi, hắn đầy người đổ mồ hôi. Về đến nhà liền nghỉ ngơi ở sô pha, ngồi xuống toàn thân như tê liệt, không muốn nhúc nhích.