Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 57




Vĩnh Trình cùng một người đàn ba trung niên ăn mặc hoa lệ đi cùng nhau, lúc ngước đầu lên lầu, Vĩnh Trình còn đưa tay đỡ lấy người phụ nữ kia, bà ta cười nói cái gì, Vĩnh Trình cũng ở nụ cười theo.

Nam nhân đứng tại chỗ ngơ ngạc nhìn hai người trước mặt hắn, trong đầu hiện ra hai chữ.... Trai gọi....

Vĩnh Trình mới vừa xuống xe không lâu liền thấy Lâm Mộ Thiên. Vĩnh Trình cảm thấy được nam nhân đã lâu không gặp này thay đổi rất nhiều, nhìn qua giống như một dân công, trên người còn có tro bụi. Lúc đi qua bên người Lâm Mộ Thiên, anh nhìn nam nhân một cái, cái gì cũng không nói đi vượt qua.

Nam nhân cảm thấy ánh mắt Vĩnh Trình rất lãnh đạm, hơn nữa xa lạ như không quen biết mình, nhìn thấy Vĩnh Trình cùng người phụ nữ kia chậm rãi đi vào bệnh viện, trong lòng nam nhân có một sự không thoải mái nói không nên lời.

Chẳng lẽ Vĩnh Trình không có nơi đi, thực đi làm trai gọi sao?

Nếu không phải, kia cậu vì hiện tại vì cái gì nhìn cao sang như vậy, một chút bộ dáng khổ sở cũng không có, nam nhân nhìn theo thân ảnh hai người càng ngày càng xa, trong lòng như bị đá đè nặng.

Nam nhân đứng tại chỗ sửng sốt thật lâu, nhưng hắn vẫn khôgn rời đi, cho đến khi Vĩnh Trình cùng người phụ nữ kia từ trong bệnh viện đi ra, hắn cố lấy dũng khí gọi Vĩnh Trình.

Vĩnh Trình dừng bước nhìn hắn, kính râm lớn trên mặt che đi biểu tình.

"Bạn cậu à?" Người phụ nữ ngẩng đầu hỏi Vĩnh Trình.

Vĩnh Trình không buồn nhìn nam nhân, ở bên tai bà ta nói vài câu, bà ta mỉm cười nhìn Lâm Mộ Thiên một cái, liền tự mình ly khai.

Nam nhân có chút xấu hổ nhìn Vĩnh Trình, cho đến khi người phụ nữa kia lên xe rời đi, hắn mới nói: "Cậu gần đây có khỏe không?" Nam nhân quan tâm hỏi tình trạng gần đây của đối phương, hắn ở bên ngoài nghe được một ít chuyện không hay, kỳ thật hắn mấy ngày nay, có khi nghe thấy tin tức của Vĩnh Trình.

Nhưng là không giống như hắn nhìn thấy....

Trai gọi? 

Vĩnh Trình thực sự đi làm nghề này sao?

"Tôi có thế nào thì cũng tốt hơn anh, nhìn bộ dáng anh coi bộ cũng không lý tưởng lắm." Vĩnh Trình nheo mắt lại đánh giá cách ăn mặc của nam nhân.

Lâm Mộ Thiên ăn mặc cùng với người làm ở công trường không có gì khác biệt, chẳng có gì đáng nói, nam nhân cư nhiên ăn mặc thế này đi ra ngòai, hắn không phải là quên bản thân mình từng là ngôi sao đó chứ?

Vĩnh Trình có chút đăm chiêu nhìn gương mặt nam nhân, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của nam nhân, lại thu liễm một ít, cũng không muốn đi khó dễ nam nhân.

"Anh chờ tôi làm gì?"

"Tôi đã lâu không gặp cậu, công ty vừa mới.... bị lấy đi, tôi có đi tìm cậu, chính là nơi nơi đều không có tin tức." Lâm Mộ Thiên thành thật trả lời, hắn thực sự, thực sự từng cố gắng đi tìm Vĩnh Trình.

"Tôi biến mất, chẳng lẽ anh không vui à?" Vĩnh Trình nhìn về phía nam nhân, bên miệng mang theo cười nhạo, "Như vậy anh sẽ không cần đưa tiền cho tôi, đối với anh mà nói, tôi chết đi thì hẳn là chuyện tốt mới đung."

Vĩnh Trình đi xuống cầu thang, Lâm Mộ Thiên thủy chung đi theo phía sau.

"Không phải...." Lâm Mộ Thiên cúi thấp đầu, thành khẩn ói, "Tôi biết một ngày nào đó cậu sẽ trở về tìm tôi, tiền tôi thiếu cậu, tôi nghĩ tạm thời không có cách nào trả lại, bởi vì công ty đã dừng lại công việc của tôi?"

Nam nhân này muốn trả lại sao?