Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 56




Quan hệ giữa Lâm Mộ Thiên và Thư Diệu có thể nói là rất tốt, Thư Diệu cũng không chút nào để ý đến thân phận của nam nhân, thường xuyên đem nam nhân về nhà ba mẹ ăn cơm, tuy rằng lúc bắt đầu, Lâm Mộ Thiên cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng sau đó, với sự nhiệt tình khẩn khoản của ba mẹ Thư Diệu, tất cả mọi người dần dần quen thuộc, cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Thư Diệu thích cùng hắn nói chuyện trời đất, ngẫu nhiên có mấy lần nhắc đến nhn đang học ở nước ngòai, Thư Diệu cũgn không giấu diếm việc nhn ở nước ngoài vẫn đang còn liên lạc với mình.

Cũng nói trong thời gian ngắn nhn sẽ không trở về, Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ nhiều, nhưng hắn biết ba của nhn là một nghị viên, lúc trước công trường của ba có chuyện, bất quá sau chuyện của Vĩnh Trình, tựa hồ mọi thức đều ổn, Lâm Mộ Thiên cũng hiểu được nhn có gia thế, lại là một đứa nhỏ xinh đẹp, hẳn là phải học được thêm gì đó.

Mỗi lần Thư Diệu xem xét vẻ mặt của Lâm Mộ Thiên, nhìn đến biểu tình vô lo của Lâm Mộ Thiên, anh lại trở nên cao hứng so với gày thường, ngay cả Thư Diệu cũngk hông biết bản thân đến tột cùng là nghĩ thế nào, nhưng khi tiếp xúc lâu với Lâm Mộ Thiên,anh càng hy vọng nam nhân thoạt nhìn thực hiền hòa này chỉ thuộc về một mình anh.

Hôm nay, Lâm Mộ Thiên một mình đến bệnh viện thăm người nhân viên bị thương, bởi vì hắn ăn mặc bình thường, hơn nữa làn da cũng phơi nắng sạm đen đi không ít, chỉ có một ít người nhận ra hắn, nhưng mấy y sỹ mắt sắc liếc một cái liền nhận ra Lâm Mộ Thiên, họ còn lôi kéo hắn muốn cùng ký tên chụp ảnh chung, hắn vốn không muốn thừa nhận thân phana, nhưng là nhìn đến thái độ tích cực của nhóm y sỹ, cùgn thỉnh cầu của họ, hắn vẫn đáp ứng yêu cầu.

"Bệnh viện tụi mình gần đây nổi rồi, luôn có ngôi sao đến!"

"Đúng vậy đúng vậy! Hơn nữa đều rất tuấn tú!" Cô y tá chờ ký tên gật gật đầu, nhìn đến Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ cười với bọn họ, nhóm y tá áp chế thanh âm của mình, hưng phấn mà lôi kéo Lâm Mộ Thiên, dù sao nơi này là bệnh viện, nhóm y sỹ cũng không dám làm ồn, tránh cho ảnh hưởng người bệnh.

Dưới sự dặn dò của Lâm Mộ Thiên, các cô đều nhẹ giọng, hắn cũng khong muốn cho người ta biết thân phận của mìh, nhưgn vẫn lễ phép cho mọi người ký tên chụp ảnh.

"Mộ Thiên, anh khi nào thì trở lại?'

"Anh đã không xuất hiện một năm, gần nhất có đóng gì không?"

"Đúng vậy đúng vậy! Chúng em đều mong phim mới của anh, còn có mấy bài hát của anh, em cùng chồng em đều rất thích!" Đối mặt với câu hỏi của nhóm y sỹ, Lâm Mộ Thiên vẫn từng bước từng bước trả lời, hắn cũng không biết sẽ "nghỉ ngơi" đến bao lâu, tuy là Lâm Việt thường xuyên tìm hắn, hưng chưa bao giờ nhắc đến việc cho hắn trở lại.

Đương nhiên, hắn tự nhiên cũng sẽ không tự thảo mất mặt đi chọc giận tâm tình vô chừng của Lâm Việt.

Lâm Mộ Thiên cùng người nhân viên bị thương hàn thuyên trong chốc lát, thời gian cũng không còn sớm nên Lâm Mộ Thiên rời khỏi, bệnh nhân còn rất tốt tiễn hắn, nam nhân khéo léo từ chối, hắn một mình đi ra bệnh viện, chuẩn bị đi bộ về nhà.

Luc này, Lâm Mộ Thiên cư nhiên vô tình nhìn thấy Vĩnh Trình!

Vĩnh Trình từ trong một chiếc xe có rèm che rất cao cấp bước ra, anh ta ăn mặc rất thời thượng, tuyệt không có bộ dạng chịu khổ sở, trên gương mặt anh tuấn đeo kính râm, che đi hơn một ửa khuôn mặt, nhưng Lâm Mộ Thiên vẫn nhìn một cái là nhận ra.... người kia chính là Vĩnh Trình!