"Anh chạy xa như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không ăn anh, anh lại đây cho tôi!" Lâm Việt nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của nam nhân, tuy rằng trong lòng thực tức gianạ, nhưng vẫn hạ giọng lại, "Tôi không đánh anh, anh lại đaya!"
"Không...." Nam nhân thấp giọng trả lời, hắn không muốn nghĩ đến quá khứ, hắn không muốn đến gần kẻ đáng sợ kia.
"Lâm Mộ Thiên," Lâm Việt gọi lên tên nam nhân, trong đáy mắt hằn lên tia đỏ, "Tôi cho anh cơ hội cuối, không lại đây thì đừng trách tôi."
Lâm Mộ Thiên thần tình do dự bất an, hắn tự hỏi bản thân có nên đi đến hay không, nhưng đi cũng chết, không đi cũng chết....
"Tôi nghĩ cậu sẽ không đến tìm tôi, đêm đó đã qua gần nửa năm rồi." Lâm Mộ Thiên nghẹn nửa mày nghẹn không ra một câu nói không liên quan, Lâm Việt mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hắn, nghĩ đến nam nhân này coi như cũng có tiến bộ, biết tự mình tìm đề tài, cậu tính toán nghe hắn nói tiếp.
Lâm Việt biết "đêm đó" mà nam nhân nói đến, là chỉ đêm mà cậu cưỡng bức nam nhân, sau ngày hôm đó cậu bắt đầu bận rộn chuyện công ty, căn bản không có thời gian quản nam nhân, khôgn nghĩ đến nam nhân còn có bản lĩnh, có thể để Thư Diệu có lá gan bắt điện thoại của mình.
"Tôi.... tôi nghĩ đến khi cậu chơi đùa xong... sẽ không đên tìm tôi...." Lâm Mộ Thiên khổ sở cúi đầu, thân thể run rẩy, có vẻ càng thêm bất lực, hắn chưa từng chật vật như vậy trước mặt ai.
Lâm Việt nhướng mi, đôi mắt hẹp dài đánh giá nam nhân, nam nhân ngu ngốc này bắt đầu cam chịu sao? Cũng dám nói với cậu loại chuyện này, hay là không còn tự trọng?
Tốt, dù sao hiện tại cậu cũng có thời gian dây dưa với tên đần này.
"Cậu đi tìm những người khác đi, tôi không phải đồng tính luyến ai, cậu không nên trở lại can thiệp cuộc sống của tôi...." Lâm Mộ Thiên hạ giọng thành khẩn, hắn không thích Lâm Việt tìm đến dây dưa, hắn rất sợ bị Tâm Nghi biết được, kia hắn liền trở thành một nam nhân vô dụng.
"Tôi cũng đâu phải đồng tính luyến ái!"
Lâm Việt không phải đồng tính luyến ái, cậu biết rõ mình thích đàn bà hơn đàn ông, chính là tên đần này lại làm cho cậu cảm thấy có chút ngoại lệ.
Lâm Mộ Thiên bị Lâm Việt dọa đến.
"Nói đi, sao lại không nói?" Lâm Việt cười lạnh.
"Cậu...." Lâm Mộ Thiên còn không kịp mửo miệng, Lâm Việt bực tức xông đến, không nặng không nhẹ tát hắn hai bàn tay, Lâm Việt là lo lắng đến Tâm Nghi ở trong bếp, nếu làm ra động tĩnh sẽ khiến cô hoài nghi, cho nên mới làm ra chút trừng phạt nho nhỏ lên nam nhân.
"Nói tiếp đi!" Lâm Việt thân thủ cởi quần áo nam nhân, nam nhân kinh ngạc, bắt đầu phản kháng, nhưng phản kháng lại bị Lâm Việt kềm chặt trên sô pha. "Sao lại không nói, hiện tại mới biết sợ thì đã muộn rồi?"
"Cậu buông ra!" Lâm Mộ Thiên áp chế thanh âm, liều mạng giãy dụa, "Đây là phòng khách!" Tâm Nghi còn ở trong phòng bếp nấu cơm, chỉ cần Tâm Nghi đi ra thì Lâm Mộ Thiên lập tức liền xong đời.
"Sao nào? Sợ bị vợ thấy à, tôi hôm nay chính là muốn ả xem chồng ả là đê tiện cỡ nào!" Hơi thở của Lâm Việt phả vào mặt nam nhân, khiến nam nhân cảm giác được nỗi sợ hãi quen thuộc, Lâm Việt phát hiện vở mặt khó chịu của nam nhân, cười nhạo vỗ vỗ hai má của hắn. "Tôi còn không nghĩ đến anh lại thật sự chạy đến công trường làm, vợ anh còn chưa biết đi, ngẫm lại xem, nếu ả biết xong thì có vẻ mặt gì nào?"