Còn để cho hắn nhìn thấy hình ảnh kia, nam nhân không cho hắn làm còn chưa tính, ra ngoài mua đồ ăn cũng có thể thông đồng với người khác. Hắn càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng không thoải mái, về nhà đem ô để đó hắn liền nghĩ mặc kệ ra sao cũng được. Nhưng trong một tiếng nam nhân chưa lên kia, hắn đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Trong lòng có cỗ lửa giận vô danh đang thiêu đốt.
Thẳng đến khi chuông cửa vang lên, Nhiên Nghị mới trấn định mở TV ra, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh. Hắn chậm rì rì đi mở cửa, chỉ có chính hắn mới biết được hắn có bao nhiêu phiền lòng.
Nhìn thấy nam nhân mang theo đồ ăn từ bên ngoài trở về, hắn vốn muốn thay nam nhân cầm đồ ăn, nhưng nghĩ tới vừa rồi nam nhân còn ở dưới lầu cùng Vĩnh Trình làm chuyện kia, mặt hắn liền tối sầm rồi xoay người đi về phòng, không thèm quan tâm đến nam nhân mà tự mình xem TV.
Nam nhân cũng không quá để ý đến biểu tình của Nhiên Nghị vì Nhiên Nghị luôn như vậy, bằng không sẽ không để ý đến y, bằng không liền nhất thời quật khởi nhìn y trong chốc lát. Nam nhân đem đồ ăn vào phòng bếp rồi đi tắm rửa, lúc y từ siêu thị về bên ngoài đã đổ mưa to, Vĩnh Trình nói muốn đi lên nhưng y không đồng ý, vì Nhiên Nghị ở trong này……
Nam nhân vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo cửa phòng tắm đã bị đẩy ra. Nam nhân sợ tới mức run lên, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy Nhiên Nghị đưa vài bộ quần áo sạch qua cho y.
“Anh sợ hãi như vậy làm cái gì, tôi cũng sẽ không đối với anh như vậy nữa.” Nhiên Nghị phát hiện nam nhân tựa hồ bị dọa, hắn mới tiếp tục nói: “Nếu tôi muốn đối với anh làm cái gì, tôi đã sớm làm, còn phải chờ tới bây giờ sao?!”
Nhiên Nghị đem quần áo đưa cho nam nhân sau liền đi ra ngoài, nhưng lúc nam nhân từ phòng tắm đi ra, lại phát hiện Nhiên Nghị không ở nhà. Nam nhân có chút sốt ruột, không biết Nhiên Nghị đi đâu, thẳng đến nửa đêm Nhiên Nghị mới trở về, hắn một thân mùi rượu làm cho nam nhân nhíu mày.
Hắn vừa vào cửa liền ôm nam nhân hôn tới hôn lui, đem nam nhân từ trên giường bế đứng lên, còn lột quần áo nam nhân, ôm nam nhân lại nắn lại niết. Mặc kệ nam nhân nói như thế nào, kêu dừng ra sao, hắn cũng không chịu dừng tay.
Hắn đem nam nhân áp xuống giường, thân thể nam nhân lõm sâu trong đệm chăn. Nam nhân không có phản kháng, y lo Nhiên Nghị uống rượu mất đi lý trí. Nhiên Nghị hôn chặt khiến nam nhân không thể nói chuyện, hơi thở lửa nóng kia bao phủ nam nhân, cứ như muốn cắn nuốt y. Tất cả mãnh liệt lại rung động, mùi rượu giữa môi khiến nam nhân có chút thần chí không rõ.
Tiếng đầu lưỡi giao quấn cùng thần cánh hoa trằn trọc ở trong phòng ánh sáng mờ ảo có vẻ thập phần dâm mỹ, hơi thở của nam nhân cũng càng ngày càng trầm trọng. Nhiên Nghị nhẹ lay đầu lưỡi y, quấn quanh đầu lưỡi y, mút vào mật nước trong miệng y, cứ như hôn như thế nào cũng không đủ. Môi nam nhân rất có cảm xúc làm cho Nhiên Nghị muốn ngừng mà không được.
Hắn nói muốn dạy nam nhân hôn môi nên hắn hôn nam nhân nửa giờ, thẳng đến khi nam nhân buông tha cho phản kháng, thân thể mềm xuống, hắn vươn tay kéo áo ngủ nam nhân lên tới ngực.
Hắn hơi híp mắt hôn nam nhân, hắn tách hai chân nam nhân ra, vuốt ve dục vọng giữa mông nam nhân. Dục vọng xụi lơ của nam nhân ở trong tay Nhiên Nghị dần dần bành trướng.
Bụng dưới nam nhân nóng rực lại bành trướng, y bất an khép kín hai chân lại bị Nhiên Nghị tách ra. Linh khẩu dục vọng bị ngón tay Nhiên Nghị đùa bỡn, nam nhân bảo Nhiên Nghị đừng tiếp tục, Nhiên Nghị ngừng hai giây nhưng sau lại không có ngừng, hắn buông lỏng môi nam nhân ra, cúi đầu cắn nhũ thủ trước ngực nam nhân.
Vì Nhiên Nghị uống rượu nên nam nhân cũng có chút choáng váng, y không biết Nhiên Nghị đến tột cùng đã chạy đi đâu uống rượu. Nhưng lúc Nhiên Nghị không ở nhà y vẫn rất lo lắng, nếu bị người ngoài phát hiện, vậy y cứu vô ích rồi……
Nhiên Nghị cũng không biết nam nhân đến tột cùng có muốn làm hay không, nhưng hắn cũng rất muốn làm!!! Vĩnh Trình có thể, kia vì sao hắn không thể, chẳng lẽ người nam nhân thích không phải Thanh Dương, mà là Vĩnh Trình sao? (=.,= bị thương nên nó ngu luôn rồi)
Suy nghĩ của Nhiên Nghị thật hỗn loạn, hắn muốn hỏi nam nhân, rốt cuộc hắn không thể được sao, nhưng hắn biết kết quả nam nhân khẳng định sẽ phản đối. Vì thế cho nên hắn lựa chọn phương thức này ôm nam nhân.
Nam nhân phản kháng cũng không thể nói rõ là phản kháng, tóm lại trong cái đêm mưa to này, Nhiên Nghị vẫn chiếm được điều hắn muốn. Thân thể nam nhân là tất cả hoài niệm của hắn, xúc cảm lửa nóng cùng huyệt đạo chặt chẽ kia vẫn như trong trí nhớ của hắn. Đêm nay, Nhiên Nghị không có quá phận, hắn ôm nam nhân làm một lần.
Có lẽ là hắn lòng từ bi, có lẽ là hắn lo nghĩ đến cảm nhận của nam nhân. Hắn không có giống như trước kia không hề tiết chế, hắn tới một lần rồi thôi, làm cho nam nhân cũng thoải mái rất nhiều.
Thân thể nam nhân tiếp nhận hắn, nam nhân ngoại trừ tiếng rên thật nhỏ ra, cũng không có động tĩnh nào quá lớn. Chỉ còn tiếng thở dốc của nam nhân, giống như ma chướng dây dưa Nhiên Nghị.
Sau hôm đó, quan hệ của hai người cũng coi như không hơn thỏa hiệp, chính là nói thoáng có một chút tiến bộ, nam nhân cũng cảm giác được thái độ Nhiên Nghị cũng có thay đổi.
Tối hồm đó, y bị hôn tới hôn mê, mới chuyển biến xấu Nhiên Nghị làm tới bước cuối cùng. Kỳ thật nam nhân có chút hối hận, vì có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, hơn nữa Nhiên Nghị phải đi, y không muốn cùng Nhiên Nghị hình thành quan hệ bạn giường. Cái loại quan hệ không có tình cảm này nam nhân rất khó chấp nhận, tuy y cùng Nhiên Nghị không chỉ một hai lần, nhưng trong lòng nam nhân thủy chung vẫn có gánh nặng.
Nam nhân đang ở phòng bếp nấu cơm, Nhiên Nghị mặc quần áo nam nhân mua, chậm rãi đi vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh nhìn nam nhân làm cơm. Nhìn thấy bộ dạng nam nhân rất chăm chú, không biết phải làm như thế nào, hắn liền cảm thấy thật thoải mái.
Nam nhân đang xào rau thì cảm giác được có người từ phía sau ôm y, oa sạn trong tay nam nhân thiếu chút nữa rơi xuống đất. Y nghi hoặc nghiêng đầu vốn muốn hỏi Nhiên Nghị làm cái gì, nhưng lập tức lại nghênh đón nụ hôn của Nhiên Nghị.
Môi Nhiên Nghị dán lên sườn mặt nam nhân, nam nhân có chút mộng ……
Nhiên Nghị cứ như vậy ôm nam nhân, nam nhân không yên lòng xào xong đồ ăn, nam nhân mới nói với Nhiên Nghị: “Cậu để cho.. để cho tôi bưng thức ăn ra ngoài……” Y muốn cho Nhiên Nghị không cần ôm y như vậy, phòng bếp vốn đã nhỏ lại hẹp, rất không tiện. Nhiên Nghị hôn hai má nam nhân, rồi buông nam nhân ra.
Buổi tối lúc hai người ăn cơm, Nhiên Nghị cũng có câu được câu không cùng nam nhân nói chuyện, so với trước kia luôn là nam nhân tìm đề tài, thì hiện tại Nhiên Nghị lại chủ động cùng nam nhân nói. Thậm chí là nói chuyện phiếm, hắn cũng nguyện ý, nam nhân đến là hiền hoà, chỉ cần Nhiên Nghị hỏi y sẽ trả lời.
Lần đó Nhiên Nghị ra ngoài uống rượu, kỳ thật nam nhân cũng không biết, Nhiên Nghị mua rượu rồi đứng ở cửa uống xong mới vào. Tình huống hiện tại của Nhiên Nghị nếu đi quán bar, hộp đêm thì chính là muốn chết.
Nhiên Nghị cũng không ngốc như vậy.
Tối nay.
Nam nhân hẹn Vĩnh Trình, lúc nãy nam nhân cũng nói với Nhiên Nghị, nói hắn tối nay y và Vĩnh Trình hẹn nhau, hơn nữa bảo Nhiên Nghị không cần chờ y, Nhiên Nghị rầu rĩ không nói gì.
Nam nhân đứng ở trước gương sửa sang lại quần áo, từ trong gương có thể nhìn thấy Nhiên Nghị buông đầu xuống ngồi ở trên giường. Nam nhân đang muốn hỏi Nhiên Nghị buổi tối có ăn khuya gì không thì lúc này chuông cửa lại vang.
“Cậu đi mở cửa dùm tôi, có thể là bác trai dưới lầu giao giấy tờ lên.” Nam nhân nhớ mỗi tháng ngân hàng sẽ gửi hoá đơn cho y.
“Ừ.” Nhiên Nghị đứng lên, chậm rãi đi mở cửa.
Nam nhân đột nhiên nhận thấy được không đúng, giao hoá đơn cũng không phải lúc này: “Nhiên Nghị, cậu chờ đã……” Nam nhân bất an muốn ngăn cản nhưng Nhiên Nghị lại sớm một bước mở cửa ra rồi……
Cái tay đang sửa sang lại áo của nam nhân đột nhiên dừng lại, sắc mặt Nhiên Nghị nháy mắt tối sầm, bởi vì……
Ngoài cửa..
Lâm Việt một thân tao nhã đứng ở ngoài cửa, vừa lúc Lâm Việt nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện ở trong nhà nam nhân, sắc mặt Lâm Việt cũng nháy mắt trở nên lạnh như băng. Hắn vốn tính cho nam nhân một kinh hỉ, không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Nhiên Nghị.
“Thì ra cậu còn chưa chết, cậu thật đúng là mạng lớn.” Lâm Việt cười lạnh, hắn đánh giá quần áo Nhiên Nghị, vừa nhìn đã biết là nam nhân mua cho Nhiên Nghị. Hắn cao hứng bổ sung một câu: “Bị người đuổi giết cũng chết không được, tôi nên nói mạng cậu cứng rắn mới đúng.”
“Chính xác, kia ít nhiều cũng nhờ anh hai cậu chiếu cố tôi, tôi mới có thể khôi phục tốt như vậy.” Nhiên Nghị cũng không cam yếu thế nở nụ cười.
“Lâm Việt……” Nam nhân khẩn trương đi ra, lúc nhìn thấy Lâm Việt, quả thực y không biết phải nói thế nào mới được _ đã bị nhìn thấy rồi, y cũng không tính giấu diếm Lâm Việt nữa.
Nhiên Nghị xoay người vào nhà, nam nhân mời Lâm Việt vào nhà. Lâm Việt đoán cũng đoán ra quan hệ giữa nam nhân và Nhiên Nghị, hắn chỉ là nhìn Nhiên Nghị không vừa mắt, ai bảo Nhiên Nghị luôn ngạo mạn như vậy.
Còn dám lấy Lâm Mộ Thiên làm tấm mộc……
Lâm Việt nhìn thấy nhà nam nhân nhỏ như vậy, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, ba người ở trong phòng có vẻ rất chật, Lâm Việt tỏ vẻ muốn tìm một quán cà phê ngồi xuống bàn bạc.
Nhiên Nghị cũng không có ý cự tuyệt, nhưng bọn họ cũng không có đi quán cà phê nào cả, ngược lại bọn họ đi tới sân bowling cao cấp. Nam nhân vốn hẹn Vĩnh Trình, nhưng dưới lời mời của Lâm Việt, Vĩnh Trình cũng đến sân bowling này. Lúc này sân bowling cơ bản không có người, trong sân chơi trống rỗng cũng chỉ có ba người họ, hơn nữa Lâm Việt liên lạc với ban quản lý, đừng để cho những người râu ria tiến vào, cho nên nam nhân mới yên tâm hơn nhiều. Dù sao thân phận Nhiên Nghị không cho phép bị bên ngoài biết tới.
Vừa mới tiến vào sân bowling, nam nhân liền nói với Lâm Việt y vốn là hẹn Vĩnh Trình, nam nhân vừa nói như vậy, Lâm Việt đương nhiên chủ động yêu cầu Vĩnh Trình qua đây. Sau đó nam nhân nghe thấy Lâm Việt gọi điện thoại cho Vĩnh Trình, vụng trộm nói với Vĩnh Trình đừng để cho Thư Diệu tới. Mà Lâm Việt nhìn thấy nam nhân đang nhìn hắn gọi điện thoại, hắn ngắt điện thoại liền cho nam nhân một giải thích hợp lý.
“Bên Thư Diệu, em sẽ tìm cơ hội thích hợp nói với cậu ta.”
“……”
“Em bảo Vĩnh Trình cũng qua đây, dù sao cậu ta cũng hẹn anh, chuyện Nhiên Nghị sớm muộn hắn cũng phải biết. Anh hai, anh không ngại để cho Vĩnh Trình biết chuyện Nhiên Nghị còn sống đi?”
“Không sao.” Nam nhân thỏa hiệp, sớm muộn cũng phải biết, y không muốn khiến cho Lâm Việt cảm thấy y lừa gạt bọn họ: “Cậu quyết định là được rồi, có điều đến lúc đó các cậu nói chuyện, đều phải tâm bình khí hoà, trăm ngàn không cần tranh chấp.”
“Anh yên tâm.” Nhiên Nghị đang cầm bowling, nhìn thoáng qua nam nhân bên này, không chút để ý nói: “Chúng tôi sẽ hảo hảo nói chuyện, sẽ không khiến anh khó xử.”
Lời Nhiên Nghị nói làm cho Lâm Việt có chút kinh ngạc _ hắn không biết Nhiên Nghị sẽ nói như vậy với Lâm Mộ Thiên, này xem như an ủi, hay là trấn an? Ở trong trí nhớ Lâm Việt, thái độ Nhiên Nghị đối với Lâm Mộ Thiên vốn không có gì tốt……