Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 301




Nam nhân nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện ở trước mắt, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng nam nhân cũng chưa biểu hiện ra hoảng sợ. Nơi này dù sao cũng là nhà hàng, Nhiên Nghị ra vào nơi này thật bình thường, hơn nữa đây là nơi công cộng, Nhiên Nghị nhiều nhất cũng chỉ ngoài miệng làm khó dễ y vài câu, sẽ không làm ra chuyện gì quá phận. Quan trọng hơn là Thanh Dương ở trong này đã tiếp thêm cho nam nhân chút dũng khí và bớt chút lo lắng.

Nam nhân cũng chỉ theo lễ đáp lại: “Đúng vậy.” Y không muốn cùng Nhiên Nghị dây dưa, Thanh Dương ở bên cạnh. y cũng không tiện cùng Nhiên Nghị nói chuyện, Nhiên Nghị kia mà há mồm thì bất kể cái gì cũng nói ra được.

Nhiên Nghị tựa hồ cũng không muốn quan tâm nam nhân nữa, hắn ngậm miệng lại, không nói một lời đứng ở trong thang máy. Thẳng đến khi nam nhân và Thanh Dương cũng vào thang máy, Nhiên Nghị cũng không cùng nam nhân nói nửa câu.

Ngược lại là Thanh Dương và Nhiên Nghị bắt đầu hàn huyên, vì hai người hiện tại là quan hệ hợp tác, nam nhân cũng không tiện xen vào. Sau khi đến nhà ăn, nam nhân mới biết được Nhiên Nghị hẹn chủ quán ngưu lang, thanh niên soái khí kia sớm đã tới rồi, an vị ở bên cửa sổ phong cảnh mê người. Nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện, Tiểu Thái thật cao hứng hướng hắn ngoắc ngoắc.

Mặt tường nhà hàng này có cửa sổ thủy tinh chạm đất, có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài. Vì Thanh Dương cũng đặt chỗ dành cho khách quý nên khoảng cách hai bàn rất gần, khiến nam nhân có chút không được tự nhiên.

Thanh Dương thì lại thong dong vô cùng gọi món ăn, nam nhân nhìn không chớp mắt thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Trong lúc vô tình, theo ảnh ngược từ thủy tinh, nhìn thấy Nhiên Nghị đang hèn mọn theo dõi y. (=.,=)

Mặt nam nhân nháy mắt trở nên khó coi, y không muốn nhìn thấy Nhiên Nghị, thật sự không muốn…… Bởi vì mỗi lần gặp thì người này sẽ dùng những phương thức khác nhau để vũ nhục y, thương tổn y, khiến y cảm thấy thật sợ hãi.

Nếu không phải Thanh Dương còn ngồi ở chỗ này, thì nam nhân thật sự muốn rời khỏi nhà hàng. Nam nhân căn bản không biết Nhiên Nghị nói gì đó với Tiểu Thái, làm cho Tiểu Thái cười đến vui vẻ như vậy, thẳng đến khi món ăn Thanh Dương gọi được đưa tới sau, tâm tình nam nhân mới đỡ hơn một chút. Vì Thanh Dương đổi vị trí, ngồi vào bên cạnh y, chặn tầm mắt Nhiên Nghị.

Nam nhân nhìn về phía Thanh Dương, do dự mở miệng: “Thanh Dương, lát nữa chúng ta sớm một chút về nhà đi, ngày mai tôi còn phải quay phim.”

“Được, sẽ dựa theo anh nói mà làm.” ý cười miễn cưỡng nơi khóe miệng Thanh Dương thật mê người, hắn chẳng những quan tâm tâm tình nam nhân, còn quan tâm công việc của nam nhân: “Gần đây anh cũng thật vất vả, người hợp tác với anh có làm khó dễ anh hay không?”

“Không có.” Nam nhân ôn hòa nở nụ cười, hơn nữa chậm rãi lắc đầu: “Gần đây công việc đều rất thuận lợi, không có gặp phải chuyện gì không vui, hơn nữa đối tác cũng rất chuyên nghiệp, mọi người làm với nhau tốt lắm.”

Nam nhân trước giờ đều chỉ nói chuyện tốt, bất quá gần đây y đúng là qua cũng không tệ lắm. Ngoại trừ tối hôm đó uống rượu bị ba người kia mang tới khách sạn, làm cái loại chuyện kia……

Thanh Dương và nam nhân nói chuyện phiếm, không khí giữa hai người có thể nói là dù là ai cũng không chen vào được. Trong lúc nói chuyện, nam nhân nghe được bàn bên cạnh có tiếng người đập bàn (=.,=), nam nhân đang muốn đi xem đến tột cùng phát sinh chuyện gì, nhưng Thanh Dương đã gắp đồ ăn đưa đến bên miệng nam nhân, nam nhân đành phải há mồm ăn. Động tác Thanh Dương rất chậm, rất lười biếng nhưng rất cẩn thận, chính là hành động thân mật này của Thanh Dương khiến tim nam nhân đập có chút mất thăng bằng.

Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân và Thanh Dương, hai người hành vi thân mật, hắn vốn nên cao hứng, cao hứng nam nhân thành công “dụ dỗ” Thanh Dương, như vậy nam nhân sẽ không quấn quít lấy Thư Diệu. Nhiên Nghị vốn hẳn là thật cao hứng thấy một màn như vậy phát sinh, nhưng khi chân chính nhìn thấy một màn này, đáy lòng có một cổ lửa giận vô danh mãnh liệt lủi về phía trước.

Hắn nổi giận đùng đùng đập cái bàn, sợ tới mức Tiểu Thái lăng lăng theo dõi hắn; mà nam nhân và Thanh Dương vẫn tiếp tục chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của người bên ngoài. Không khí như vậy khiến Nhiên Nghị cảm thấy phi thường không thoải mái, hắn biết nam nhân kỳ thật rất sợ mình, nhưng khi nhìn thấy nam nhân vì nhìn thấy hắn mà sợ hãi run run, hắn nửa điểm cũng không cao hứng nổi. Tâm tình Nhiên Nghị từ một giây này thì bắt đầu trở nên rất kém cỏi, ngay cả Tiểu Thái đang nói gì cũng hoàn toàn nghe không vào. Lực chú ý của hắn đều chuyển dời đến trên thân nam nhân, mỗi khi nam nhân quay sang Thanh Dương lộ ra tươi cười, sắc mặt Nhiên Nghị liền mâu thuẫn ảm đạm vài phần.

Nhiên Nghị cũng rất phản cảm cảm xúc mình theo hành vi của nam nhân mà thay đổi. Nhưng mới đầu loại cảm giác này còn có thể khống chế, càng về sau càng không thể khống chế, hơn nữa nam nhân Lâm Mộ Thiên kia cũng dám không nhìn hắn. (a ko thích bị thúc bỏ rơi:333)

“Nhiên Nghị, làm sao vậy?” Tiểu Thái hỏi hắn không dưới mười lần nhưng Nhiên Nghị cũng không trả lời lại một câu. Ánh mắt hắn nguy hiểm nhìn chằm chằm Thanh Dương và nam nhân _ tên rác rưởi kia, dám ở trước mặt hắn, cùng Thanh Dương như vậy…… (=.,= ca dâng thúc cho ngừ ta, còn ở đây bán dấm cái zề)

Nhiên Nghị trong lòng thật hỏa đại, trở nên có chút phẫn nộ, chẳng được bao lâu, hắn liền mặt không chút thay đổi bảo nhân viên tính tiền. Thẳng đến khi Nhiên Nghị sắc mặt khó coi mang theo Tiểu Thái rời đi, nam nhân mới chính thức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này.

Thanh Dương ngậm một ngụm rượu, tiến đến bên môi nam nhân. Nam nhân ngây ngẩn một giây, liền chậm rãi tiến môi qua hôn trả. Đôi môi nam nhân bị đối phương chậm rãi ngậm vào, nam nhân cảm giác được dòng rượu được đối phương làm ấm, rót vào trong miệng y, chậm rãi từ yết hầu y chảy vào trong bụng. Nam nhân cũng không bài xích mùi vị ấm áp kia, ngược lại có chút quyến luyến.

Vì ghế bên này có tựa lưng rất cao, cơ hồ chặn thân thể hai người, hơn nữa bọn họ ngồi bàn dành cho khách quý, trước đó căn bản không có ai, cho nên ở bên này hôn môi cũng không lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy.

Đầu lưỡi Thanh Dương chậm rãi vẽ bề ngoài môi nam nhân, ái muội luồn vào trong miệng nam nhân, trằn trọc mút vào môi y. Xuyên thấu qua khe hở giữa môi hai người có thể tinh tường nhìn thấy đầu lưỡi triền miên giao quấn, chậm rãi ma sát, quấy đảo, nhợt nhạt mút vào ……

Thanh Dương ôm lưng nam nhân, cái tay hơi lạnh của hắn chậm rãi vuốt ve thân thể y. Một bàn tay vuốt ve nam nhân, một bàn tay miễn cưỡng cởi dây lưng nam nhân.

Ngón tay thon dài của Thanh Dương vuốt ve dục vọng giữa hai chân nam nhân, cảm giác được ngón tay Thanh Dương qua lại ma sát vật ngay trước của y, nam nhân cụp lông mi xuống, che lại ngượng ngùng trong mắt. Thân thể y hơi run run, nhận Thanh Dương vỗ về chơi đùa, hơi thở nam nhân rất nặng, hơi thở cực nóng phun ở trên mặt Thanh Dương.

Môi bị ngậm vào, bị hôn, đầu lưỡi nam nhân hơi đáp lại nụ hôn của Thanh Dương, đầu lưỡi dây dưa ma sát, nhẹ nhàng mà quấy đảo. Xúc cảm nóng ướt cùng cảm giác bị vây quanh khiến tim nam nhân đập càng lúc càng nhanh.

Thanh Dương chủ động hôn y……

Khóe mắt nam nhân có chút phiếm hồng, tiếng hôn môi ái muội lại lười biếng, nụ hôn nhỏ vụn dị dàng như vậy khiến thân thể nam nhân dần dần mềm đi. Hơn nữa tay Thanh Dương vuốt ve dục vọng nóng rực giữa hai chân nam nhân, linh khẩu thật nhỏ ngay trước run run chảy ra “nước mắt” trong suốt. Ngón tay Thanh Dương quệt đi nhiệt dịch, chậm rãi ma sát dục vọng dưới thân nam nhân.

Nam nhân lo lắng nhất là bị người khác nhìn thấy chuyện hoang đường như vậy, y nhẹ nhàng đẩy Thanh Dương một cái. Thanh Dương biết nam nhân lo lắng, hắn nghiêng thân chặn nam nhân ở bên trong, nếu có người qua đây, cũng nhìn không tới bọn họ đang làm gì. Động tác trên tay hắn càng lúc càng nhanh, hơi thở nam nhân càng ngày càng nặng.

Tay nam nhân nắm chặt thân áo tơ lụa màu lam đậm của Thanh Dương, Thanh Dương miễn cưỡng hôn nam nhân, đầu lưỡi xâm nhập quấn quanh đầu lưỡi mềm ướt của nam nhân, hút lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng y.

Nụ hôn mềm nhẹ này như đang âu yếm, an ủi tâm linh nam nhân, thẳng đến khi nam nhân áp lực kêu rên một tiếng, chất lỏng cực nóng phóng thích ở trong lòng bàn tay Thanh Dương……

Thanh Dương hôn hôn hai má nam nhân, hắn cũng không có buông nam nhân ra. Hắn nghiêng đầu hôn môi nam nhân, cái tay cầm dưới thân nam nhân cũng không có như vậy mà buông ra. Nam nhân còn chưa kịp thở, hắn lại chậm rãi bắt đầu ma sát tiếp. Lần này nam nhân bắt được tay hắn, bảo hắn đừng nữa tiếp tục, hơi thở nam nhân rất gấp……

“Thanh Dương, đã đủ……”

“Thật sự không cần?” Thanh Dương thong thả nâng mắt lên, thản nhiên nhìn chăm chú vào hai mắt ướt át của nam nhân. Môi nam nhân phiếm hồng, ánh mắt ướt át nhìn thật mê người, thế nên Thanh Dương chậm rãi kề sát vào nam nhân một chút: “Thật sự từ bỏ?”

Thấy nam nhân trầm mặc, Thanh Dương hiểu ý gật gật đầu, buông nam nhân ra. Hắn đưa cho nam nhân khăn tay sạch, lại dùng khăn ướt lau khô tay mình, nam nhân cúi đầu lau sạch, rất nhanh đã chỉnh lại quần áo chỉnh tề.

Chính là bữa cơm này nam nhân ăn đến choáng váng, Thanh Dương chủ động, tất nhiên tâm nam nhân nhảy nhót, nhưng trong lòng nam nhân vẫn có mâu thuẫn. Y không biết Thanh Dương hành động như vậy, với y mà nói là chuyện tốt, hay là chuyện xấu.

Nam nhân không biết, có phải mình lại hiểu lầm hay không, dù sao Thanh Dương cũng từng nói như vậy, khiến nam nhân thật lo lắng, Thanh Dương lần trước có tỏ vẻ qua là “thích” y…

Đủ loại cảm xúc mâu thuẫn hoà quyện vào nhau khiến nam nhân khó có thể nhận ra đâu là sự thật đâu là ảo giác. Thanh Dương phát hiện nam nhân ngẩn người, hắn vươn tay phủ lên tay nam nhân, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.

Hắn mí mắt cũng không nâng một cái, giọng điệu bình thản hỏi nam nhân: “Mộ Thiên, có chuyện này tôi muốn hỏi anh, nếu anh không muốn trả lời có thể không cần trả lời tôi.”

“Được.” Nam nhân gật đầu: “Cậu hỏi đi, câu hỏi của cậu tôi đều sẽ trả lời.”

Thanh Dương trầm mặc trong chốc lát, hắn nâng mắt lên, nhìn về phía nam nhân: “Lúc đó, anh vì sao phải xuất ngoại du học?” Giọng hắn vẫn lười biếng như vậy, không nhanh không chậm.

“……” Nam nhân mím miệng, không nói gì.

Hai mắt lộ ra ủ rũ của Thanh Dương, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân, ngón tay nam nhân hơi run run. Thanh Dương đương nhiên không buông tha chi tiết này, chi tiết này làm cho Thanh Dương không nghĩ tiếp tục hỏi nam nhân nữa……

Dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi, đang lúc Thanh Dương chuẩn bị mở miệng bảo nam nhân không muốn trả lời thì cũng đừng trả lời, nam nhân lại đột nhiên mở miệng: “Kỳ thật, lúc đó……”