Ánh sáng trong phòng không rõ, chỉ có thể nương ánh trăng mờ ảo thấy rõ cảnh vật chung quanh. Lâm Mộ Thiên bị ánh mắt ôn nhu như nước của Thư Diệu làm cho có chút không được tự nhiên, nam nhân muốn mặc kéo áo lại, lại bị Thư Diệu ngăn lại.
“Đừng như vậy, ngày mai cậu còn phải công tác, đêm nay cần nghỉ ngơi cho tốt, không thích hợp……” Nam nhân còn chưa nói xong, một bóng đen liền đè qua, nháy mắt đôi môi bị khoá chặt. Nam nhân nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, Thư Diệu thuận thế liền làm sâu sắc nụ hôn ôn nhu này.
Áo nam nhân rơi xuống trên mặt đất, toàn thân cao thấp chỉ còn lại một cái quần lót trên người. Hai tay Thư Diệu ôm lấy nam nhân, cả người nam nhân cơ hồ đều dán lên người Thư Diệu. Hai người gắt gao dán vào nhau, nhiệt độ từ thân thể truyền lại làm cho nam nhân có vài phần lưu luyến, y đẩy không ra nụ hôn ôn nhu của Thư Diệu.
Không thể lảng tránh ôn nhu, vậy đành phải nhận.
Đôi môi Thư Diệu mềm nhẹ hôn môi nam nhân, nhấm nháp đầu lưỡi khẽ run của nam nhân, một bàn tay hắn vuốt ve bụng y, một bàn tay đụng tới biên quần lót của y, chậm rãi cởi ra quần lót còn sót lại. Bàn tay ôn nhu của Thư Diệu phủ lên vật mềm mại giữa hai chân nam nhân, nháy mắt kia, hai chân nam nhân mềm nhũn. Hắn ôm thắt lưng nam nhân, đem nam nhân gần như lộ ra trọn vẹn đặt ở trên sô pha.
Nam nhân bị nụ hôn nhu hòa khiến cho toàn thân như nhũn ra, Thư Diệu đặt ở trên thân nam nhân, một mặt hôn môi y, một mặt vuốt ve vật mềm mại giữa hai chân y. Hắn theo cổ nam nhân một đường hôn xuống ngực, Lâm Mộ Thiên tựa ở trên sô pha, cái lưng trần trụi lõm sâu vào trong sô pha mềm mại. Nam nhân cảm giác được đầu lưỡi Thư Diệu ở trên người y chạy, y cúi đầu, vừa lúc thấy đôi môi Thư Diệu ngậm vào nhũ tiêm y, ngậm trong miệng nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi khiêu khích lốm đốm nổi lên kia……
Hai điểm mẫn cảm trước ngực nam nhân phân biệt bị miệng và tay Thư Diệu âu yếm. Thư Diệu ngậm lấy nhũ tiêm nam nhân ở trong miệng ái muội mút vào, thậm chí nam nhân có thể cảm giác được đầu lưỡi Thư Diệu ở nơi đó không ngừng đảo quanh. Động tác âu yếm của Thư Diệu thật ôn nhu, nghe thấy tiếng hít thở của nam nhân tăng thêm, động tác trên tay hắn biến nhanh. Cảm giác được nam nhân đang bất an khép kín hai chân, Thư Diệu liền buông lỏng môi ra, khiến cho nhũ tiêm nam nhân từ trong miệng hắn trượt ra ngoài. Nhũ tiêm trước ngực bị hút đến phiếm hồng của nam nhân ở dưới ánh trăng mông lung phiếm ánh sáng dâm mỹ.
“Thư Diệu, nếu cậu không muốn ngủ phòng khách, vậy vào phòng tôi cũng được, giường của tôi nhường cho cậu ngủ.” Giọng Lâm Mộ Thiên vì tình dục dâng lên mà trở nên bất ổn, vì để chống đỡ thân thể, y chỉ có thể một tay đỡ lấy sô pha.
“Tôi muốn ngủ với anh.” Thư Diệu ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, đồng tử xinh đẹp đen láy chảy xuôi ôn nhu, thật mê người.
Tôi muốn ngủ với anh……
Thư Diệu là ở ám chỉ hắn muốn làm tình sao? Là y nghĩ quá phức tạp, hay là Thư Diệu nói quá rõ ràng, quá trực tiếp…… Ngay tại lúc nam nhân bị vây trong tự hỏi, y cảm giác được dục vọng phía trước bị vật ướt mềm nào đó liếm qua, kích thích mãnh liệt kia khiến nam nhân đột nhiên kinh hãi hoàn hồn. Nam nhân mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thư Diệu, bởi vì……
Thư Diệu đang hé miệng, đem dục vọng ngay trước của y ngậm vào trong miệng. Cảm giác được nhiệt khí tập kích, thân thể nam nhân mềm nhũn ra, thẳng đến khi Thư Diệu đem dục vọng của nam nhân hoàn toàn ngậm vào trong miệng. Bị khoang miệng ướt mềm nóng rực bao vây, cái loại cảm giác làm người ta hít thở không thông này khiến cho nam nhân không tự chủ được nắm chặt sô pha mềm mại.
“Thư Diệu……” Nam nhân hơi suyễn kêu tên Thư Diệu, Thư Diệu ngậm dục vọng của nam nhân thật sâu, đầu lưỡi hắn trượt ở trên vật thể cực nóng.
Thư Diệu nghe thấy nam nhân nhẹ gọi, cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn chỉ nhẹ nhàng ngậm vào dục vọng giữa hai chân nam nhân, cũng bắt đầu ôn nhu mút mát, liếm hôn, phun ra nuốt vào. Đầu lưỡi mềm nhẵn ướt át kia ma sát dục vọng phía trước, hai chân run run của nam nhân bị hắn tách ra, mọi thứ giữa hai chân nam nhân đều bại lộ ở trước mắt hắn, trong con ngươi tối đen lộ ra dục vọng nồng đậm.
Dục vọng của nam nhân bị khoang miệng nóng ướt ngậm vào, lực hút kia làm cho cả người nam nhân như nhũn ra. Khoái cảm như điện giật lan khắp thân thể nam nhân, bụng nam nhân đang thiêu đốt.
Thư Diệu đưa ngón tay đến bên miệng nam nhân, miệng hắn ngậm dục vọng bành trướng của nam nhân nên hàm hồ nói: “Ngậm ngón tay của tôi vào trong miệng, chậm rãi liếm ướt nó.”
Mi mắt Lâm Mộ Thiên khẽ run, y do dự hé miệng, vẫn lo lắng có nên ngậm vào hay không, lúc này, ngón tay Thư Diệu chủ động cho vào khoang miệng y. y chỉ cần phụ trách ngậm vào. Tựa như Thư Diệu mút vào dục vọng của y như vậy, liếm ướt ngón tay thon dài mà tinh xảo xinh đẹp kia của Thư Diệu. Ngón tay Thư Diệu nhẹ nhàng mát xa đầu lưỡi nam nhân, cảm giác ngưa ngứa làm cho nam nhân bản năng ngậm chặt ngón tay Thư Diệu, nước bọt mà miệng nam nhân phân bố đã thấm ướt ngón tay Thư Diệu. Ngón tay từ miệng nam nhân trượt ra, mang theo chất lỏng dâm mỹ trong suốt.
Thư Diệu tách hai chân nam nhân ra, đem ngón tay đã được thấm ướt để vào hậu huyệt của nam nhân, dùng ngón tay trơn ướt khai thác con đường hẹp hòi của y. Ngón tay bị bí huyệt ngậm vào, cảm giác nóng cháy trong cơ thể nam nhân thật mất hồn……
Chuẩn bị xong hết sau, Thư Diệu ngồi ở trên sô pha, đem nam nhân ôm lên đùi, hai người an vị ở địa phương mà lúc nãy Lâm Việt từng ngồi qua. Nếu không phải lúc nãy Thư Diệu đang rửa chén thì nam nhân thậm chí bắt đầu có chút hoài nghi, liệu Thư Diệu có nghe thấy âm thanh y cùng Lâm Việt triền miên vừa rồi hay không.
Tim nam nhân đập rất nhanh……
Từ tiếng tim đập mãnh liệt kia của nam nhân, ngón tay Thư Diệu từ trong thân thể nam nhân trượt ra, dục vọng của nam nhân cũng từ trong miệng nóng ướt của hắn bắn ra.
Thư Diệu vén áo ngủ lên, vừa cởi quần ra, dục vọng vừa thô lại vừa cứng bật ra, nhẹ nhàng dán vào đùi trong của nam nhân. Vì nam nhân quay lưng tựa ở trong lòng Thư Diệu, cho nên nhìn không thấy biểu tình của Thư Diệu. Ngón tay Thư Diệu lại xâm nhập thân thể nam nhân, sau khi trải qua một hồi khai thác, mới bắt đầu đem dục vọng chôn vào trong cơ thể y.
Hai chân nam nhân run run ngồi ở trên đùi Thư Diệu, con đường chặt chẽ cất chứa dục vọng lửa nóng. Dục vọng như lửa giống như muốn làm phỏng nội vách tường của nam nhân, nam nhân bản năng kẹp lấy hai chân, Thư Diệu lại tách hai chân y ra, ôn nhu đỉnh vào bên trong nam nhân, rồi chậm rãi rút ra. Con đường trơn ướt sau khi trải qua khai thác của nam nhân rất thuận lợi tiếp nhận dục vọng của Thư Diệu……
Thư Diệu rất rõ nơi mẫn cảm của nam nhân, cũng biết làm sao khơi mào tình dục của nam nhân. Hắn nâng hai chân nam nhân lên, cử động eo từ trên xuống xâm nhập bên trong nam nhân, dịch ruột non được phân bố trở thành chất bôi trơn tốt nhất. Bộ vị thông suốt lại chặt chẽ làm cho Thư Diệu thật vừa lòng, động tác ôn nhu của hắn cũng trở nên dùng sức.
“Ưm ngô…… Thư Diệu đã rất…… rất khuya ……” Miệng nam nhân phát ra tiếng áp lực, âm thanh kia thấp đến mức nghe không rõ, nam nhân lâm vào tình trạng không thể tự hỏi, hạ thân bị tiến vào, thân thể bị vuốt ve, khoái cảm nảy lên trên bụng.
“Chúng ta đây làm nhanh một chút là được.” Thư Diệu không nghĩ vào lúc này mà dừng lại.
Nam nhân nhắc nhở Thư Diệu thời gian không còn sớm, nam nhân không muốn chậm trễ công tác ngày mai của Thư Diệu, nhưng Thư Diệu lại tựa hồ không ngại. Giữ chặt hai chân nam nhân, làm cho hai chân nam nhân mở lớn ra ngồi dựa lưng ở trên đùi hắn.
Âm thanh phát ra khi hạ thể giao quấn trong bóng đêm đặc biệt rõ ràng, cùng với thân thể đánh ra tiếng vang mà khiến người khác tim đập cấp tốc. Nam nhân chỉ cảm thấy sắp bị tiết tấu ôn nhu mà nhanh chóng kia đỉnh đến không thể hô hấp, trong lòng nam nhân là một mảnh hỗn loạn, bị dục vọng lửa nóng kia tiến vào trong cơ thể, ở trong huyệt đạo nóng ướt qua lại trừu đưa. Mỗi một lần đều đỉnh đến chỗ sâu trong, mỗi một lần rút ra đều rất nhanh, luật động ôn nhu kia mang đến cho nam nhân từng trận từng trận khoái cảm.
Cái kia của Thư Diệu nóng quá, lại rất thô……
Thứ kia đang ở trong cơ thể y qua lại vận động, mỗi một lần đều mang đến khoái cảm cho y. Chất lỏng giữa hai chân nam nhân có vẻ thật dâm mỹ, lại tràn ngập mê loạn quyến rũ. Dưới ánh trăng mông lung, hết thảy đều có vẻ thật hỗn loạn, tràn ngập hơi thở sắc dục, nơi gắn kết hai người phát ra tiếng luật động.
Nam nhân hỗn loạn, hơi thở thật bất ổn, cũng dần dần nặng nề thêm.
Dục vọng ngay trước của nam nhân dưới sự âu yếm của Thư Diệu rất nhanh liền phóng ra, nam nhân nghẹn ngào hai tiếng, không thể khống chế âm thanh áp lực kia, tiếng thở dốc của nam nhân cũng trở nên ồ ồ.
Thư Diệu bế nam nhân lên, làm cho nam nhân tựa vào trên bàn trà trước sô pha, cái mông trần trụi của nam nhân bị nâng lên, phun ra nuốt vào dục vọng lửa nóng của Thư Diệu. Thấy hai tay nam nhân đang phát run, Thư Diệu lật nam nhân qua, làm cho nam nhân nằm ngửa trên bàn trà đá cẩm thạch trống trơn. Hai chân nam nhân tự nhiên dán trên sườn eo Thư Diệu, Thư Diệu cúi thân xuống đè lên.
“Lạnh quá……” Nam nhân rũ mắt, thấp giọng nói hai chữ. Lưng y dán lên bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, hạ thân lại nhận vật lửa nóng tiến vào, ngực Thư Diệu kề sát với ngực y, tâm của cả hai đều đập càng mãnh liệt.
“Chút nữa sẽ không lạnh, thân thể của anh cứ yên tâm giao cho tôi.” Một bàn tay Thư Diệu chống dưới nách nam nhân, một bàn tay chống bên đầu nam nhân, mỗi lần hắn nói một câu, liền ôn nhu đỉnh nam nhân vài cái.
Nghe thấy tiếng rên rỉ áp lực của nam nhân, hắn sẽ vươn đầu lưỡi ướt mềm âu yếm cổ nam nhân. Thư Diệu khiến cho hai chân nam nhân vòng lên eo hắn, ôn nhu ôm nam nhân làm một vòng tận hứng……
Đêm đó Thư Diệu ôn nhu, đối với nam nhân lại ôm lại hôn, hắn ôm nam nhân ở trong phòng khách làm một lần, lại đem nam nhân ôm vào trong phòng làm một lần. Giường nam nhân tuy không tính là lớn nhưng cũng đủ không gian cho hắn phát huy, khiến nam nhân bày ra tư thế mê người. Đối với phương thức ôn nhu của Thư Diệu, nam nhân coi như có thể nhận, chỉ là đến cuối cùng nam nhân thần trí có chút mê loạn, không biết mình bị bày ra tư thế như vậy. Y chỉ cảm thấy Thư Diệu dùng luật động ôn nhu, ở trong cơ thể y chậm rãi trừu đưa……
……
Dù sự việc đã trải qua một tuần, nhưng khi Lâm Mộ Thiên hồi tưởng lại đêm đó, y cũng sẽ mặt đỏ tai hồng. Đêm đó ôn nhu Thư Diệu trở nên quá nồng nhiệt, khiến cho ký ức của nam nhân hãy còn mới mẻ chính là ánh mắt ôn hòa như nước của Thư Diệu, còn có nụ hôn sâu ái muội triền miên kia, thậm chí là động dẫn ôn nhu kia của Thư Diệu.
Sau đêm đó, Thư Diệu trở về trường quay tiếp tục quay phim, Lâm Mộ Thiên chưa bao giờ đi ảnh hưởng công tác của hắn. Vô luận là Thư Diệu cũng vậy, Lâm Việt cũng vậy, hoặc là Vĩnh Trình cũng thế, y cũng sẽ không đi ảnh hưởng công tác của bọn họ. Lâm Mộ Thiên vẫn trải qua cuộc sống của mình, ngẫu nhiên đi quay quảng cáo, không có việc gì thì ở trong nhà xem TV. Thời gian nam nhân xuất môn càng ngày càng ít, tần suất bị fan quên lãng cũng càng ngày càng cao.
Nam nhân ngoại trừ việc chậm rãi cùng giới giải trí đi chệch đường ray ra, y còn muốn chiếu cố em trai mình, em trai y, ông chủ của công ty giải trí Phong Xa _ Lâm Việt! Có khi hắn sẽ tới nhà nam nhân ăn cơm, đương nhiên hắn cũng sẽ yêu cầu nam nhân làm chuyện kia, nếu nam nhân cự tuyệt, hắn cũng không miễn cưỡng.
Sắp tới nam nhân coi như nhàn nhã, Vĩnh Trình bình thường đều dùng điện thoại để liên hệ với y, Thư Diệu xa xa ở phim trường đóng phim cũng thế, dù sao bên cạnh nam nhân có rất nhiều thứ bất tiện, chỉ có Lâm Việt là thoã mãn. Nam nhân cũng từ trong miệng Lâm Việt biết được vấn đề đầu tư lần này rất thành công, ít nhiều có sự hỗ trợ to lớn của Thanh Dương.
Lúc Lâm Việt nhắc tới Thanh Dương, Lâm Mộ Thiên mới trì độn phát hiện tựa hồ đã lâu không gặp hắn ……
Chiều hôm đó, nam nhân được người của công ty quảng cáo an bài tới trường ngựa đi quay ngoại cảnh, sau khi quay phim chấm dứt, Lâm Mộ Thiên tính đi tìm Thanh Dương. Y muốn cám ơn Thanh Dương đã để y nhận phần quảng cáo lần này, thuận tiện có thể cảm tạ chuyện Thanh Dương hỗ trợ Lâm Việt vượt qua cửa ải khó khăn vừa rồi. Liền ngay cả nam nhân trì độn cũng biết, kế hoạch đầu tư lần này của Thanh Dương, chẳng những đã giúp Lâm Việt và Vĩnh Trình còn giúp luôn cả Thư Diệu.
Lâm Mộ Thiên còn chưa đi ra khỏi trường ngựa, thì ngay trong khu vực nghỉ ngơi xa hoa liền gặp người mà y không muốn nhìn thấy. Nhiên Nghị mặc một thân trang phục cưỡi ngựa đen như mực, trong tay nắm roi ngựa, dưới sự vây quanh của vài vệ sĩ, phô trương mười phần từ trong trường ngựa đi ra. (ca lại xuất hiện rồi:v, ca đúng là âm hồn bất tán mà >’’<) ( Beta: Thằng này chẳng khác âm hồn là bao, người ta càng ko mong gặp, nó càng quay quanh người ta suốt ngày, mở miệng là chửi nhưng lại thích dán vào, đúng là tsun mà =,.=)
Ngay tại lúc Lâm Mộ Thiên nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện thì đồng thời, Nhiên Nghị cũng đã nhìn thấy y……