Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 20




Nam nhân này thật là đến phố GAY tìm nam nhân? Tìm đồng loại? Hay là nói hắn muốn tìm hạnh phúc?

Này không khỏi cũng quá buồn cười đi!

Hai người đều thật băn khoăn, cũng không nói chuyện, Lâm Mộ Thiên ở bên ngoài du đãng cả ngày, hắn mệt mỏi tựa vào ghế nghỉ ngơi, qua thật lâu, Lâm Việt lần đầu tiên mở miệng.

"Anh là muốn có một người yêu anh, đúng không? Là thật yêy anh, không phải hư tình giả ý."

"Ừm." Lâm Mộ Thiên hiện tại đã rất buồn ngủ, hắn chỉ hàm hồ gật gật đầu, hắn kỳ thật nghe không rõ lắm, chỉ là biết Lâm Việt giống như đang hỏi hắn.

"Vậy anh đến loại địa phương này, có phải là rất ngu ngốc không?" 

"Tôi vừa rồi suy nghĩ rất nhiều...."

"Nghĩ cái gì?"

Nam nhân này, chẳng là chuẩn bị tốt tư tưởng mới đến đây tìm vui? Hắn là bị đè một lần liền thực muốn ăn nữa?! Mới một mình chạy đến nơi này tìm đàn ông?!

"Nghĩ đến Vĩnh Trình...." Lâm Mộ Thiên hàm hồ nói, ý thức của hắn, đã muốn tiến vào trạng thái lim dim, có lẽ là hôm nay đi quá mệt mỏi, hắn cả người mềm nhũn dựa vào ghế, sẽ không nhớ đến.

Vĩnh Trình?

Hắn nghĩ đến Vĩnh Trình?

Hắn không dám về nhà, chính là còn đang nghĩ về Vĩnh Trình? Rốt cục phát sinh chuyện gì? Hắn vì cái gì nghĩ muốn cái thằng kia!

Lâm Việt cau mày, có chút đăm chiêu nhìn hắn!

"Anh nghĩ muốn Vĩnh Trình làm cái gì? Nan có thể nào, anh cùng nó làm cái chuyện "bạn cùng nhóm" của chúng ta?" Lâm Việt chuyển tay lái quay đầu xe.

Sắc mặt của Lâm Việt, bất tri bất giác lạnh đi rất nhiều, đáng tiếc Lâm Mộ Thiên lại mơ mơ màng màng không phát hiện, Lâm Việt cũng không cho rằng mối quan hệ giữa Lâm Mộ Thiên và Vĩnh Trình là tốt đẹp. Huống hồ, nội tình của Vĩnh Trình, chàng là biết rất tường tận.

Bằng vào hiểu biết của chàng về Vĩnh Trình, Vĩnh Trình đối với Lâm Mộ Thiên dường như không có chút hảo cảm, huống chi, cha của Lâm Mộ Thiên là kẻ mà Vĩnh Trình hận nhất, bọn họ lúc bình thường là không hề gặp nhau.

"Ta không biết." Lâm Mộ Thiên miệng hàm hồ nói, hắn cau mày, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, lâm vào mệt mỏi cùng buồn ngủ, giờ phút này đã sớm quên sợ hãi.

"Ngươi là không sợ sao?"

Lâm Việt đột nhiên cất cao giọng, đem Lâm Mộ Thiên hoàn toàn bừng tỉnh, Lâm Việt thế nhưng biết ý tưởng của hắn.

Đồng thời, ô tô dừng lại trước một căn biệt thự xa lạ.

"Cậu dẫn tôi đến đây làm gì? Tôi..." Tâm lý Lâm Mộ Thiên có chút kinh hoảng, vừa rồi còn hơi buồn ngủ, hiện tại hoàn toàn bừng tỉnh, ngực tuôn ra một trận mồ hôi lạnh, gió thổi lạnh lùng.

"Anh khẩn trương làm gì, anh không phải là sợ quay về ký túc xá sao, tôi mang anh đến đây, không phải hợp ý anh hay sao? Anh không cảm ơn tôi, còn ngược lại chất vất, tôi có thể lựa chọn không trả lời anh." Lâm Việt cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa xe đi xuống.

"Cậu cứ như vậy đi sao?" Lâm Mộ Thiên khẩn trương nhìn Lâm Việt càng lúc đi càng xa, hắn phát hiện bốn phía đều tối như mực, thực âm lãnh.

"Muốn vào thì nhanh nhanh lên, nếu muốn ngủ trong xe, cũng được." Lâm Việt nhắc nhở hắn.

Nói xong, Lâm Việt liền tự cố gắng đi vào biệt thự, Lâm Mộ Thiên ở trong xe từ chối nửa giờ, mới chậm rãi xuống xe, Lâm Việt nguyên bản nghĩ đến hắn đêm nay thật muốn ngủ ở trong xe, nhưng cũng không lâu, chuông điện thoại lại vang lên, Lâm Mộ Thiên ở ngoài cửa băn khoăn hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi vào.