Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 17




Lâm Mộ Thiên thực xui xẻo! Bởi vì hắn thiếu người ta tiền!

Chính là cho dù hắn có xui xẻo đến mức nào, cũng không nghĩ bản thân sẽ trở thành như bây giờ, hắn hiện tại cảm thấy thực hỗn loạn, thực mâu thuẫn, hắn chính là trần như nhộng nằm giữa ba thành viên của nhóm....

Trên chiếc chăn rộng lớn là thân thể của mấy người, những người khác đều quần áo chỉnh tề, nhưng, chỉ có hắn là quần áo rơi cả úuốgn đến, cả người trần trụi rời giường.

Điều này làm cho ông chú lớn tuổi, trong lòng không khỏi khó chịu!

Tối hôm qua có gì thất thố sao? Hắn nhớ rõ tối qua uống rất nhiều! Nhưng chuyện sau đó thì không nhớ rõ, hắn khi uống quá nhiều rượu thì không nhớ được hết! Hắn giận bản thân hành vi vô lễ của mình, gian nan đứng lên, nhặt lấy quần áo trên mặt đất, nhanh chóng mặc vào.

"Thức dậy sớm vậy." Vĩnh Trình không biết khi nào đã mở hai mắt, tựa vào đầu giường nhìn bộ dáng của Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên nghe được tiếng của Vĩnh Trình, bị dọa đến.

Vĩnh Trình nheo lại hai tròng mắt, cười khẽ.

Tốt lắm, cái anh muốn chính là hiệu quả như vậy, sớm biết Lâm Mộ Thiên gã này không chịu nổi loại vũ nhục này.

"Tôi tối hôm qua uống khá nhiều, thật sự là không đúng, tôi cũng không biết quần áo của tôi vì sao ở trên đất." Lâm Mộ Thiên xấu hổ cúi đầu, nếu không nhìn kỹ, rất khó nhận thấy đôi tay đang cầm quần áo của hắn đang run rẩy.

"Là anh muốn tôi cởi giùm anh."

"Cái gì?"

Một câu đơn giản của Vĩnh Trình làm cho hắn kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

"Tôi nói, là anh muốn tôi cởi giùm anh." Vĩnh Trình xốc chăn lên, từ trên giường đứng dậy, đi đến trước gương, chỉnh sửa lại quần áo, còn vuốt vuốt tóc, gương mặt anh tuấn mê đảo chúng sinh kia của Vĩnh Trình lộ ra vài tia ngạo ý.

Lâm Mộ Thiên lo lắng thất thố tối hôm qua, hắn còn chưa mặc quần áo, liền khó khăn nói: "Cậu cũng đừng nói chuyện này cho bọn họ biết, tôi...." Hắn thật sự xấu hổ, dưới tình huống này mà đưa ra yêu cầu, giống như đang ăn trộm cái gì.

"Nhưng mà lúc đó bọn họ tỉnh, cũng nghe được lời anh nói, anh muốn giải thích thì tự mình đi mà nói." Vĩnh Trình chỉ lên giương, hai người kia đã tỉnh lại, Nhiên Nghị cùng Thư Diệu còn bị vây trong mơ ngủ.

Kỳ thật tối qua chẳng có chuyện gì, Vĩnh Trình chỉ đem quần áo hắn cởi ra hết, nhưng ở trên giường...

Vĩnh Trình để lại tình trạng lộn xộn này, một mình ra khỏi phòng.

Hôm nay tâm tình của Vĩnh Trình đặc biệt tốt, nhất là nhìn đến bộ dáng khóc không ra nước mắt của Lâm Mộ Thiên, anh sẽ vui sướng đến vô lý, anh biết gã nam nhân Lâm Mộ Thiên này, bây giờ còn cần nhìn sắc mặt anh để làm người, bởi vì anh là đại chủ nợ của Lâm Mộ Thiên, món nợ mấy ngàn vạn, cũng không phải là ít.

Anh sẽ chờ Lâm Mộ Thiên chậm rãi trả! Cho đến khi hắn không sống được nữa thì tôi, anh coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn cho Lâm Mộ Thiên làm nghệ sĩ, xóa dần nợ, nhưng, tiền mà Lâm Mộ Thiên thiếu hắn còn phải chờ trên số lượng hợp đồng không ngừng, ha ha...

Hắn muốn nhìn thấy cực hạn của Lâm Mộ Thiên là đến khi nào! Có một lão cha biến thái vô sỉ như vậy, đứa con cũng nai lưng ra mà chịu đi!

***

Một lát sau, Lâm Mộ Thiên vào phòng, mặt như nhiễm bệnh, khí sắc không tốt, người không biết, còn tưởng hắn làm việc quá sức mà thành như vậy.

Vĩnh Trình biết rõ tình huống hôm qua, kỳ thật Lâm Mộ Thiên căn bản là không có gì, Vĩnh Trình chỉ hù dọa hắn, nhìn thấy hiệu quả cũng không sai biệt lắm! Ai gặp phải tình trạng xấu ỏổ này còn có thể bình tĩnh được, chắc không có.

"Tất cả mọi người dậy thật sớm, Nhiên Nghị với tôi còn có chuyện cần làm, đi trước đây!" Thư Diệu mới từ trong phòng đi ra liền cùng Nhiên Nghị ra đi, hai người rất vội vàng, khi bọn họ rời đi, cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên đợi cho Tâm Nghi tỉnh dậy, cùng cô trò chuyện một lát, mới cùng Vĩnh Trình rời đi, kỳ thật Vĩnh Trình vốn có thể đi trước, căn bản không cần chờ hắn, nhưng hắn đương nhiên không biết, Vĩnh Trình kỳ thật là muốn nhìn ngắm bộ dạng khó chịu của hắn thế nào, vẻ bình tĩnh dần dần của hắn làm cho trong lòng Vĩnh Trình dần có cỗ oán khí.

"Giờ đi đâu?"

"Tôi hôm nay không có việc, muốn quay về ký túc xa." Lâm Mộ Thiên nghĩ đến Vĩnh Trình muốn mình đi mở cửa xe.

Tay hắn còn chưa với đến cửa xe, chợt nghe Vĩnh Trình nói: "Anh đi xe buyết đi, tôi giờ bề bộn nhiều việc, không có thời gian đưa anh đâu." Vĩnh Trình đạp chân ga, xe liền chạy ra ngoài, làm nước bùn bắn lên.

Lâm Mộ Thiên bị dính đầy nước bùn, hắn kỳ thật rất bực bội, Vĩnh Trình cho dù không tình nguyện đưa hắn đi, cũng không cần dùng cách như vậy. 

Hắn biết Vĩnh Trình hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ, kỳ thật giữa hắn và Vĩnh Trình nói cho đơn giản, chính là quan hệ chủ nợ và con nợ mà thôi.