Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 96: Kinh ngạc




Lúc Trình Nam nhìn thấy Hướng Nam không có phản ứng gì đặc biệt.

Ánh mắt cậu lạnh lùng, nét mặt khi nhìn Hướng Nam giống như đang nhìn một người xa lạ hoàn toàn không quen biết.

Cao Hạo bắt gặp ánh nhìn của Trình Nam, gật đầu với cậu, coi như chào hỏi.

Trình Nam hơi nhếch khóe miệng lên với hắn, giơ bảng số trong tay, tiếp tục nâng giá.

“Sao vậy? Anh sợ sao?” Cao Hạo nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Hướng Nam, nhỏ giọng: “Anh xem, cậu ta không còn nhìn anh nữa rồi.”

Dưới sự thuyết phục của Cao Hạo, Hướng Nam quay ra nhìn về phía Trình Nam. Quả thực, Trình Nam lúc này thật sự quá khác so với người động tay động chân xuất hiện vào đêm trong phòng bệnh của y. Cậu chỉ ngồi ngay đó, Trình Nam của lúc này thậm chí ngay cả liếc cũng không thèm liếc y.

Như vậy những gì nhìn thấy mấy đêm nay thật sự chỉ là ảo giác?

Hướng Nam vì câu “Điên rồi” lúc trước của Thường Triết mà có chút bất an, thế nhưng không hiểu sao, y lại cảm thấy có phần yên lòng.

Nhìn thái độ lúc này của Trình Nam đối với y…

Hướng Nam lại nhìn về phía Trình Nam.

Y xác định Trình Nam thật sự hoàn toàn không để tâm đến y, trong lòng dần không còn căng thẳng như lúc trước.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Cao Hạo để y ra ngoài cửa chờ trước. Hướng Nam thấy hắn dường như phải bàn bạc chuyện gì đó với người khác, nên nghe theo lời mà một mình đi ra khỏi hội trường.

Hướng Nam vừa ra khỏi phòng đấu giá, Lisa đứng cách đó không xa liền nhận ra y.

Cô định bước tới chào y một tiếng, không ngờ, một cô gái chạy nhanh từ trong phòng hội trường đi ra, kéo Lisa lại sang một bên.

“Cậu giỏi thật đó, lọt vào mắt xanh của cậu chủ nhà họ Trình. Lúc trước tặng xe hơi tặng biệt thự còn chưa đủ, vừa đi du lịch châu Âu trở về được một ngày đã lại tiêu tám con số để mua một món đồ trang sức về cho cậu. Thật là hâm mộ muốn chết ”

Đại thúc nghe thấy bốn chữ “du lịch châu Âu”, tai liền dựng lên.

Lisa nghe cô gái kia nói vậy, khóe miệng cong lên lộ ra chút bất đắc dĩ.

“Có gì để mà hâm mộ chứ.” Lisa đáp: “Món trang sức đó chẳng qua chỉ là chút bồi thường nho nhỏ của anh ấy mà thôi.”

“Bồi thường?” Cô gái kia nghe vậy thì chớp chớp mắt hỏi: “Bồi thường cái gì?”

Nói sao đây?

Nhẽ nào bảo rằng Trình Nam cùng cô ra ngoài du lịch chưa được mấy ngày liền vỗ mông bỏ cô một mình ở nước ngoài sao?

Nhẽ nào cô muốn nói cho bạn cô biết, vì để Trình Nam cảm thấy cô khác những người con gái lúc trước, sau khi hờn dỗi một trận, lập tức gửi trả tấm thẻ không hạn mức được Trình Nam kêu người của khách sạn đưa đến tận tay cô lại, hơn nữa còn tỏ vẻ rất phóng khoáng, cố ý đi chơi đủ số ngày mới quay lại sao?

Sau khi cô trở về lập tức “tình cờ gặp mặt” Trình Nam ở một nhà hàng.

Còn cố ý tỏ vẻ cao giá từ chối lời mời của cậu, sau đó còn cự tuyệt cậu đưa cô về.

Tiếp đó hứng thú đối với cô của Trình Nam giống như được cô nhóm lại một lần nữa.

Trình Nam gọi điện xin lỗi cô, còn nói muốn bồi thường cho cô.

Những điều đó cô đều khó mà nói ra, cũng không thể tùy tiện kể. Vừa nghĩ đến quá trình gian khổ của mình, Lisa thở dài, rút gọn hết mức, chỉ nói với cô gái kia: “Không có gì.”

Lisa vừa dứt lời, Trình Nam liền lái chiếc xe mui trần xanh nhạt đi tới.

Hướng Nam thấy Trình Nam lái xe dừng trước mặt mình, lập tức thấy căng thẳng.

Nên chào một tiếng không? Hay nên chạy trốn?

“Lên xe.” Một câu thản nhiên của Trình Nam làm Hướng Nam ngẩn người.

Lisa đứng bên vẫy tay chào cô gái kia, sau đó bước lên xe Trình Nam.

Thấy Lisa lên xe, hai người nghênh ngang rời đi, tim Hướng Nam vốn nhảy vọt lên tận cổ họng lập tức hạ xuống. Giây phút này, Hướng Nam vừa rồi căng thẳng như vậy thực là ngu ngốc.

“Hướng Nam?”

“Hả?” Hướng Nam nghe tiếng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Cao Hạo. Cao Hạo khẽ cười với y, nắm lấy tay y: “Vừa rồi để anh đợi lâu.”

“Không có.” Cao Hạo luôn dịu dàng như vậy, khách sao như vậy với y. Hướng Nam mỉm cười với hắn, hỏi: “Tiếp đây chúng ta còn đi đâu nữa không?”

Hướng Nam không biết, nụ cười của mình đã lọt vào kính xe Trình Nam.

Hai mắt Trình Nam trầm xuống, Lisa thấy sắc mặt cậu không ổn, liền hỏi: “Anh sao vậy?”

“Không liên quan tới em.”

Lisa nghe vậy thì nhíu mày.

Cô rất không vui, thế nhưng cô biết bản thân không nên so đo.

Không muốn tiếp tục làm mất mặt bản thân, cô quay đầu nhìn ra ngoài, không nói lời nào.

Cao Hạo sau đó đưa Hướng Nam đi câu cá, còn cùng y đi mua thức ăn, rồi cùng Hướng Nam về phòng trọ của y “chơi” nấu ăn.

Hướng Nam từ sau lần cùng Thường Triết đi ra ngoài thì không có đặt chân trở về khu nhà trọ. Đột nhiên quay lại đây, Hướng Nam phát hiện trong phòng trọ thay đổi rất nhiều.

Đồ vật bị vỡ hỏng đều đã được đổi mới.

Ghế sofa dài bằng nhung đỏ, tủ rượu đen sáng loáng, TV màn hình lớn, bàn nước lập thể lạ mắt, thiết bị đầu đĩa kèm thu phát sóng, bộ loa cao cấp, rèm cửa thêu hoa. Một gian phòng khách nho nhỏ lại được sắp đặt giống như phòng giải trí cho gia đình.

Hướng Nam nhìn mà ngẩn ngơ.

“Chúng ta… không đi nhầm chỗ chứ?”

Hướng Nam nhìn chiếc chìa khóa trên tay mình, nhìn bồn hoa để chìa hóa dự phòng bên ngoài.

Không sai.

Vậy…

“Cái này…”

“Hẳn là Trình Nam cho người làm.” Cao Hạo điều khiển xe lăn vào trong đi một vòng, nhướn mày: “Chất lượng không tồi.”

Hướng Nam từ chối cho ý kiến, cầm đống nguyên liệu vừa mua mang vào phòng bếp.

Lúc y đi ra, a Đông đã rời khỏi rồi.

Tất cả màn che trong nhà đều bị kéo lại, Cao Hạo xuống khỏi xe lăn ngồi lên ghế sofa, ngẩng đầu hỏi Hướng Nam: “Chúng ta bây giờ bắt đầu phải không?”

Hướng Nam lắc đầu, nhướn mày hỏi: “Sau cậu lại đứng lên rồi?”

Hướng Nam không rõ.

Nếu đã là bí mật, vì sao mỗi lần Cao Hạo ở cùng y đều không tự giác mà rời khỏi xe lăn.

Y vừa rồi thấy trong thùng rác có phần mì ăn liền chưa ăn xong đã đổ đi, y đoán Thường Triết trong khoảng thời gian y nhập viện vẫn ở chỗ này. Y khuyên Cao Hạo: “Cậu ngồi lại lên xe lăn đi. Nhỡ Thường Triết quay về bắt gặp thì nguy.”

Hướng Nam nói xong liền đi vào phòng ngủ.

Đẩy cửa bước vào, Hướng Nam bị những thứ thấy được trước mắt làm cho đờ người.

Chiếc giường trong phòng đã được đổi.

Tất cả đồ dùng bài trí đều bị thay đổi vị trí.

Chiếc giường lớn 1m8 chiếm quá nửa cản phòng, thêm vào đó là chiếc bàn máy tính 1m5. Nơi vốn chật chội lại càng bị thu hẹp. Hướng Nam tìm được chỗ đặt chân thì cố gắng đi tới trước tủ quần áo, nhìn quanh một vòng, cảm giác xa lạ vô cùng, khiến y cảm thấy mình đã hoàn toàn bị chiếm mất chỗ ở rồi, rất buồn bực.

“Sao không bàn bạc trước gì với tôi…”

Hướng Nam cởi bộ quần áo không quen thuộc trên người xuống.

Y mở tủ ra, tìm một bộ đồ thoải mái thay vào.

Y quay người lại, thấy Cao Hạo đang đứng trước cửa phòng thì ngẩn người.

“Làm sao vậy?”

Cao Hạo đứng ở cửa thưởng thức toàn bộ quá trình thay đồ của Hướng Nam bắt gặp ánh mắt y liền nói.

Hướng Nam lắc đầu.

Cả hai đều là đàn ông, nhẽ nào kêu Hướng Nam chất vấn Cao Hạo vì sao lại đứng trước cửa nhìn y thay đồ sao?

“Chúng ta…”

Hướng Nam vừa lên tiếng, điện thoại cố định ngoài phòng khách đã reo vang.

Cao Hạo đứng ở cửa đi ra ngoài, không lâu sau, hắn liền gọi vào: “Hướng Nam, điện thoại của anh.”

Hướng Nam nằm viện khá lâu rồi.

Căn bản không ngờ có người sẽ gọi điên đến đây tìm y vào lúc này.

Y vội vàng đi ra ngoài, không ngờ chân đá phải bàn máy tính. Y đau đớn vỗ lên bàn, trúng vào con chuột. Màn hình máy tính vốn tối đen đột nhiên dần có hình ảnh hiện lên. Hướng Nam ngồi xuống đuôi giường, nhìn bàn chân đá phải bàn, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh dừng lại trên màn hình thủy tinh, trong giây lát mắt trợn tròn, cả người đông cứng.

QQ: Post tạm 2 chương trước, tối đi làm về sẽ post 4 chương tiếp theo ^^ <ins class="adsbygoogle"