Thường Triết tỉnh lại đã là hơn hai giờ chiều hôm sau.
Hường Nam ở trong phòng bếp bận rộn, thấy y lờ đờ đứng ở đó, liền nói: “Tôi chuẩn bị bàn chải đánh răng các loại cho cậu rồi đấy, ở trong phòng tắm.”
Hướng Nam nói xong Thường Triết lại không có phản ứng gì.
Y không đeo kính cứ yên lặng đứng ở đó nhìn Hướng Nam. Hướng Nam thấy y như vậy, có chút kỳ lạ.
Chưa tỉnh sao?
Rất nhanh, Hướng Nam biết là không phải vậy.
Chiếc điện thoại Thường Triết vứt trong phòng vang lên.
Thường Triết phản ứng lại ngay lập tức, đi vào trong phòng.
Hường Nam nghĩ lại thấy có thể Thường Triết bảo bối vẫn còn đang tức giận. Y đang vội đi làm, không có thời gian để tâm mấy việc này.
Hướng Nam bê những món đồ ăn nóng hổi ra đặt lên chiếc bàn vuông trong phòng khác gần nhà bếp, cởi tạp dề ra đi vào lại trong phòng bếp, nói với Thường Triết trong phòng ngủ: “Đồ ăn đều làm cho cậu. Cậu rửa ráy xong thì qua nhân lúc đồ còn nóng ăn đi.”
Hướng Nam thấy trong phòng không có động tĩnh gì, lập tức nhín mày.
Y nhìn đồng hồ treo tường, cầm chìa khóa, đi ra ngoài cửa.
Người gọi điện cho Thường Triết là Cao Hách.
Câu đầu tiên sau khi điện thoại được kết nối mà Cao Hách nói với Thường Triết là hỏi: “Cậu biết chuyện Hướng Nam biến mất chưa?”
“Không biết.”
Thường Triết vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Hướng Nam dặn dò y từ phòng khách truyền tới.
Thường Triết đi ra ngoài mấy bước, đưa mắt nhìn theo về phía Hướng Nam rời đi.
Cao Hách hỏi: “Vậy cậu bây giờ ở đâu?”
Ánh sáng trong đôi mắt xanh lam bắt đầu di chuyển.
Mắt tiễn Hướng Nam đóng cửa rời đi, Thường Triết giật giật khóe miệng, lúc này mới nói: “Khách sạn.”
Hướng Nam đến muộn.
Y vào trong cửa hàng cười cười xin lỗi làm Doanh Doanh chờ y đến giao ca. Doanh Doanh xua xua tay, không tính toán gì.
Doanh Doanh hỏi y: “Anh thấy rồi chứ?”
“Thấy gì?”
Hướng Nam không hiểu nhìn cô, cô nói: “Hôm qua anh để quên chìa khóa ở cửa hàng. Em vốn định để hôm nay anh đi làm thì nhắc anh cầm về, thế nhưng cuối cùng nghĩ lại thấy em ở ngay cách vách mà, thế nên cầm chìa khóa theo về. Sáng nay trước khi em đi làm đặt ở dưới chậu hoa trước cửa phòng anh.”
Hóa ra là vậy.
Không mất chìa, khóa phòng trọ không cần đổi nữa.
Đại thúc ngoài cảm kích Doanh Doanh còn cảm thấy mình thực may mắn.
Tâm trạng vui vẻ vì sự may mắn này chỉ duy trì đến trước khi y đặt chân vào lại nhà mình.
Hướng Nam cho rằng trước khi y về Thường Triết đã rời đi.
Thế nhưng thực tế lại không giống như y tưởng tượng.
Thường Triết không những vẫn ở đây, mà y còn chỉ mặc độc chiếc quần lót đi qua đi lại trong nhà Hướng Nam.
Hướng Nam đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này thì đờ người.
Sau đó, Hướng Nam chỉ y: “Cậu…”
“Về rồi sao?” Thường Triết bảo bối liếc y một cái, đi vào phòng bếp.
Hướng Nam đi theo vào thấy y đang ngâm mì, hỏi y: “Quần áo cậu đâu?”
“Giặt rồi.”
“Vậy cậu…”
Hướng Nam định nói trong tủ có quần áo, vì sao y không lấy tạm một bộ mặc vào.
Nhưng nghĩ lại thấy Thường Triết có thể chê quần áo mình không tốt, lời tiếp đó Hướng Nam cũng không nói ra nữa.
Thôi đi.
Hướng Nam đi vào trong phòng ngủ.
Cưu chiếm tổ thước, Hướng Nam suy nghĩ không biết bản thân tối nay tắm rửa xong có nên “trú tạm” ở ghế sofa trong phòng khách không.
Đang nghĩ ngợi, Hướng Nam mở cửa tủ đồ ra, liền ngớ người.
Trong tủ Hướng Nam gần như đầy ắp quần áo Thường Triết, chiếm ba phần tư không gian. Hướng Nam hỏi Thường Triết bảo bối đi theo y vào phòng: “Cậu làm cái gì đây?”
“Sống chung đi.” Thường Triết quấn lấy Hướng Nam: “Tôi vừa gọi người mang đồ tới.”
Sống chung?!
Hướng Nam ngạc nhiên quay đầu lại, bị Thường Triết bảo bối hôn một cái.
Thường Triết bảo bối biến thành một con cún to.
Y giống như kiểm tra mà vùi đầu ngửi ngửi người Hướng Nam.
Hướng Nam cảm thấy kỳ quặc, nhẽ đẩy y ra: “Cậu làm sao vậy?”
Thường Triết không nói gì.
Y ôm chặt lấy Hướng Nam, nới rộng cổ áo sơ mi ở trên cổ Hướng Nam, cẩn thận kiểm tra trên xương quai xanh.
Hướng Nam bị y làm cho cảm thấy khó hiểu, đẩy y ra, nhưng lập tức bị y ôm càng thêm chặt.
“Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
“Đại thúc hôm nay thực ngoan.”
Một câu tán thưởng không đầu không đuôi của Thường Triết làm Hướng Nam ngẩn người.
“Thực ngoan cái gì cơ?”
“Dù sao cũng thực ngoan.”
Thường Triết bảo bối rất thỏa mãn mà vùi mặt vào cổ Hướng Nam cọ cọ.
Sau đấy, y mút lấy hầu kết của Hướng Nam.
Mặt Hướng Nam lập tức đỏ ửng.
Hướng Nam giãy giụa nhẹ định đẩy y ra.
Không ngờ Thường Triết giữ cằm Hướng Nam bắt y mở miệng, luồn lưỡi vào.
Hôn lưỡi đầy tính khiêu khích làm hơi thở Hướng Nam càng ngày càng nóng.
Dần dần, tay Hướng Nam bám lấy cổ Thường Triết.
Hướng Nam bị y đưa vào trong nhà tắm.
Hai người ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, trần trụi dán sát vào nhau.
Thứ lửa nóng của Thường Triết tiến vào trong cơ thể Hướng Nam, nhẹ nhàng di chuyển ma sát, dẫn dụ Hướng Nam, muốn y nói ra những lời xấu hổ.
Hai má Hướng Nam đỏ bừng, người dưới bị Thường Triết giữ lấy, nóng bỏng mà trướng đau.
Hướng Nam chịu không nổi nữa.
Y bám chặt lấy vai Thường Triết lẩm bẩm một câu cầu xin. Thường Triết không nghe rõ, dừng lại hỏi y: “Sao cơ?”
Hướng Nam quay mặt đi.
Y cắn môi khó xử một lúc, nhỏ giọng: “Thực… thoải mái…”
Thường Triết bật cười.
Y nắm lấy cằm Hướng Nam, đầy yêu thương mà hôn lên môi y, hỏi: “Còn gì nữa?”
Còn gì?
Trên khuôn mặt đỏ ửng của Hướng Nam lộ ra nét không hiểu.
Thường Triết lại bắt đầu chuyển động.
Nơi mẫn cảm của Hướng Nam bị kích thích, lập tức ôm chặt lấy cổ Thường Triết, không nhịn được mà rên rỉ.
“Thường Triết….”
Hướng Nam không rõ Thường Triết rốt cục muốn y nói gì, lắc đầu cầu xin.
Thường Triết thấy Hướng Nam đưa tay xuống dưới, lập tức gạt tay y ra.
“Thường Triết… Tôi…”
“Nói thích tôi.”
Hả?!
Hướng Nam vốn đang định nói mình khó chịu, nghe vậy liền ngẩn ra.
Thường Triết lại mút lấy môi Hướng Nam, dịu giọng: “Nói anh thích tôi, rất thích rất thích.”
Là hứng thú nhất thời?
Hay là thật lòng?
Không rõ Thường Triết muốn y nói lời này là có ý gì, Hướng Nam rất khó xử cúi đầu tránh ánh mắt.
Phản ứng này của Hướng Nam tương đương với lời cự tuyệt.
Nhu tình biến mất, trong ánh mắt xanh lam của Thường Triết hiện một tia lạnh lẽo.
Thường Triết bắt đầu “tra tấn” Hướng Nam.
Hướng Nam không thể bắn, thiếu chút nữa bị y làm cho ngất xỉu.
Từ đêm đó trở đi, Thường Triết bảo bối liền một mực ở lại phòng trọ của Hướng Nam.
Chỉ cần Hướng Nam về đến nhà, Thường Triết sẽ quấn lấy y làm việc này.
Mỗi lần, Thường Triết đều mặc kệ ý nguyện của Hướng Nam mà trực tiếp cưỡng ép, hơn nữa mỗi lần y đều giữ chặt Hướng Nam, cố ý không cho Hướng Nam bắn.
Hướng Nam bị y giày vò hết lần này đến lần khác, dần dần, bài xích và sợ hãi làm chuyện phòng the với Thường Triết.
Hướng Nam bắt đầu trốn tránh.
Y tan ca không muốn về nhà trọ, bắt đầu lang thang không mục đích trên đường. <ins
class="adsbygoogle"