Sau khi cú điện thoại kia của Cao Hạo kết thúc, Hướng Nam cũng đã trở về chỗ cũ.
Hướng Nam luống cuống để mũ và khăn quàng đã dùng qua sang một bên, nói với Cao Hạo: “Chúng ta không cần đi nữa, được không?”
“Nhưng không phải anh bảo muốn mua đồ sao?”
Hướng Nam liều mạng lắc đầu nói không mua.
Cao Hạo cảm thấy Hướng Nam không bình thường, thế nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
Hắn làm theo ý của Hướng Nam, cùng y ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, nhất thời không biết tiếp theo nên đi với Cao Hạo đến đâu nữa.
Y từng nghĩ có nên mời Cao Hạo qua chỗ ở hiện tại của y ngồi chơi một chút, thế nhưng hiện giờ y ở trên tầng ba, không có thang máy. Hướng Nam cảm thấy Cao Hạo luôn ngụy trang bản thân ngồi xe lăn đến chỗ đó không tiện mà cũng sẽ không thú vị gì, thế nên cuối cùng cũng không hỏi.
Hướng Nam giao quyền quyết định cho Cao Hạo.
Y hỏi Cao Hạo tiếp theo muốn đi đâu.
Ý của Hướng Nam là nếu Cao Hạo có muốn đi đâu thì y sẽ đi cùng hắn còn nếu không, vậy Hướng Nam sẽ về một mình.
Sau khi Hướng Nam hỏi xong, Cao Hạo trầm mặc một lúc, suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, hắn đột nhiên ngẩng đầu: “Chúng ta đi bơi.”
“Hả?!”
Hướng Nam ngớ người.
Hướng Nam cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Thế nhưng sau đó thật sự bị đưa tới một khu nhà, đi đến bên cạnh hồ bơi trong nhà, Hướng Nam mới nhận ra vừa rồi mình đã nghe đúng.
Khung cảnh khép kín xa lạ, bày trí sang trọng vô cùng, một hồ bơi nước ấm trong nhà vĩ đại lại chỉ có hai người y và Cao Hạo. Tất cả những điều này khiến Hướng Nam bối rối.
Cuối cùng, Hướng Nam lắc đầu nói với Cạo Hạo đã đứng bên cạnh y: “Tôi không biết bơi.”
Hướng Nam cho rằng Cao Hạo sẽ không ép y, thế nhưng không ngờ Cao Hạo lại trực tiếp bảo: “Không biết có thể học.”
“Hả?”
Hướng Nam muốn nói rằng mình không có hứng, tuy nhiên Cao Hạo không cho y cơ hội mở miệng, cướp lời nói: “Tôi sẽ dạy anh. Bây giờ chúng ta đi thay đồ trước đi.”
Hướng Nam lắc đầu.
Thế nhưng y vẫn bị Cao Hạo kéo vào trong phòng thay đồ.
Giây phút làn nước ấm vây lấy da thịt, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện từ đáy lòng Hướng Nam.
Hướng Nam từ đáy lòng bị “đông cứng” một lúc, rất không quen thuộc mà ngâm cổ xuống nước.
“Sợ sao?”
Hướng Nam nghe tiếng quay đầu lại nâng tầm mắt, bắt gặp ánh mắt Cao Hạo thì có chút ngẩn người.
Y không ngờ Cao Hạo lại ở gần y đến thế.
Tim Hướng Nam không rõ vì sao mà đập dồn đập.
Y đứng dậy kéo rộng khoảng cách giữa hai người, quay người hỏi Cao Hạo: “Cậu không phải bảo dạy tôi bơi sao? Vậy tiếp theo tôi nên làm gì?”
Cao Hạo chậm rãi tiến lại gần Hướng Nam.
Hắn kéo tay Hướng Nam ra để Hướng Nam đặt tay lên tay hắn.
Cao Hạo nhẹ nhàng kéo Hướng Nam còn cách xa một bước lại gần mình.
Khóe miệng cong lên, Hướng Nam kề bên tai Hướng Nam, nhỏ giọng nói: “Tiếp theo, anh chỉ cần thả lỏng… giao bản thân cho tôi.”
Bên này, mặt Hướng Nam thoắt cái liền đỏ ửng.
Bên kia, trong phòng làm việc của bà chủ Hủy, mặt Trình Nam và Mạc Dương thoắt cái trắng xanh.
“Đuổi việc?! Vì sao?”
Bà chủ Hủy thực thong dong châm điếu thuốc thứ hai, liếc Trình Nam đang sốt ruột căng thẳng một cái, không nói gì.
“Vậy anh ấy hiện tại ở đâu?”
“Sao cô biết được.” Bà chủ Hủy liếc về phía Mạc Dương: “Có khi ở nhờ nhà người thân nào rồi.”
Trình Nam nghe vậy lập tức nhìn Mạc Dương.
Nhận được ánh mắt dò hỏi của Trình Nam, Mạc Dương lắc đầu: “Không thể, ở nơi này, ngoài tôi ra, anh ấy không còn người thân nào có thể nhờ và nữa rồi.”
Đây là vì lúc ban đầu Mạc Dương vì muốn khiến Hướng Nam coi gã là duy nhất mà cố ý cắt đứt liên hệ giữa y và người nhà.
Hướng Nam không chứng minh thư, trước mắt không chỗ quen biết hiện tại có thể đang phải ngủ ngoài lề đường. Biển người mênh mông, giờ phút này, biết đi đâu mà tìm.
Mạc Dương tâm tư nặng nề, vừa hối hận lại xót xa.
Hai con sói con nôn nóng đứng ngồi không yên.
Hai người bàn bạc xem nên bắt đầu tìm từ đâu, không ngờ vừa ra khỏi tiệm liền bắt gặp Thiếu Kiệt.
Thiếu Kiệt nhìn hai người mặt nhăn mày nhúm, thấy kỳ lạ nên hỏi Trình Nam: “Sao vây?”
Trình Nam kể lại cho cậu chuyện của Hướng Nam.
Thiếu Kiệt vừa nghe chuyện, lập tức nhảy dựng: “Vậy anh ấy thế nào?”
Thiếu Kiệt nhìn bộ dạng nôn nóng của hai người, sau đó, đột nhiên nhớ ra.
“Chờ chút, nói vậy người hôm nay tôi gặp là đại thúc?!”
“Ở đâu?”
Thiếu Kiệt vừa dứt lời, Mạc Dương liền nắm lấy vai cậu.
Thiếu Kiệt bị gã nắm đau, giãy ra: “Tôi không dám chắc người đó có phải là anh ấy hay không.”
Thiếu Kiệt kể lại chuyện bắt gặp bóng dáng Hướng Nam.
“Cậu bảo lúc đó Thường Triết có đụng phải người đó.”
“Đúng vậy.” Thiếu Kiệt gật đầu chắc chắn, nói tiếp: “Thế nhưng nếu thật sự là đại thúc, không lý nào a Triết lại không nhận ra.”
“Khó nói, cái tên nhóc thối vô tâm vô phế đó, trong mắt nó ai trông cũng dạng dạng giống nhau.” Trình Nam nói: “A Triết đâu?”
“Sau đấy cậu ta đột nhiên nhận được điện thoại, nói có việc phải đi.”
“Vậy mặc kệ đi.” Mạc Dương nói: “Chúng ta trước tiên đến khu siêu thị đó tìm. Không chừng Hướng Nam vẫn còn ở đó.”
Ba con sói con có cùng suy nghĩ, sau đó tự lái xe riêng xuất phát đi về phía khu siêu thị mà Thiếu Kiệt gặp phải Hướng Nam.
Tuy nhiên dùng cách tìm kiếm này tất nhiên sẽ thất bại.
Thế nhưng ba con sói con lòng nóng như lửa đốt tìm trong siêu thị không được gì cũng không từ bỏ.
Bọn họ cho rằng Hướng Nam xuất hiện ở đây thì nhất định ở trong khu vực xung quanh.
Ba người bắt đầu lái xe đi loạn một vòng quanh khu vực xung quanh siêu thị, không ngừng tìm kiếm ở những nơi bọn họ cảm thấy Hướng Nam có thể xuất hiện.
Bên kia, cho dù trời tối vẫn không ngừng tìm kiếm.
Bên này, Hướng Nam ăn tối xong rồi cùng Cao Hạo ở một rạp chiếu phim thu nhỏ xem phim, vì buổi chiều tập bơi mất quá nhiều sức lực mà ngủ gật.
Đầu Hướng Nam dựa vững vào vai Cao Hạo.
Hơi thở y đều đều, bộ dạng thoải mái.
Trên màn hình đang chiếu gì Cao Hạo hoàn toàn không rõ.
Hắn vẫn luôn nhìn Hướng Nam.
Từ trán, mắt, mũi, ánh mắt Cao Hạo giống như đang thưởng thức mà dần dần theo một đường nhìn xuống môi Hướng Nam.
Cảm giác mềm mại được chạm vào đêm đó dường như vậy còn.
Cao Hạo mỉm cười, khẽ nghiêng người lại gần định hôn Hướng Nam.
Không ngờ, một cuộc điện thoại đột nhiên phá hoại việc tốt của hắn.
Hướng Nam bị tiếng điện thoại làm cho giật mình tỉnh giấc.
Cao Hạo thấy cả người Hướng Nam run mạnh, sợ y đột nhiên tỉnh giấc tim đập loạn, khẽ vỗ vai y.
Cả người Hướng Nam rất mệt, đầu óc nặng trĩu, thế nên hoàn toàn không phản đối hành động quan tâm thân mật này của Cao Hạo.
Cao Hạo thấy y không sao, cầm điện thoại lên nghe.
Hướng Nam nghe thấy hắn bảo hình như phải tổ chức họp gì đó, xem thời gian, cảm thấy mình đã làm phiền Cao Hạo quá lâu, nghĩ mình có phải nên đi rồi không.
Tất cả biến hóa trên mặt Hướng Nam đều bị Cao Hạo tai nghe điện thoại nhưng mắt vẫn nhìn y thấy được.
Cao Hạo nghe điện thoại xong không cho Hướng Nam có cơ hội mở lời. Hắn nắm lấy tay y, nhẹ giọng: “Buồn ngủ lắm sao?”
Hướng Nam gật đầu.
“Lát nữa tôi có cuộc họp trực tuyến. Anh vào trong phòng nghỉ ngơi, tôi làm xong việc sẽ đưa anh về, được không?”
Hướng Nam định bảo không cần Cao Hạo phí công.
Thế nhưng lời chưa kịp nói ra, Cao Hạo đã bảo: “Khu này rất khuất, không bắt được xe. Dù sao tôi cũng phải đi. Anh chờ tôi một chút, tôi làm nhanh thôi.”
Cao Hạo đã khăng khăng như vậy, Hướng Nam không biết nói gì nữa.
Hướng Nam sau đó cũng không có vào phòng Cao Hạo nằm nghỉ.
Y ngồi ở ghế sofa trong phòng khách chờ.
Không biết chờ được bao lâu, Hướng Nam bất giác thiếp đi.
Hướng Nam nằm trên sofa ngủ rất lâu.
Y ngơ ngơ ngác ngác mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang có ý định ôm y lên, lập tức bừng tỉnh.
Hướng Nam đờ đẫn nhìn Cao Hạo áp sát mình, nhỏ giọng: “Cậu làm gì vậy?”
Cao Hạo thấy y tỉnh, nhỏ tiếng: “Về phòng ngủ đi.”
Về phòng?
Hướng Nam lắc lắc cái đầu không thực tỉnh táo.
Sau đấy, tay Hướng Nam chắn trước ngực Cao Hạo.
“Tôi phải về.”
“Nhưng bây giờ muộn lắm rồi.”
Hướng Nam không nghe lời Cao Hạo nói.
Y định giãy dụa đứng dậy. Cao Hạo thấy y cố chấp như vậy, chỉ đành đỡ y dậy: “Được rồi, tôi đưa anh về.”
Hướng Nam sau đó lúc ngồi trên xe thì hoàn toàn tỉnh táo.
Y nhìn Cao Hạo đăm đăm không nói gì, trong lòng ngổn ngang.
Y đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa xe.
Cuối cùng, xe đột nhiên dừng lại.
A Đông lái xe hỏi Hướng Nam: “Hướng Nam, chỗ anh bảo là đây sao?”
Hướng Nam nghe vậy, vội thò đầu ra ngoài nhìn.
“Là chỗ này không sai.” Hướng Nam gật đầu, nói với a Đông: “Cảm ơn cậu.”
Hướng Nam bắt gặp ánh nhìn của Cao Hạo, mím môi, gật đầu với hắn: “Vậy… tôi đi trước đây.”
Cao Hạo thấy Hướng Nam vội vã muốn xuống xe, đưa tay nắm lấy tay Hướng Nam.
Hướng Nam quay đầu, thấy Cao Hạo im lặng nhìn y, lập tức cảm thấy vô cùng khó xử.
Hướng Nam cười cười với hắn, rút tay về, hỏi hắn: “Cậu còn chuyện gì sao?”
Cao Hạo lắc đầu.
“Vậy tôi đi trước đây.” Hướng Nam xuống xe, vẫy vẫy tay với Cao Hạo đang ngồi trong xe, rồi qua đường đi vào trong ngõ nhỏ trước mặt.
Ánh mắt Cao Hạo nhìn theo bóng lưng Hướng Nam, suy nghĩ một lúc, hỏi a Đông: “Cậu nói, anh ấy có phải đã bắt đầu ghét tôi rồi không?”
Cao Hạo cảm thấy mấy tiếng ở chung này Hướng Nam vẫn luôn xa lánh hắn.
“Tôi không thấy anh ấy có gì ghét cậu cả.” A Đông cũng đang nhìn Hướng Nam đang đi xa dần thu lại ánh mắt, khẽ cười. Y nổ máy xe, tiếp lời: “Là cậu bắt đầu có lòng tham thôi.”
Hướng Nam đi đến trước cửa nhà mới phát hiện ra không thấy chìa khóa nhà đâu.
Y lục lọi tất cả các túi quần túi áo trên người, nhưng vẫn không thấy.
Hướng Nam suy nghĩ một chút, không rõ mình rốt cuộc làm rơi ở đâu, tự trách bản thân mới câu. Y đi đến trước chậu hoa ở hành lang, cầm lấy chiếc chìa dự phòng để dưới bồn hoa ra.
Còn may, lúc trước Doanh Doanh có nhắc nhở y mấy vấn đề này.
Nếu không, tối nay Hướng Nam thật sự không biết sẽ phải đi đâu.
Rốt cuộc là làm rơi mất lúc nào vậy?
Hướng Nam suy nghĩ. Cửa vừa mở ra, y đột nhiên bị người nào đó từ phía sau đẩy mạnh vào trong.
Hướng Nam nhào về phía trước, thiếu chút là ngã.
Y nhìn về sau, một bóng người đi ra đóng cửa lại, ngăn cản tất cả ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.
Trong lòng Hướng Nam thấy không ổn định gào lên, không ngờ người kia đưa tay bịt mồm y lại.
Có trộm vào nhà?!
Hướng Nam lập tức hoảng sợ. <ins
class="adsbygoogle"