Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 64: Khai trương (1)




Đúng lúc Hướng Nam đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, tiếng chuông cửa bên ngoài kêu vang.

Y cảm thấy kỳ lạ, đi ra mở cửa, nhìn thấy bà chủ Hủy, cô cũng rất ngạc nhiên.

“Anh thật sự về lại đây.”

Bà chủ Hủy thế nhưng rất thoải mái. Cô đi vào nhìn xung quanh một lượt, hỏi Hướng Nam: “Người khác đâu?”

“Ai?”

Hướng Nam chớp chớp mắt, bà chủ Hủy thấy y như vậy, cũng không hỏi tiếp nữa, cười nói: “Ngày mai anh rảnh không?”

Hướng Nam gật đầu. Y tự nhận bản thân luôn là một người nhàn rỗi.

Bà chủ Hủy ngồi xuống ghế sofa.

“Cửa tiệm kinh doanh thử lâu như vậy rồi, tôi thấy doanh thu cũng không tệ nên quyết định chính thức khai trương.”

Nghe bà chủ Hủy nói vậy, Hướng Nam liền rõ.

“Là vì hôm khai trương nhân viên không đủ nên muốn tôi qua giúp phải không?”

Bà chủ Hủy gật đầu, lấy một điếu thuốc ra. Cô châm thuốc rít một cái, nói: “Vừa rồi thấy tay anh bị thương, vốn định để anh nghỉ ngơi thêm mấy hôm nữa, thế nhưng nhân viên mới tuyển có người đột nhiên nói muốn xin nghỉ. Lúc này tìm người làm thay cũng không được nên tôi mới nhờ tới anh.”

Cách nói của bà chủ Hủy làm cho Hướng Nam bật cười. Y vốn là nhân viên của tiệm, đi làm là việc vốn dĩ nên làm.

Hướng Nam hỏi cô: “Cửa tiệm chọn ngày nào để khai trương?”

“Ngày mai.”

“Ngày mai?”

Hướng Nam có chút bất ngờ.

“Ngày mai anh không rảnh sao?”

Bà chủ Hủy hỏi y.

“Không phải.” Hướng Nam lắc đầu: “Ngày mai tôi rảnh.”

Y không ngờ bà chủ Hủy nói khai trương liền khai trương như vậy, chọn ngày cũng gần kề như thế.

“Ngày khai trương sớm đã được chọn rồi.” Bà chủ Hủy giống như nhìn thấu suy nghĩ của Hướng Nam, nói: “Chỉ là dạo này anh quá bận nên không biết mà thôi.”

Bà chủ Hủy cười thực ám muội. Hướng Nam thấy lúng túng vô cùng, cũng không biết nên tiếp lời cô thế nào.

Cô nói: “Ngày mai anh không phải đồng phục nhân viên, cứ mặc đồ bình thường đi.”

Hướng Nam cười khổ.

Đừng nói đến đồng phục nhân viên, bản thân không mang gì ra khỏi nhà, đến đây thì cũng chỉ có bộ đồ trên người, muốn chọn thì cũng không có để mà chọn.

Có điều Hướng Nam cũng không sợ ngày mai bị xấu mặt. Dù sao trang thiết bị trong phòng ký túc được chuẩn bị đầy đủ, máy giặt cũng có chức năng sấy khô, như vậy cũng bớt đi nỗi lo ngày mai phải mặc lại bộ đồ bẩn ra ngoài vì không dám giặt do sợ đồ không khô được.

Bà chủ Hủy hút thuốc, ánh mắt cũng không nhàn rỗi.

Nếu đám sói con ở đây, sẽ không không ra gặp cô.

Cô im lặng nhìn khắp xung quanh một lượt, xác định không còn ai khác, cảm thấy có chút kỳ lạ. Cuối cùng, cô đứng dậy: “Vậy chúng ta quyết định như thế đi. Ngày mai anh đến sớm một chút giúp mọi người nha.”

“Đươc.” Hướng Nam gật đầu.

Y tiễn bà chủ Hủy về xong liền đi tắm rửa. Y ngâm mình trong nước nóng, cả người thả lỏng. Không được một lúc sau, cơn buồn ngủ ấp đến, Hướng Nam cứ bất giác thiếp đi trong bồn tắm.

Lúc y tỉnh lại nước đã trở nên lạnh ngắt.

Hướng Nam cảm thấy cả người lạnh lẽo, run rẩy, hoảng hốt đứng dậy.

Y cuốn chăn ngủ một đêm. Ngày hôm sau tỉnh lại thấy có phần váng vất, Hướng Nam liền biết mình cảm lạnh rồi.

Hướng Nam đến cửa tiệm từ rất sớm.

Cho dù tay bị thương, Hướng Nam vẫn có thể thuận lợi giúp việc.

Qua một lúc, bà chủ Hủy đặc biệt đến tìm kéo y ra một góc.

“Anh không cần làm những việc đó.”

Bà chủ Hủy lấy đồ trên trên tay trái của Hướng Nam đưa cho người khác, nói: “Anh chuẩn bị một chút, lát nữa chăm sóc mấy vị khác tôi cho tôi mời tới.”

Hướng Nam gật đầu. Nhưng rồi y suy nghĩ, hỏi: “Tôi phải chuẩn bị những gì?”

Bà chủ Hủy xem thời gian, chỉ tay lên trên, Hướng Nam nhìn về phía căn phòng VIP kia. Bà chủ Hủy nói: “Anh đứng trong đó, chờ bọn họ tới anh liền mời họ lên phòng.”

“Họ là những ai vậy?”

Lát nữa chắc chắn sẽ có những người khách bình thường đến, muốn phân biệt được ai là người có thể đi lên, Hướng Nam cảm thấy mình phải hỏi cho rõ ràng.

Bà chủ Hủy nói: “Anh biết hết bọn họ rồi.”

Biết hết?

Tim Hướng Nam trùng xuống. Trong lòng Hướng Nam xuất hiện những cảm xúc tiêu cực.

Y bắt đầu muốn rời đi.

Hướng Nam nghĩ vậy, thế nhưng lúc định nói chuyện với bà chủ Hủy, cô lại đi theo tiểu Lam ra ngoài rồi.

Hướng Nam do dự.

Thực ra bây giờ mọi người ai cũng bận rộn, y cũng không dám bảo mình muốn rời đi. Hướng Nam chỉ đành đứng đó chờ người đến.

Khách VIP chưa có ai đến, vòng hoa thì đã liên tục được người mang tới. Bà chủ Hủy bận quá trực tiếp kêu Hướng Nam đi ký nhận, không cần đứng đó chờ người. Hướng Nam như nhận được đặc xá, vội vàng chạy về phía đám vòng hoa.

Sau khi ký nhận xong, Hướng Nam liền đứng ở cửa tiệp sắp xếp vòng hoa vào vị trí, đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi. Hướng Nam quay đầu, nhìn thấy Cao Hạo vẻ mặt dịu dàng nhìn y.

Đại thúc lập tức mỉm cười thật tươi.

“Chào mừng quý khách.”

A Đông theo bên cạnh Cao Hạo, Lena cũng Cao Nhã đến góp vui thấy Hướng Nam cười với mình, tất cả đều khẽ gật đầu,

Cao Hạo thấy băng quấn trên tay Hướng Nam, hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”

Băng quấn cũ trên tay Hướng Nam lúc tối qua tắm đã bị ướt. Sáng nay đến đây, bà chủ Hủy liền cho tiểu Lam đi mua đồ băng lại giúp y, vải băng trắng xóa, rất bắt mắt.

Hướng Nam để tay ra sau, nói: “Không có gì.”

“Để tôi xem nào.” Cao Hạo kéo tay Hướng Nam ra. Y do dự một hồi, cảm thấy không để ý Cao Hạo thì không phải phép lịch sự, liền đưa tay ra.

Dù sao cứ như vậy nhìn cũng không nhìn ra cái gì.

Cảnh Cao Hạo nhẹ nhàng cầm tay Hướng Nam bị Cao Hách vừa tới nhìn thấy.

Sắc mặt hắn trầm xuống.

“Anh.”

Cao Hách đứng bên cạnh a Đông. Hướng Nam đưa mắt nhìn hắn, hắn hoàn toàn không để ý tới y.

Hướng Nam liền chuyển tầm mắt.

“Vậy… mới mọi người lên phòng VIP trên tầng.”

Hướng Nam nói với Cao Hạo.

“Phải lên trên sao?”

Cao Hạo không được tiện, trán khẽ nhăn lại.

Bà chủ Hủy đúng lúc này đi ra.

Cô vừa thấy Cao Hạo liền nói: “Trước tiên không cần đi lên.” Sau đó, cô nói thầm gì đó bên tai hắn, trán Cao Hạo liền giãn ra.

Cao Hạo nói với Hướng Nam: “Vậy tôi vào trước đây.”

Hướng Nam gật đầu: “Được.”

So với Cao Hạo, Cao Hách hoàn toàn coi Hướng Nam như người vô hình, không thèm nhìn y một cái mà đi vào.

Người ta tỏ thái độ với mình, trong lòng Hướng Nam tất nhiên rất không thoải mái.

Hướng Nam dồn nén cảm xúc tiếp tục lo việc của mình. Bà chủ Hủy chạy ra kêu y “thuận tiện” tiếp khách, Hướng Nam đồng ý.

Lời vừa dứt, Hướng Nam liền nhìn thấy Trình Nam.

Trình Nam liếc y một cái, ánh mắt lãnh lẽo.

Cậu không đợi Hướng Nam mở miệng, liền quen đường thuộc lối mà trực tiếp đi vào.

Cũng không quen biết sao?

Hướng Nam cụp mắt.

Cũng tốt, được giải thoát rồi.

Y tự an ủi mình.

Đột nhiên có người đến vỗ vai Hướng Nam, lúc y quay đầu lại nhìn rõ xem là ai, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

“Đại thúc, anh còn giận tôi sao?”

Người đến là Thiếu Kiệt. Vốn cậu thấy Hướng Nam liền muốn nhào qua, những nghĩ tới bên cạnh có Tiêu Tiêu, lại thêm chuyện lần trước không biết Hướng Nam thấy mình sẽ có phản ứng gì, nên Thiếu Kiệt bảo bối không làm như vậy nữa. (nhân vật Tiêu Tiêu từng được nhắc tới một lần qua lời bà Thiếu Kiệt là thanh mai trúc mã của Thiếu Kiệt. Hai chữ “Tiêu” ở đây có nghĩa khác nhau: Tiêu đầu là họ, “Tiêu”sau có nghĩa là cây trúc)

Hướng Nam nhìn thấy cậu quả nhiên sắc mặt không được tốt.

Trong lòng Thiếu Kiệt bảo bối khó chịu: “Đại thúc…”

Thiếu Kiệt bảo bối tiến lên một bước, Hướng Nam duy trì khoảng cách với cậu. Y miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Chao mừng quý khách. Mọi người đã ở bên trong rồi, mời tiến vào.”

Thái độ của Hướng Nam như vậy làm Thiếu Kiệt nhíu chặt mày.

Tiêu Tiêu ở bên thấy phản ứng đặc sắc của hai người thì khẽ cười, kéo tay Thiếu Kiệt, giục cậu: “Đi thôi, chúng ta vào thôi.”

Thiếu Kiệt bảo bối bị nửa lôi nửa kéo, không tình nguyện bị Tiêu Tiêu lôi vào trong tiệm mà nhìn theo Hướng Nam.

Hướng Nam nhớ ra. Người bên cạnh Thiếu Kiệt là cô gái bà cậu muốn cậu đính hôn với.

Hướng Nam đưa mắt nhìn theo, thấy bộ dạng thân mật vô cùng của hai người, liền cụp mắt xuống.

Y quay người, đột nhiên bị người ta kéo lại. Một nụ hôn nồng nhiệt được đưa tới, Hướng Nam còn chưa kịp nhận ra là ai liền vung tay, người kia vội lùi lại, nói với Hướng Nam: “Tình yêu, anh cũng nhiệt tình với tôi quá đi?”

Bắt gặp đôi mắt xanh lam kia, Hướng Nam ngớ người.

“Thường Triết?!”

Nói đến, Thường Triết thực sự biến mất một thời gian dài. Hướng Nam nhìn y, không khỏi kinh ngạc.

“Sao vậy?” Vuốt sói của Thường Triết bảo bối nâng cằm Hướng Nam lên: “Có phải tôi bị nhốt lâu quá, anh nhớ mong tôi, giờ cảm thấy như đang nằm mơ không.”

Còn lâu!

“Cậu đừng đừa nữa…”

Hướng Nam đẩy vuốt sói của y ra.

“Tay anh làm sao vậy?” Thương Triết bảo bối thấy tay Hướng Nam quấn băng trắng.

“Nhẽ nào…” Thường Triết bảo bối tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Anh không được gặp tôi, nên tự làm thương chính mình?”

Một chút cũng không buồn cười.

Hướng Nam đẩy y vào trong: “Cậu nhanh vào đi.”

“Vì sao lại đuổi tôi vậy?” Thường Triết ôm cánh tay Hướng Nam: “Anh đi cùng tôi thì tôi vào.”

Thường Triết từ lúc nào lại tốt với mình như vậy?

Hướng Nam buồn bực.

Y không đuổi được Thường Triết từ trước đến nay luôn tự kỷ tự luyến, thấy sốt ruột, nói: “Tôi còn phải đón khách.”

“Đón khách nào, tôi chính là khách.”

Thường Triết một tay kéo tay Hướng Nam, một tay ôm eo y, bắt y đi vào trong tiệm.

“Ô, nhóc họ Triết cũng được thả ra rồi sao?”

Hướng Nam bị Thường Triết lôi vào trong tiệm. Cao Nhã ngồi bên cạnh Trình Nam đang tươi cười rạng rỡ thấy Thường Triết liền lập tức lớn tiếng gọi. Y vừa thấy Cao Nhã lập tức cưỡng ép kéo Hướng Nam đi về phía mấy người kia. Hướng Nam thấy hai tay Cao Nhã đang cuốn lấy tay trái của Trình Nam. Y nhìn về phía cậu, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cậu, Hướng Nam lập tức cụp mắt xuống.

Không chỉ Trình Nam, ánh mắt những người còn lại đều đặt ở chỗ Hướng Nam đang bị Thường Triết ôm.

Thường Triết đến trước mặt mọi người, hỏi Cao Nhã: “Nữ ma đầu thật sự quay trở lại rồi.”

“Cái gì mà nữ ma đầu!” Cao Nhã đứng lên kháng nghị: “Gọi chị, biết chưa?”

“Chị á, bộ dạng không lớn được, thôi đi.”

Thường Triết không hề khách khí mà gạt đi, tay ôm Hướng Nam càng thêm phần chặt.

Thường Triết đương nhiên biết sắc mặt mấy con sói con trước mắt xấu xí tới mức nào, thế nhưng, y vốn đang cố ý.

Khoảng thời gian này y suy nghĩ. Y thật sự muốn, chính là muốn sớm ở trước mặt mọi người đánh dấu Hướng Nam là của mình.

Cao Nhã quả nhiên rất nhanh liền hỏi y: “Anh ta…”

“Đây là tình yêu của em.”

Thường Triết tuyên bố quyền sở hữu làm Hướng Nam kinh ngạc, cũng khiến sắc mặt ba con sói con ngồi kia cùng lúc trầm xuống.

Rốt cuộc là người đã sống ở nước ngoài một thời gian dài, Cao Nhã cũng không cảm thấy có gì không được, đã thế còn rất vui vẻ.

Cô cảm thấy Hướng Nam trông rất thuận mắt, hỏi Thường Triết: “Thật sao?”

“Cái này còn giả được sao.”

“Thân kinh trăm trận, cư nhiên lại chọn một người đàn ông?”

Hơn nữa lại còn là một đại thúc.

Cao Nhã nhất thời nhanh miệng: “Vậy đám bạn gái kia của em thì thế nào?”

Hướng Nam đấy tay Thường Triết ra, liếc y một cái rồi rời đi.

Hướng Nam là không muốn cùng y hồ nháo. Thế nhưng Hướng Nam không biết, hành động này của mình lại khiến Thường Triết và Cao Nhã cho rằng y thấy cô nói sai lời mà ghen tuông bỏ đi.

“Gọi chị là nữ ma đầu thực không sai!”

Thường Triết trừng Cao Nhã một cái rồi đuổi theo Hướng Nam. Cao Nhã ngạc nhiên thè lưỡi ngồi xuống.

“Sao tôi biết anh ta lại hay ghen đến vậy chứ.” Cao Nhã nhỏ giọng: “Tôi cũng không có cố ý…”

Ba con sói con nghe đến đây, sắc mặt lập tức trở nên càng xấu xí. <ins class="adsbygoogle"