Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 58: Lời nói dối




Nhà họ Cao tổ chức tiệc, cửa ngoài biệt thự có trạm kiểm soát, kiểm tra mỗi người khách đến.

Vì không có giấy mời, xe của a Đức không thể tiến vào, Hướng Nam đành xuống xe ở trước cổng biệt thự.

Hướng Nam đứng ở đó một lúc, nhìn xung quanh, không ai quen biết. Y nghĩ một chút, đi lại chỗ người bảo vệ.

“Xin hỏi cậu chủ nhà họ Ngụy đã đến chưa?”

“Cậu chủ Ngụy đã đến rồi.” Người kia mỉm cười thân thiện, nói: “Xin tiên sinh cho xem thiệp mời, cảm ơn.”

“Không, tôi không vào.”

Hướng Nam phất tay, lấy chiếc nơ trong túi áo ra, nói: “Vậy, làm phiền anh giúp mang cái này vào cho cậu chủ Ngụy Thiếu Kiệt, được không?”

Người kia nhíu mày, cuối cùng, mỉm cười hỏi y: “Xin hỏi ngài là….”

Hướng Nam hiểu, bọn họ muốn chắc chắn không có việc gì mới có thể giúp y.

Hướng Nam suy nghĩ, nói: “Tôi là người hầu của cậu ấy. Hôm nay cậu ấy đi vội, để quên đồ. Tối nay là tiệc chính thức, trang phục không đầy đủ thì không tốt, cho nên tôi vội mang tới đây.”

Người nọ cẩn thận đánh giá Hướng Nam, đưa nơ cho người bên cạnh, người kia kiểm tra, không thấy có vấn đề gì, liền đưa đồ lại cho Hướng Nam. Hướng Nam nhíu mày: “Mấy người….”

“Mời vào.”

Hướng Nam lắc đầu: “Mấy người không thể đưa giúp tôi sao?”

“Thực xin lỗi.” Người nọ áy náy nói: “Anh xem đi, hôm nay khách mời rất nhiều, bọn tôi rất bận. Hy vọng anh có thể thông cảm cho.”

Xe không ngừng nối đuôi nhau tiến vào. Hướng Nam thấy vậy, cũng không tiện làm người ta khó xử, đành tự mình đi vào.

Hướng Nam đi vào hội trường nhìn thấy đại sảnh đông người liền sửng sốt.

Y nghển cổ nhìn, không tìm được bóng người thân quen.

Y lùi về sau một bước, không ngờ đụng phải một người. Hướng Nam quay người lại, nhìn thấy người kia thì liền vui sướng.

“Mạc Dương.”

“Hướng Nam?!”

Mạc Dương là bị trong nhà ép đi. Gã vạn lần không ngờ lại có thể gặp được Hướng Nam gã đã tìm bao lâu ở đây.

Mạc Dương lập tức kéo y sang một bên, hỏi: “Anh làm gì ở đây, anh không phải luôn ở nhà Cao gia chứ?”

Từ ngày đó đưa Hướng Nam đến tiệm, y liền biến mất không thấy tăm hơi.

Gã vẫn luôn nghi ngờ Trình Nam đã nhốt Hướng Nam lại, không ngừng hỏi bà chủ Hủy đòi người, sau đó Trình Nam vốn cũng không thấy đâu xuất hiện trong tiệm. Lúc đó, sắc mặt của Trình Nam còn khó coi hơn gã.

Hướng Nam không trả lời câu hỏi của gã, nói: “Cậu giúp tôi một chuyện được không?”

“Anh nói đi.”

“Cậu tìm Thiếu Kiệt đến đây cho tôi, được không?”

Hướng Nam trước sau đều sợ gặp phải Trình Nam, không dám đi vào.

Mạc Dương thấy Hướng Nam muốn tìm Thiếu Kiệt, mặt nheo lại.

“Anh tìm cậu ta làm gì?”

Mạc Dương không muốn giúp việc này.

Hướng Nam không để ý đến sự thay đổi của Mạc Dương, đưa nơ ra, nói: “Đây, cậu ta để quên ở nhà, tôi định mang đến cho cậu ta.”

Ở NHÀ.

Hai chữ này Mạc Dương cảm thấy cực kỳ chói tai.

Mạc Dương tức giận. Nhưng gã không có biểu hiện ra ngoài.

Trong mắt che giấu lửa giận, Mạc Dương đưa tay cầm lấy chiếc nơ trong tay Hướng Nam, nói với y: “Em giúp anh đưa cho cậu ta, anh chờ em ở đây được không?”

Hướng Nam sửng sốt.

Xong việc tức là đến lúc rời đi, Mạc Dương giữ y lại, Hướng Nam không muốn.

Hướng Nam nói: “Tôi không thể ở lại đây, tôi….” Y nhìn trái nhìn phải một lúc, nói tiếp: “Tôi sợ gặp phải Trình Nam.”

Mạc Dương nhíu mày.

Thông minh như gã, lập tức đoán ra được giữa Hướng Nam và Trình Nam đã có chuyện gì đó.

Nghĩ đến đây, không gặp mặt vẫn tốt hơn.

Mạc Dương cong khóe miệng.

“Anh đến đây bằng cách gì?”

“Đi nhờ xe một người, người nọ đã đi rồi.”

“Vậy giờ anh tính về như thế nào?”

“Nhờ xe a.”

Hướng Nam nói rồi mới ngẩn người, y đột nhiên nhớ ra trên người không có tiền.

Mạc Dương chỉ về phía phòng nghỉ, nói: “Vậy anh vào trong đó chờ tôi đi, tôi lát nữa đưa anh về, được không?”

Dù sao chỗ này cũng rất vắng vẻ, Mạc Dương đề nghị cho y cách thuận tiện như vậy làm y có chút dao động.

Hướng Nam nhìn vào trong căn phòng kia, Mạc Dương biết y có phần cố kỵ, cười nói: “Rất nhanh thôi. Nếu anh sợ có người vào thì treo biển ‘cấm làm phiền’ ra rồi đóng cửa lại. Lát em tới gõ cửa gọi tên anh, đến lúc đó anh mở cửa cho em là được rồi.

Hướng Nam gật đầu, đi về phía bên kia.

Thấy Hướng Nam đã đi vào trong phòng nghỉ, sắc mặt Mạc Dương liền trầm xuống.

Chiếc nơ trên tay nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, gã định vứt nó đi, nhưng lại sợ vứt ở đây Hướng Nam sẽ nhặt được.

Gã siết chặt nắm tay, đi vào bên trong.

Mạc Dương chào hỏi chủ nhà xong liền đi ra ban công.

Gã lấy bật lửa ra, châm một điếu thuốc.

Gã không quá nghiện thuốc lá, bình thường chỉ những lúc nào cảm thấy đặc biệt phiền lòng mới hút vào điếu. Chiếc nơ kia được gã để trên lan can đá của ban công, càng nhìn càng thấy giận, hút vài hơi thuốc, gã liền để dụi tàn thuốc lá lên chiếc nơ.

Bên này Mạc Dương kéo dài thời gian nhằm làm cho Hướng Nam tin gã thật sự tốn công sức tìm được Thiếu Kiệt, đưa nơ cho cậu.

Còn bên kia, Hướng Nam ngồi trong phòng nghỉ, trong lòng cảm thấy rất bất an.

Y sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện gì, mở cửa, cẩn thận thò đầu ra quan sát những người ở bên ngoài. Hướng Nam không biết, hành động này của mình đúng lúc khiến Trình Nam vừa đến không lâu nhìn thấy y.

Trình Nam ngẩn người, lập tức mặt biến sắc.

Hướng Nam cũng được mời đến đây.

Nhìn bộ thường phục trắng trên người Hướng Nam, trong lòng Trình Nam biết, đó là không có khả năng.

Trình Nam liền hiểu lầm, hiểu lầm Hướng Nam vốn trốn ở nhà họ Cao.

Hướng Nam treo biển cấm làm phiền, rụt người lại, đóng chặt cửa.

Cậu định chạy lại hỏi tội, không ngờ lại bị ai đó giữ lại.

“Em định đi đâu vậy?”

Giữ lấy cậu là nhị tiểu thư nhà họ Cao, Cao Nhã.

Cô thấy sắc mặt Trình Nam trở nên xấu xí như vậy, thấy lạ hỏi: “Sao vậy? Gặp phải kẻ thù sao?”

Cao Nhã nói vậy kỳ thực hoàn toàn là đang nói đùa.

“Em đi tìm người này.” Trình Nam nói rõ với cô rồi quay đi, đang định tiến lại, không ngờ bị người ta nhanh chân chiếm trước.

“Hướng Nam.”

Bên ngoài có người gõ cửa, Hướng Nam tưởng Mạc Dương đã trở lại, vội vàng mở cửa, không ngờ lại thấy Cao Hạo.

“Sao cậu biết tôi trong này?”

Hướng Nam tự nhận mình trốn rất kịp thời, có chút kinh ngạc.

“Vô ý nhìn thấy, thu hoạch rất tốt.” Cao Hạo ôn nhu cười, nói: “Sao không vào trong góp vui?”

“Tôi không được mời, ra ngoài… không tốt.” Hướng Nam ngượng ngùng cười. Cao Hạo thấy y như vậy, cười càng lớn.

Cao Hạo nắm lấy tay Hướng Nam, nhẹ nhàng nắn nắn, hỏi y: “Tiệc rượu nhàm chán, anh chịu đi dạo hoa viên với tôi không?”

“Cái này…..” Hướng Nam nhíu mày.

Y còn phải ở đây chờ Mạc Dương.

“Chỉ là trò chuyện một lúc thôi, không thể sao?”

Hướng Nam thò đầu ra bên ngoài, nói: “Tôi đang đợi người…”

“Anh đang đợi ai?”

“Mạc Dương.”

“Tôi sẽ cho a Đông ở đây. Nếu cậu ta đến, a Đông sẽ nói cho cậu ta biết anh đi đâu rồi.” Cao Hạo mười ngón giao nhau, cười nói: “Tôi tin, Mạc Dương sẽ chờ được.”

Hướng Nam cùng Cao Hạo đi ra, dưới ánh nhìn chăm chú của Trình Nam.

Trình Nam chậm một bước, nhất thời không kịp tính sổ, tiện tay kéo một người bồi bài, cầm một ly rượu, tức giận uống cạn.

Hướng Nam không tìm được chủ đề, Cao Hạo vốn bảo ra ngoài nói chuyện lại chỉ lẳng lặng nhìn y, dần dần có chút xấu hổ, Hướng Nam liền chủ động mở miệng.

“Sao hôm nay không thấy Lena?”

Kỳ thật Hướng Nam cũng không quan tâm Lena ở đây, hỏi như vậy, chỉ là tùy tiện nói tới.

“Có thể đang ở cùng Cao Hách.”

Một câu không để tâm của Cao Hạo làm Hướng Nam ngẩn người.

Y nhớ tới lời lúc trước Thiếu Kiệt nói.

“Cậu…. làm sao quen Lena vậy?”

Hướng Nam hỏi như vậy vì trong lòng thắc mắc, cũng không phải vì hóng hớt.

“Lúc trước lái xe không cẩn thận đụng vào cô ấy, sau đó liền quen nhau.” Lúc Cao Hạo kể chuyện giọng thực bình thản, nói: “Rồi yêu nhau, kết hôn không được, vì tôi biến thành thế này.”

“Vậy sau này hai người…”

Hướng Nam thăm dò.

“Không có về sau.” Cao Hạo dịu dàng nói: “Lena nhất định sẽ là con dâu nhà họ Cao, nhưng chồng cô ấy sẽ không phải tôi.”

Lời này của Cao Hạo lại làm Hướng Nam ngẩn ra.

“Vì sao?”

“Anh thấy tôi còn có thể cho cô ấy cái gì?” Cao Hạo chỉ chỉ chân mình, mỉm cười nói: “Tôi hiện tại như thế này, đứng nói cô ấy, Cao gia rất nhanh sẽ thay đổi người nắm quyền.”

Hướng Nam biết Cao Hạo đang nói đến Cao Hách.

“Nhưng rõ ràng chân cậu không làm sao!”

Hướng Nam nghĩ không ra, nếu thật sự nhân tình ấm lạnh, sao Cao Hạo còn muốn giả liệt. Chẳng lẽ hắn không sợ không còn rực rỡ như lúc trước nữa, tất cả đều sẽ mất hết sao?

Hướng Nam giận dữ như vậy, Cao Hạo lại một chút cảm xúc cũng không có. Cuối cùng, hắn điều khiển xe đến bên cạnh Hướng Nam, nói: “Chuyện phức tạp không nên nghĩ. Tôi làm trọn bổn phận chủ nhà, mang anh đi dạo hoa viên, được không?”

Hướng Nam vừa gật đầu liền thét lên. Y bị Cao Hạo kéo mạnh, ngồi lên đùi hắn.

Cao Hạo cầm một tay y ôm lấy y, giọng nói rất ôn nhu: “Ngồi yên, chúng ta xuất phát.”

Hướng Nam cứ lãng mạn như vậy mà dạo một vòng, hoàn toàn quên sạch thời gian.

Đợi đến lúc y nhớ tới Mạc Dương, đã qua một lúc lâu rồi.

Sau đó, Cao Hạo đưa y trở về hội trường. Hướng Nam gặp Thiếu Kiệt, vừa thấy trên cổ Thiếu Kiệt trống trơn, phản ứng đầu tiên là: “Nơ của cậu đâu?”

Thiếu Kiệt không ngờ Hướng Nam lại xuất hiện ở đây, hỏi y bao nhiêu câu. Hướng Nam hoàn toàn không để ý, hỏi cậu: “Nơ của cậu đâu?”

“Làm rơi ở nhà rồi.” Thiếu Kiệt nói.

“Không đúng, tôi đã mang nơ tới rồi, nhưng, nơ của cậu đâu?”

Hướng Nam hỏi vậy Thiếu Kiệt cảm thấy Hướng Nam có chút rối loạn tâm thần nhẹ.

“Anh không mang nơ đưa cho tôi.”

Hướng Nam nghe vậy, liền biết mình biểu đạt sai.

Y nói: “Tôi đưa nơ cho Mạc Dương, Mạc Dương đã vào hội trường tìm cậu mà.”

“Nhưng tôi không nhận được.”

Đừng nói cái nơ kia, cả buổi tối nay Thiếu Kiệt ngay cả mặt Mạc Dương cũng chưa hề thấy qua.

“Không thể.”

Tuy ở đây rất đông người, nhưng nếu muốn tìm một người thì không có lý do gì để không tìm thấy.

Hướng Nam nghĩ Mạc Dương không tìm thấy Thiếu Kiệt, có phải đã quay lại phòng nghỉ hay không. Hướng Nam mang theo cả Thiếu Kiệt đi về phía phòng nghỉ.

Lúc Hướng Nam trở lại phòng nghỉ không thấy Hướng Nam, sớm đã chờ để bùng nổ.

“Bọn họ đi đâu?”

Mạc Dương lại hỏi a Đông, a Đông mặt không biểu cảm, cuối cùng nói: “Bọn họ đi nói chuyện phiếm.”

Những lời này Mạc Dương đã nghe lặp đi lặp lại trong suốt hai giờ rồi.

Gã lại định ra ngoài tìm Hướng Nam, nhưng cả người a Đông chắn trước cửa. Mạc Dương trong lòng phát hỏa thật sự, nói: “Cậu tránh ra có được không?”

Cố ý tìm người đến chặn cửa, Mạc Dương liền biết Cao Hạo không phải người tốt.

“Nếu cậu ra ngoài, anh ta quay lại sẽ không tìm thấy cậu.”

A Đông lại nói câu này, Mạc Dương nghe xong trong lòng liền cáu kỉnh.

Mạc Dương quay đầu lại, cả người to lớn nằm lên sofa. Gã lấy thuốc lá ra, vừa châm lửa, bên ngoài lại truyền tới tiếc gõ cửa.

Gã cả kinh, lập tức dập điếu thuốc.

A Đông mở cửa ra.

Mạc Dương vừa thấy là Hướng Nam liền đứng lên đón.

“Anh đi đâu vậy?”

Mạc Dương tức giận hỏi.

“Tôi ra hoa viên.” Thiếu Kiệt không muốn lại xung đột với Mạc Dương nên không có bước vào. Hướng Nam đáp một câu rồi hỏi: “Cái nơ kia…”

“Em đưa cho Thiếu Kiệt rồi.”

“Cái gì?”

Hướng Nam ngẩn người.

“Em đã đưa cho Thiếu Kiệt rồi, đưa cho cậu ta từ sớm rồi.” Mạc Dương lặp lại nói: “Em hoàn thành nhiệm vụ ở đây chờ anh rất lâu, anh có biết không?”

Hướng Nam chớp chớp mắt.

Y biết Mạc Dương chưa hề gặp Thiếu Kiệt. Hướng Nam không biết sao Mạc Dương lại nói như vậy.

“Chúng ta đi thôi.”

Mạc Dương ôm eo Hương Nam nhưng lại bị Hướng Nam đẩy ra.

Mạc Dương cảm thấy kỳ lạ: “Anh làm sao vậy?”

“Sao cậu lại nói dối?”

“Cái gì?” Mạc Dương nhíu mày.

“Anh ấy hỏi cậu, vì sao lại nói dối?”

Mạc Dương thấy Thiếu Kiệt đứng trước cửa, tim như rơi xuống, đờ người. <ins class="adsbygoogle"