Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 57: Cuộc sống giản đơn (3)




Ông Đồ ngồi xuống bàn ăn, nhìn mấy món ăn, chỉ tay: “Đây là…”

“Cà chua xào trứng, trứng xào trứng, còn đây là trứng hấp.” Thiếu Kiệt bảo bối thực kiêu ngạo giới thiệu, tay vỗ vai ông Đồ: “Sinh nhật mà, nên ăn trứng.”

“Tiệc trứng sao….” Ông Đồ nhỏ giọng.

Hướng Nam cười nói: “Còn dư sáu lòng đỏ trứng gà, thêm nước vào nấu, tối mới là bữa chính, buổi trưa liền ăn cái này đi.”

Quan trọng là lòng đỏ dư ra không thể lãng phí a

Ông Đồ không ngại đồ ăn không ngon, ông Đồ là ngại bọn họ khoa trương.

Thiếu Kiệt bảo bối đưa tay cầm đũa, nhíu chặt mày lại.

Hướng Nam thấy cậu gắp đồ ăn tay vung khắp nơi, lập tức nhíu mày, nói: “Lúc ăn không được nghịch.”

“Không phải nghịch, tay tôi xong rồi.”

Chủ yếu vì họa việc đánh trứng mang tới, Thiếu Kiệt bảo bối cảm thấy tay phải cử động liền khó chịu. Cuối cùng, cậu vứt đôi đũa đi.

“A Tay tôi a ” Thiếu Kiệt bảo bối gào khóc.

Hướng Nam biết, tay Thiếu Kiệt thật sự mỏi chết rồi.

“Ông Đồ, trong nhà có dầu gió không?”

Hướng Nam kéo tay phải Thiếu Kiệt bảo bối lại nhìn một chút, hỏi.

Ông Đồ gật đầu, chạy đi lấy thứ Hướng Nam cần tới.

Cả bàn cơm lập tức ngập mùi dầu, Hướng Nam xoa bóp tay cho Thiếu Kiệt để thúc đẩy tuần hoàn máu trên tay cậu. Cuối cùng, Hướng Nam vỗ vỗ tay cậu: “Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi là ổn.”

Hướng Nam nói rồi đậy nắp lọ dầu, để lại vào trong hộp. Y quay đầu thấy Thiếu Kiệt bảo bối để tay dưới gầm bàn, nhìn chằm chằm mấy món ăn không di chuyển, hỏi cậu: “Sao không ăn đi?”

“Tôi cần nghỉ ngơi….”

Hướng Nam bật cười, cầm bát Thiếu Kiệt gắp thức ăn đút đến bên môi cậu, mắt Thiếu Kiệt lập tức ‘lấp lánh lấp lánh’.

Trong lòng Thiếu Kiệt bay bay, cuối cùng cậu cũng nhận được sự chăm sóc giống a Hách rồi

Hướng Nam nghĩ tới chiếc bánh ga-tô đang nướng, nhớ ra phải để ý thời gian, cho nên đút rất nhanh cho Thiếu Kiệt.

Đút a đút a, hai người liền dùng chung một bộ bát đũa.

Hôm nay là sinh nhật ông Đồ, nghĩ đến mình là nhân vật chính, nhưng hai người trước mặt một người nhìn đồng hồ, một người nhìn Hướng Nam.

Cùng ăn một bát, tôi ăn anh ăn, ông Đồ cảm thấy mình hoàn toàn bị đẩy ra ngoài. Ông thấy trước mắt thật ái muội, phi lễ vật thị, ông liền vùi đầu chuyên tâm ăn cơm của mình. (phi lễ vật thị: không nhìn cái xấu xa)

Hướng Nam sau đó vội vàng chạy vào tắt lò nướng.

Trong sách hướng dẫn có nói, phải chờ một lúc mới được nướng tiếp.

Y quay người lại liền đụng phải Thiếu Kiệt vui vui vẻ vẻ chạy theo y. Tay Thiếu Kiệt đưa ra ôm lấy lưng Hướng Nam đang đi ra cửa, chụt một cái lên mặt Hướng Nam.

Hướng Nam sửng sốt.

Thiếu Kiệt bảo bối phát hiện mỡ trên mồm mình dính lên mặt Hướng Nam. Cậu đưa tay rút tờ giấy ăn lau lau mặt Hướng Nam, Hướng Nam đè tay cậu xuống.

“Đi ăn cơm.”

Hướng Nam đẩy cậu ra ngoài phòng bếp.

Sau đó ông Đồ phát hiện, không khí giữa hai người từ lúc đi ra khỏi phòng bếp liền có chút thay đổi.

Thiếu Kiệt vẫn giữ vẻ mặt chờ mong, nhưng Hướng Nam không còn tiếp tục dùng chung bát đũa với Thiếu Kiệt nữa. Y chuyên tâm đút cho cậu, chờ ông Đồ ăn xong, y liền dọn chén bát đi.

“Hai người làm sao vậy?”

Chờ Hướng Nam đi vào rồi ông Đồ liền hóng chuyện hỏi.

Thiếu Kiệt cảm thấy kỳ quái: “Cái gì làm sao cơ?”

Ông Đồ lúc này mới nhớ ra Thiếu Kiệt căn bản là người không biết nhìn sắc mặt đón ý, hỏi cũng như không, ông Đồ lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”

Bánh ga–tô thật vất vả mới ra lò. Thành phẩm sau khi ra lò nhìn không tồi, tâm trạng Hướng Nam cũng theo đó mà trở nên tốt hơn.

Y cầm cây vét kem dài phẳng bôi lớp kem dày sẵn có lên. Làm một lúc, cảm thấy đã khá ổn, y xoay người qua, lấy túi bắt kem trang trí sạch sẽ bằng nhựa mua ở siêu thị rồi cho kem vào, tính định vẽ đường viền hoa.

Y ở góc nhọn của túi bắt kem cắt một lỗ nhỏ, quay lại nhìn, phát hiện một góc bên cạnh của lớp kem dày trên mặt bánh bị thiếu. Hướng Nam nhíu mày, đặt thứ trên tay xuống.

Hướng Nam múc kem, quay lại bôi vào chỗ thiếu. Y xoay người lấy túi bắt kem kia, vừa quay sang, lại thấy chỗ hổng kia xuất hiện lại.

Hướng Nam cảm thấy kỳ quái.

Y nhìn Hướng Kiệt ở bên cạnh. Thiếu Kiệt bảo bối đang hí hoáy với mấy quả cherry xanh xanh đỏ đỏ bẩn bẩn, có vẻ như không để ý đến bên này.

Hướng Nam lại xoay người bôi kem vào chỗ thiếu, lúc y quay người qua cầm bao bắt kem lên, quay lại, chỗ kem kia lại biến mất.

Có vấn đề!

Hướng Nam lại thêm kem vào, giả bộ quay người.

Y quay phắt đầu lại, tay Thiếu kiệt bảo bối đúng lúc quết một miếng.

Thiếu Kiệt bảo bối khẽ ngẩng đầu.

Xong rồi, bị bắt tại trận rồi.

Thiếu Kiệt bảo bối cười gượng, đưa tay ra trước mặt Hướng Nam: “Trả lại cho anh…..”

Tay lấy trộm kem của Thiếu Kiệt bảo bối lại đúng cái tay vừa bôi dầu, Hướng Nam thiếu chút nữa tức chết.

Lúc làm xong bánh ngọt ông Đồ đi vào, ông vừa vào liền nói: “Cậu chủ, phu nhân bảo tối nay nhà họ Cao có tiệc, để cậu đi.”

Hướng Nam nghe vậy liền ngẩn người.

“À À ” Thiếu Kiệt bảo bối tập trung chú ý trang trí cho chiếc bánh ga-tô đáng yêu kia vẫn chưa ngẩng đầu lên, mãi sau, cậu đột nhiên tỉnh ra, ngẩng phắt đầu: “Tối này?”

“Đây là tiệc chính thức, nói là tiểu thư Cao Nhã đã về, có chuyện cần tuyên bố.”

Hướng Nam vừa nghe đến tên Cao Nhã tim liền đập ‘thịch’ một cái.

Hướng Nam đoán chừng Trình Nam cùng Cao Nhã sắp thành chuyện tốt rồi.

“Phu nhân nói, thời gian rất gấp, vấn đề trang phục không cần quá cầu kỳ. Đợi lát nữa sẽ có người mang sổ cùng trang phục sẵn có đến, bà bảo cậu cứ tùy tiện chọn một bộ thuận mắt là được.”

Thiếu Kiệt gật đầu, hỏi Hướng Nam: “Vậy cái này làm sao giờ?”

Thiếu Kiệt bảo bối quan tâm không phải là sinh nhật của ông Đồ, mà là chiếc bánh ga-tô cậu và Hướng Nam cùng nhau làm.

Hướng Nam suy nghĩ, hỏi: “Ông Đồ, bữa tiệc kia mấy giờ bắt đầu?”

“Tám giờ tối.”

Ông Đồ thấy chiếc bánh kia không tồi, tiến lại gần.

“Chúng ta ăn sớm một chút, sớm cho ông Đồ cắt bánh, cậu ăn rồi hẵng đi, được không?”

“Ừm Ừm ” Thiếu Kiệt gật đầu, hỏi ông Đồ: “Thế nào?”

“Đẹp.” Ông Đồ nói là bánh ngọt.

Ông cười lên thực giống một đứa trẻ, nếp nhăn trên mặt đều lộ rõ.

Thiếu Kiệt thấy ông đưa tay lại, liền đập một cái

“Muốn ăn sao?”

“Ừm Ừm ” Ông Đồ học Thiếu Kiệt bảo bối.

Thiếu Kiệt đưa thứ đựng kem trang trí bên cạnh cho ông Đồ, đuổi ông: “Ông cầm đi, trong này còn rất nhiều, ra bên kia cho mát đi.”

Bánh ga-tô này là chuẩn bị cho buổi tối, bây giờ tuyệt đối không cho ông động vào.

Ông Đồ nhìn thứ kia, là một lọ nhựa tròn nhỏ màu trắng.

Bôi trên bánh ga – tô là kem, trong lọ này cũng là kem như vậy, nhưng kem trong lọ hoàn toàn làm mất hết cảm giác thèm ăn của ông Đồ.

Ông nhăn mặt, ghét bỏ cảm thán: “Cho nên nói đầu năm nay đồ khai vị đều là đồ đóng gói…..”

Người mang quần áo tới rất nhanh liền đến.

Thiếu Kiệt muốn Hướng Nam chọn giúp cậu, y làm xong bánh ngọt liền đút vào trong tủ lạnh.

Trên giường Thiếu Kiệt đầy một đống, tất cả đều là Âu phục đựng trong túi bảo vệ dày. Thiếu Kiệt thấy Hướng Nam đi lên, liền ‘mời’ người đưa quần áo đi ra.

“Đại thúc, anh chọn đi.” Thiếu Kiệt bảo bối nói: “Anh chọn bộ nào tôi sẽ mặc bộ đó.”

Hướng Nam phát hiện những bộ này đều cũng cỡ, tất cả đều là hàng hiệu, còn mới.

“Mấy bộ này là mới sao?”

“Ừm Ừm cũng chỉ mặc một lần.”

Lời Thiếu Kiệt bảo bối nói làm Hướng Nam nhíu mày.

“Như vậy thực quá lãng phí đi?”

“Điều đó không quan trọng, quan trọng là tôi sẽ mặc bộ nào?”

Thiếu Kiệt bảo bối không hề thích mấy loại quần áo này, mặc mấy bộ đồ này rất hạn chế cự động cơ thể, quá mức gò bó.

Cậu trước nay không bao giờ tốn tâm tư vào những thứ mình không thích, cho nên cậu quyết định đẩy việc này lên người Hướng Nam.

Hướng Nam nhìn một chút, chọn cho cậu một bộ. Thiếu Kiệt treo bộ này lên, để người kia vào dọn hết những bộ còn lại đi.

“Cậu không thử sao? Nhỡ mặc vào không hợp thì sao?”

Nếu mặc thử, cảm thấy không hợp có thể đổi. Nếu chờ đến tối nay lúc mặc vào mới phát hiện không hợp, người đưa quần áo đã đem đồ đi hết, lúc đó gấp gáp không còn bộ nào khác để chọn, vậy không hay.

Thiếu Kiệt đồng ý với cách nói của Hướng Nam, ngoan ngoãn cầm quần áo vào trong phòng tắm.

Rất nhanh, cậu cầm nơ đi ra.

Chiếc nơ kia được thiết kế thuận tiện, phía trước đã cố định rồi, chỉ cần đeo lên rồi cài nút là được.

Thiếu Kiệt bảo bối đứng ra trước mặt Hướng Nam.

“Tôi đẹp trai không?” Thiếu Kiệt bảo bối chớp chớp mắt, hỏi Hướng Nam đang giúp cậu đeo nơ lên.

“Đẹp trai.” Hướng Nam cười, sửa chỗ đeo nơ phía trước cho cậu, nói: “Đẹp trai giống người phục vụ vậy.”

“Á….” Thiếu Kiệt bị lời này làm cho nghẹn, cuối cùng, cậu nhíu mày: “Không được, đổi kiểu thắt khác.”

“Ừm…..” Hướng Nam suy nghĩ, nói: “Đẹp trai giống chú rể vậy.”

Thiếu Kiệt bảo bối mặt mày hớn hở, ôm Hướng Nam: “Tình yêu, chúng ta bây giờ động phòng đi ”

Hướng Nam còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Thiếu Kiệt hôn.

Y lập tức đẩy Thiếu Kiệt ra, ông Đồ đúng lúc đó đi vào.

Thiếu Kiệt bảo bối không cho rằng Hướng Nam đang cự tuyệt cậu, mà cảm thấy rằng ông Đồ làm hỏng chuyện tốt của mình, liền nhe răng với ông Đồ.

“Ông vào làm gì?” Thiếu Kiệt bảo bối hờn giận rống lên với ông Đồ làm hỏng chuyện tốt của cậu.

Ông Đồ coi như đã hiểu vì sao phu nhân lại bảo y trông chừng hai người này.

Ông Đồ nghĩ: Aiya, ban ngày còn thân mật thế này, buổi tối không biết làm ra chuyện gì nữa.

(! Thật ra bọn họ buổi tối không có làm gì cả….)

Hướng Nam nhỏ giọng nói: “Ông Đồ, ông đừng hiểu lầm.”

Hướng Nam đi qua ông Đồ, ra ngoài.

Thiếu Kiệt bảo bối tức giận, sau đó luôn lạnh nhạt đến ông Đồ.

Hướng Nam lúc sau cũng không nói chuyện với hai người. Thiếu Kiệt bảo bối giận dữ, vô cùng bực bội.

Sau đó không khí vì con trai ông Đồ đến mà dần dịu lại.

Sau khi cắt bánh ga-tô Hướng Nam chia một miếng cho Thiếu Kiệt bảo bối. Cậu thấy Hướng Nam chịu để ý đến mình, trong lòng liền vui vẻ lại.

Thiếu Kiệt ăn bánh xong liền phải đi.

Con trai ông Đồ ở lại một lúc, nói chuyện một chút rồi nhìn đồng hồ, nói phải về.

Anh ta đứng dậy đột nhiên giẫm phải một thứ gì đó rơi trên mặt đất. Anh cúi người nhặt lên, phát hiện ra là một cái nơ.

“Của ai đây?” Anh cầm huơ huơ.

Hướng Nam nhận ra, đó là của Thiếu Kiệt.

Không cần phải nói, nhất định là làm rơi.

“Đấy là của Thiếu Kiệt.” Hướng Nam nhíu mày: “Anh bây giờ ra ngoài sao? Có thể mang đưa cho cậu ấy không?”

A Đức nhìn đồng hồ, có chút khó xử, anh nói: “Nếu không thế này đi, tôi đưa cậu đến nhà họ Cao, cậu đi tìm cậu ấy, thế nào?”

Thứ nhất là lát nữa anh có việc, thứ hai là nơi Thiếu Kiệt đến a Đức không muốn đi.

Nơi đó toàn những nhân vật có tiền bạc có gia thế, loại không khí đó, a Đức không thích.

A Đức nói vậy, Hướng Nam có phần không muốn, y nói: “Thật ra chỉ là một cái nơ mà thôi, cũng không quá quan trọng, thôi đi?”

Hướng Nam cũng không thích những bữa tiệc kiểu kia, cũng không muốn đi.

Ông Đồ vừa thấy hai người đều từ chối, nói: “Như vậy không được, dù sao đây cũng là tiệc chính thức, rất trang trọng. Quần áo cậu chủ thiếu một thứ, đến lúc đó bà chủ sẽ mắng tôi không chuẩn bị tốt cho cậu chủ, thất trách, như vậy đâu được?”

“Mấy người không đi, để ông già này đi.”

Ông Đồ nói xong cầm lấy chiếc nơ. Hướng Nam nghĩ dù sao thế nào cũng không để một ông cụ như ông đi chịu giày vò, y cầm lấy chiếc nơ, nói: “Thôi, vẫn để tôi đi đi.”

Cây vét kem

Túi bắt kem

Nơ mà Thiếu Kiệt đeo hẳn là loại nơ này <ins class="adsbygoogle"