Bà chủ Hủy và Thường Lạc (bố Thường Triết) là thanh mai trúc mã.
Hai người từ nhỏ đã rất thân thiết, một người theo chủ nghĩa nữ quyền, một người thì cực độ đa tình, chưa bao giờ nghĩ đến việc cả đời này sẽ kết hôn với ai, thế nhưng sau khi bà chủ Hủy tốt nghiệp xong lại bị gán ghép với nhau.
Người tác hợp là cha mẹ hai bên.
Hiểu rõ đối phương là ai, cho dù kết hôn rồi cũng thân ai người nấy lo, hai người cảm thấy chẳng có vấn đề gì nên cũng không kháng cự, vui vẻ đồng ý.
Thế nhưng, sau tối tổ chức lễ đính hôn, tất cả mọi kế hoạch đều bị đảo lộn.
Nhớ bà chủ Hủy lúc đó rất vui vẻ, gửi thư ra nước ngoài, mời cô bạn thân học cùng trường Tina và em trai cùng cha khác mẹ của Tina là George tới dự lễ đính hôn của cô.
Tối hôm tổ chức lễ đính hôn ấy, hai người lấy danh nghĩa bạn bè tới. Lần đầu tiên gặp mặt, Tina xinh đẹp đã nhìn trúng Thường Lạc giàu có lại phong độ, mà Thường Lạc song tính luyến cũng liếc mắt qua liền trúng tiếng sét ái tình với George dáng vẻ sạch sẽ hiền hậu.
Tina là người muốn gì thì nhất định phải có bằng được.
Huống hồ, bà chủ Hủy mới chỉ đính hôn chứ chưa kết hôn.
Tina lấy lý do muốn đi thăm thú mà cùng George ở lại.
Bà chủ Hủy bình thường rất bận, Tina bắt đầu nhiều lần hẹn với Thường Lạc, nhờ hắn làm hướng dẫn viên du lịch. Thường Lạc lần nào cũng đồng ý, cứ hẹn là tới, dần dần bắt đầu dây dưa.
Thế nhưng Thường Lạc lại có dụng ý khác.
Hắn mỗi lần đều sẽ như có như không mà tán tỉnh George.
George trẻ tuổi, học hành tử tế, là người đơn thuần, mỗi lần bị Thường Lạc trêu chọc quấy rồi đều đỏ mặt tía tai.
Y cảm thấy Thường Lạc rất kỳ lạ, định nói với chị gái mình nhưng thấy chị mình cố gắng thu hút sự chú ý của Thường Lạc như vậy lại không dám nói.
Sau đó, George hỏi bà chủ Hủy xem Thường Lạc có phải gay hay không.
Bà chủ Hủy lấy làm lạ, liền hỏi kỹ mọi chuyện thì hiểu ra.
Cô hẹn Tina ra ngoài, muốn Tina nhanh chóng dẫn George rời đi.
Tina cho rằng bà chủ Hủy vì ghen tuông mà muốn đuổi cô đi nên hai người cãi cọ rồi cô trở mặt với bà chủ Hủy.
Sau đấy mọi chuyện bị người lớn trong nhà biết được, hai nhà Thường Triết hủy hôn, Tina dựa vào đứa nhỏ trong bụng mà thành công được ở bên cạnh Thường Lạc. Kết hôn chưa tới tám tháng, một sinh mệnh bé nhỏ trào đời.
Thường Lạc sau khi Tina có thai liền trở nên lạnh nhạt.
Sau khi kết hôn, hắn căn bản không để ý tới cô, thậm chí thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Tina là người hiếu thắng, liên tục cãi cọ, nhiều lần cãi vã, cuối cùng có một lần quá mức xúc động, động thai khí, kết quả sinh non.
Sự ra đời của Thường Triết làm dịu bớt căng thẳng giữa hai vợ chồng.
Thường Lạc đối xử với Tina tốt hơn, nhưng hắn chưa từng chạm vào cô, lòng dạ vẫn như cũ không đặt ở chỗ cô.
Năm Thường Triết bốn tuổi, Tina vẫn luôn nghi ngờ Thường Lạc có tình nhân cố định bên ngoài vô tình nghe trộm được Thường Lạc nói chuyện điện thoại.
Cô theo dõi Thường Lạc, đi tới khu biệt thự bắt quả tang, nào ngờ người cô thấy lại là em trai cô, George.
Tina nhất thời không chấp nhận nổi, cả người suy sụp, oán hận bao năm bùng phát hết trong giây phút ấy.
Cô ở ngay tại đấy cãi lộn ầm ĩ với Thường Lạc.
George áy náy bị tát đến khóe miệng rách chảy máu. Thường Triết tức giận, động thủ với Tina đang phát điên.
Chân tướng bị bóc trần. Năm đấy tiếp nhận sự quyến rũ của cô chẳng qua chỉ là vì muốn tiếp cận George, kết hôn với cô cũng chỉ là vì muốn tìm một người sinh con.
Bản thân năm đó tính kế mang thai đến cuối lại biến thành thế này, Tina không sao chấp nhận nổi, tâm trạng kích động.
Sau khi gào khóc ầm ĩ một trận, vì để báo thù, cô về nhà lừa dẫn Thường Triết ra ngoài đường rồi vứt bỏ lại ở đó.
Lúc Thường Triết vô tội được tìm thấy thì đã hấp hối.
Còn nhỏ tuổi đã ở bên ngoài chịu sự đối xử tàn khốc, tâm hồn trẻ thơ yếu đuối liền bị tổn thương cực lớn.
Vì tâm tình và chướng ngại khi giao tiếp, Thường Thiết bé nhỏ bắt đầu nằm viện thời gian dài.
Cùng vì chuyện này, Thường Lạc vốn chưa từng có suy nghĩ đuổi người vợ trên giấy tờ kia đi đã tức giận ném thẳng đơn ly hôn vào mặt Tina.
Tina bị đuổi khỏi nhà họ Thường, nghiến răng nghiến lợi căm hận tuyên bố tất sẽ có một ngày cô trở lại khiến nhà họ Thường tuyệt tự tuyệt tôn. Lời uy hiếp này khiến nhà họ Thường phải kiêng kị, muốn tiên hạ thủ vi cường, thế nhưng Tina đã rời khỏi tầm mắt mọi người, biến mất bặt vô âm tín.
“Vậy sau đấy?”
“Sau đấy?” Bà chủ Hủy nghe Hướng Nam hỏi vậy thì nhoẻn miệng cười.
“Sau đấy, dưới áp lực của gia tộc, tôi chưa kết hôn đã mang thai ở bên ngoài cùng Thường Lạc dự định chung sống cả đời với George ký giấy đóng giả vợ chồng. Hai người bọn họ dẫn theo con của tôi di cư sang nước ngoài, còn tôi thì bận rộn với sự nghiệp của tôi ở đây, thi thoảng giúp anh ta chăm sóc đứa con không biết an phận của anh ta (Thường Triết).”
Khiến người ta u sầu là Tina năm đó vì chạy trốn khỏi sự lùng bắt của nhà họ Thường đã tìm đủ mọi cách phá hủy dung mạo xinh đẹp của mình.
Sau rất nhiều năm, cô dựa vào việc mọi người đã không còn nhận ra cô, đổi tên thành Linda, lấy giấy tờ giả đi ứng tuyển vào vị trí bảo mẫu ở trường của Thường Triết, ở bên cạnh Thường Triết.
Trong một lần gần đây Thường Lạc về thăm người thân, lần đầu gặp mặt liền thấy nghi ngờ người phụ nữ tên Linda bao năm nay mới nghe qua mà chưa từng gặp trước mặt này.
Những thói quen vụn vặt thường khó lừa được người. Thường Lạc lập tức cho người điều tra, kết quả thật như ông đã nghĩ, Thường Lạc sửng sốt.
Thế nhưng Linda lúc đấy đã trở thành Nhị quản gia nhà họ Thường.
Thường Triết ở bên cạnh bà lâu như vậy mà không xảy ra chuyện gì.
George khuyên Thường Lạc, bảo rằng Tina có thể đã lớn tuổi, tâm tình thay đổi rồi, chỉ là muốn quay lại ở bên cạnh con trai mình mà thôi.
Thường Lạc cảm thấy cũng có thể như vậy, tạm thời chưa kinh động tới Thường Triết, bắt đầu sắp xếp cho người hầu già trung thành trong nhà tới bên Thường Triết, âm thầm quan sát.
Thế nhưng….. Chính vì cái “quan sát” nhân từ yếu đuối này mà tối qua Thường Triết suýt chút nữa thì mất mạng.
“Rốt cục vì sao…..”
Bà chủ Hủy không rõ, Tina nếu như thật sự muốn giết Thường Triết, vậy vì sao lại chờ tới lúc này mới ra tay.
Dừng xe chờ đèn đỏ, nhớ ra hình ảnh thấy được qua máy tính giám sát lúc trước, bà chủ Hủy nhíu mày, lẩm bẩm một mình liền vì câu hỏi này của Hướng Nam mà khẽ cong khóe miệng, chuyển sang chủ đề khác.
“Cậu dạo này có gặp Sảnh Dực không?”
Hướng Nam đang lấy làm lạ việc bà chủ Hủy kể chuyện nhát ngừng, nghe thấy vậy thì bất ngờ, quay qua nhìn cô, gật đầu.
“Cô ấy hẳn là sắp đi rồi?”
Bà chủ Hủy sao lại rõ chuyện này như vậy?
Hướng Nam cảm thấy kỳ lạ, đáp: “Phải.”
Bà chủ Hủy thấy Hướng Nam nhìn mình như vậy, liền cười nhẹ rồi bảo: “Nói thật cho cậu biết nhé.”
Bà chủ Hủy dựa sát vào y, giọng nói mị hoặc: “Tôi chính là người chủ sau màn của công ty quan hệ công chúng đấy.”
Hướng Nam sửng sốt: “Hả?!”
Bà chủ Hủy gật đầu, ngồi thẳng lại.
Cô nhìn ánh đèn vàng chớp nháy, nói: “Sa thải cô ấy là ý của tôi.”
Việc công ty tuyển người lúc ban đầu là sự thật.
Theo nghề này, gặp gỡ toàn là những người có tiếng tăm trong giới thượng lưu thì ba điều kiện không thể thiếu là quan hệ rộng, trẻ tuổi xinh đẹp cùng nhanh nhẹn không khéo.
Thế nhưng Sảnh Dực bằng cấp không xuất sắc, không còn trẻ, quan hệ ít, thủ đoạn không cao minh hơn nữa cũng không đặc biệt xinh đẹp.
Nếu dựa vào khả năng của mình cô, đừng nói lúc đó đang tuyển người vào vị trí quản lý, có thể nói đến chân nhân viên quèn cô cũng không làm nổi.
Cao Hạo tới nhờ vả bà chủ Hủy.
Bà chủ Hủy liếc mắt liền đọc được mưu tính trong lòng Cao Hạo.
Giống như bình thường, hai người thương lượng với tư cách người làm ăn.
Bà chủ Hủy vẫn luôn để ý một nhân tài bên công ty đổi thủ.
Cao Hạo xây cầu đắp đường, mời được người về cho cô.
Tìm được người quản lý có thực lực, vì để báo đáp lại, bà chủ Hủy liền bảo bên nhân sự ở công ty Quan hệ công chúng bật đèn xanh cho Sảnh Dực, thế nên Sảnh Dực mới có thể trực tiếp trúng tuyển, trở thành một nhân viên nho nhỏ trong công ty.
“Cho dù là việc gì cũng cần có đạo đức nghề nghiệp.” Bà chủ Hủy thấy đèn chuyển màu, nổ máy, nói: “Làm nghề quan hệ công chúng thường hay ra vào những nơi hào nhoáng, thấy cảnh phù hoa, là một công việc rất nhiều cám dỗ nên càng yêu cầu điều ấy hơn nữa.”
“Trong công ty, lần nào cũng làm việc với những khách hàng không tầm thường. Nếu như nhân viên nào cũng như cô ấy, khách tới vừa đưa ra một khoản tiền đã câu mất một người đi thì chỗ của tôi sẽ thành nơi thế nào?”
Kỳ thực, đây cũng là lý do vì sao Cao Hạo lúc đầu lại tốn công sức tính đến bước này.
Có thể nói Sảnh Dực chưa đi làm đã bị hắn nhìn thấu.
Thế nhưng, bà chủ Hủy không ngờ những gì xảy ra sau đấy cũng bị hắn đoán trúng.
Theo lý mà nói, một người mang tiếng xấu, không có thu nhập, gia đình tan vỡ lại mang theo hai đứa nhỏ như này thì hẳn phải là một người phụ nữ nằm dưới đáy.
Thế nhưng Sảnh Dực lại rất có bản lĩnh.
Hướng Nam không cần cô, cô quay qua liền có thể tóm chặt lấy một người góa vợ, bám víu lấy cọng rơm cứu mạng này, để rồi lấy chồng sang nước ngoài.
Hiện tại mấy tiểu thư phu nhân nhà giàu lúc trà dư tửu hậu cũng đều lấy chuyện này ra bàn tán.
Tuy không phải mấy lời bình luận hay ho gì, nhưng việc Sảnh Dực leo lên từ dưới đáy, thay đổi vận mệnh là sự thực.
Điều này vừa đúng ý Cao Hạo.
Đồng thời, cũng khiến bà chủ Hủy vốn đặt cửa thua phải chắp tay dâng một bình rượu vang quý mới kiếm được không lâu tới tay Cao Hạo.
Bà chủ Hủy rất đồng cảm với Hướng Nam, đưa tay ra vỗ vai y, nói: “Thực ra, cô ấy không hợp với cậu….”
Hướng Nam nhớ lại lời Sảnh Dực mấp máy môi nói với y lúc cửa thang máy đóng lại lúc trước….”
Thực ra, anh đã sớm biết kết quả….
Thật ra y rất hiểu Sảnh Dực.
Thế nên…..
Lúc y trơ mắt nhìn hai con bị dẫn đi, y đã nói Sảnh Dực nhất định sẽ đưa con về.
Hiểu….
Nhưng thật khó thay đổi….
Không biết là nên vui vì con trở lại bên mình hay là nên buồn vì con sau này không có mẹ quan tâm, ánh mắt Hướng Nam lắng xuống, quay ra ngoài phía cửa sổ, lẳng lặng, trầm mặc.
QQ: Truyện xưa nhà Thường Triết thích mỗi bà chủ Hủy:)) Không thích cả Thường Lạc, Tina lẫn George cho lắm Tính ra bà chủ Hủy cũng tương đối lớn tuổi nhưng mà qua cách miêu tả của truyện thì mình thấy nv này vẫn còn trẻ nên để là cô, dù các nv khác tầm tuổi gọi là ông, bà nhé ^^ <ins
class="adsbygoogle"