Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 154: Nói chuyện




Hướng Nam hồi còn ở trên đảo đã từng nhìn thấy bộ dạng lúc này của Cao Hạo.

Hướng Nam hơi bối rối, có chút không biết nên làm gì. Bàn tay bám trên vai Cao Hách rất do dự cũng như chột dạ mà rút về.

Cảm nhận được hành động nhỏ này của Hướng Nam, hai mắt Cao Hách liền mang theo tia bất mãn mà ngước lên.

Dì Yêu từ nhà trong đi ra, rồi đứng lại sau lưng Cao Hạo.

Bà ngoắc ngoắc tay với Cao Hách. Hàng lông mi dài của hắn khẽ run lên, bảo Hướng Nam: “Có khách tới, anh về nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Hướng Nam vội gật đầu, được Cao Hách thả ra rồi leo lên thành bể.

Y cầm áo choàng tắm vắt trên ghế, men theo dọc bể bơi đi về phía Cao Hạo.

Bắt gặp ánh mắt Cao Hạo, Hướng Nam chần chử, không biết liệu có nên nói gì đó với hắn không. Y vừa mở miệng, Cao Hạo đã lập tức chuyển tầm mắt khỏi y. Hướng Nam hơi cau mày, quay lại nhìn Cao Hách đang nhìn y chằm chằm, cúi đầu lướt qua Cao Hạo rồi rời đi.

Hướng Nam đi rồi, Cao Hạo liền hỏi Cao Hách đang nắm lấy thành bể leo lên: “Vì sao lại đưa anh ấy về nhà?”

“Có vấn đề gì sao?”

Cao Hách lại chỗ ghế nằm lấy áo choàng mặc vào. Cao Hạo tiếp lời: “Em cảm thấy bên ngoài còn chưa đủ ồn ào hay sao?”

Cao Hách đã buộc dây xong, nghe vậy thì nhướn mày, quay ra nhìn Cao Hạo.

Cao Hạo cùng hắn đọ mắt. Cuối cùng, Cao Hách khẽ bật cười.

“Sợ gì, bây giờ cũng chẳng có ai tới gây chuyện với anh. Việc bên ngoài bàn tán là quan hệ của em và anh ấy, nếu anh sợ bị liên lụy, sợ bị đàm tiếu, cùng lắm em mở họp báo làm rõ trước mặt mọi người rằng em mới là người đàn ông của anh ấy. Là người của em…”

Cao Hách lười biếng đung đưa tay chân, nói: “Em cũng không phải không dám thừa nhận.”

Hắn dứt lời liền đi vào trong nhà.

Lời nói mang hàm ý, Cao Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng đang đi xa dần của Cao Hách, trán nhăn chặt lại.

Hướng Nam về tới gian nhà phụ liền tắm rửa sạch sẽ, xem TV một lúc rồi chẳng chờ Cao Hách mà leo lên giường nằm trước.

Y có rất nhiều tâm sự, rất nhiều lo lắng, tuy mệt nhưng lăn qua lộn lại trên giường mãi mà vẫn chẳng sao ngủ được.

Mạc Dương hiện tại như thế nào?”

Thường Triết có phải đã “vô tù” rồi không?

Trình Nam không về được nhà, bây giờ đang vất vưởng ở đâu?

Thiếu Kiệt ở nhà có phải sắp bị người nhà làm cho phiền chết không?

Thái độ vừa rồi của Cao Hạo, có phải là y không nên xuất hiện ở đây không?

Y có phải… gây phiền phức thêm cho Cao Hách không?

Lòng dạ mây đen bao trùm, nặng trịch. Hướng Nam rất lo cho mẹ Hướng, suy qua nghĩ lại rồi ngồi dậy gọi điện cho Hướng Bắc.

“Alo?”

Hướng Bắc vừa nghe thấy là tiếng Hướng Nam liền nói nhỏ: “Anh chờ chút.”

Hướng Nam thấy đầu bên kia điện thoại có một khoảng trống im ắng, sau đấy mới nghe thấy Hướng Bắc hỏi: “Anh, anh vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn.” Hướng Nam đáp, khẽ gật đầu ở bên này điện thoại rồi hỏi: “Mẹ… vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn.” Hướng Bắc phàn nàn: “Anh không biết em với Hướng Thiện phải khổ sở giấu dém thế nào đâu. Không xem TV, không đọc báo, chỉ sợ mẹ biết được chút thông tin nào, 24 giờ luân phiên trông coi bên bà.”

“…..” Hướng Nam thực sầu não.

Giấy không gói được lửa, cho dù trông coi như vậy thì sớm hay muộn mẹ Hướng cũng sẽ biết.

“Xin lỗi….” Giọng Hướng Nam rất nhỏ, đầy áy náy: “Làm phiền hai em rồi.”

Hướng Nam đột nhiên nói ra lời như vậy, phản ứng đầu tiên của Hướng Bắc là cảm thấy tâm trạng Hướng Nam có gì đó không ổn.

Cậu hỏi Hướng Nam: “Anh, anh có phải gặp chuyện gì không?”

“Không có.” Dù Hướng Bắc không nhìn thấy nhưng Hướng Nam vẫn lắc đầu.

Hướng Nam nói tiếp: “Không biết đến lúc nào mọi chuyện mới lắng xuống, anh… cũng không thể trốn mãi được, không biết nên làm gì….”

Hướng Bắc bên này trầm mặc.

Cuối cùng, Hướng Bắc hình như có chút lượng lự, gọi một tiếng: “Anh….”

“Ừ?”

“Thực ra em xem rồi…”

Hướng Nam ngẩn ra: “Xem gì cơ?”

“….. Đoạn clip đó.”

Hướng Nam sững sờ.

Giây phút ấy, cơn ớn lạnh dường như truyền từ lòng bàn chân, dọc theo sống lưng đâm thẳng tới đại não của Hướng Nam, cả người rét run.

Hướng Nam định dập máy.

Y định lập tức dập máy.

“Anh?” Hướng Bắc không nghe thấy tiếng Hướng Nam thì lo lắng: “Anh? Anh còn đó không? Anh!”

“…… Anh đây.”

Tiếng nói khó khăn lắm mới cất lên được.

Sắc mặt Hướng Nam rất kém.

Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.

Tuy đoạn clip kia lúc trước đã từng bị đưa ra công khai, nhưng cho dù là ai xem thì cũng không thể khiến Hướng Nam cảm thấy khó chịu bằng việc chính người nhà y xem được.

“….. Sao em xem được?”

Hướng Nam hỏi vậy, Hướng Bắc liền im lặng.

Hướng Bắc định cho y biết hiện tại lên mạng tùy tiện vào một trang nào đó thì bài tiêu đề chính đều là cái này, nhưng cậu sợ Hướng Nam chịu không nổi nên chẳng dám nói.

“Tình cờ thôi ạ. Em cũng là xem tin tức thấy tò mò nên đặc biệt đi kiếm mới thấy được.”

Hướng Bắc nói dối.

Lúc trước khi Trình Nam xảy ra chuyện, cậu không để tâm.

Nhà họ Trình làm việc rất nhanh, đoạn clip đó không tồn tại trên mạng được đến một tháng đã biến mất hoàn toàn rồi.

Mặc dù Trình Nam bị điều tra, sau đó còn ồn ào ầm ĩ, nhưng vì không ai tìm thấy đoạn clip đó, cũng không rõ tên tuổi nên Hướng Bắc lúc ấy hoàn toàn không biết người bị hại là anh trai mình.

Ngày ấy, Hướng Bắc nhập vào trang web, xem một chút, trong lòng thấy rất khó chịu.

Hướng Thiện lúc đó cũng ở đấy, bật khóc ngay tại chỗ.

“Anh… Em không rõ vì sao anh lại muốn chứa chấp Trình Nam? Cậu ta năm đó đổi xử với anh như vậy! Cậu ta chính là một tên khốn nạn tội ác tày trời. Lúc em xem, em hận không thể… Em hận không thể một dao giết…..”

“Không được làm xằng bậy! Không được báo thù! Không được tới tìm cậu ta!” Lời Hướng Bắc mang đầy y hận thù, Hướng Nam lo cậu xúc động rồi thật sự đi tìm Trình Nam tính sổ, lớn tiếng: “Biết chưa?”

“Anh!”

“Biết chưa?”

Trình Nam dù sao cũng là người nhà họ Trình, hơn nữa anh em lăn lộn bên ngoài cũng có cả một đám.

Nếu Hướng Bắc thật sự động vào cậu ta, không làm cậu ta bị thương liền bị đám anh em của cậu ta đập chết làm Trình Nam bị thương rồi sẽ bị nhà họ Trình xử chết.

Hướng Nam không thấy Hướng Bắc trả lời, rất lo lắng, nôn nóng hỏi: “Biết chưa?”

Hướng Bắc thật ra đã đi tìm Trình Nam từ sớm.

Nhưng dù cậu nghe ngóng thế nào cũng không tìm thấy người.

“Anh…” Hướng Bắc hỏi y: “Anh là gay sao?”

Hướng Nam sững người.

“Em nói linh tinh gì….”

“Mấy người kia gọi em là em vợ của Trình Nam.” Hướng Bắc nói rất nhỏ: “Lúc em đi tìm Trình Nam… Mấy đứa bạn của cậu ta gọi em là em vợ của Trình Nam… Hai người…..”

Hướng Nam trực tiếp dập máy.

Không chỉ là Trình Nam…..

Không chỉ mình Trình Nam….

Nếu tất cả mọi chuyện đều bị phanh phui, y sẽ bị xa lánh hoàn toàn, từ nay về sau chịu sự phỉ nhổ.

Hướng Nam co chân lên ghế sofa, cuộn mình lại, tay nắm tóc, ngồi ôm đầu.

Y cảm thấy….

Thế giới của y đang trên bờ vực… sụp đổ. <ins class="adsbygoogle"