“Đừng…”
Cô sợ hãi vội vã lấy tay che chắn.
Ngô Tuệ Pháp hạ tay xuống.
“Hừ ” Bà trợn mắt cười, nhướn mày: “Mất hết thể diện? Tự kiểm điểm?”
“Cô là thứ gì? Cô có thân phận gì?” Ngôn Tuệ Pháp trừng cô: “Cô tưởng cô là Trình Ngô Tuệ Pháp sao? Cô tưởng cô là Trình Tần Vi Lam sao? Chẳng qua chỉ là “một trong số” những con hồ ly tinh cậu Tư bao nuôi bên ngoài. Chuyện nhà họ Trình, rắc rối nhà họ Trình là để cho thứ a miêu a cẩu, bà Năm bà Sáu bà Bảy như cô ở bên ngoài khoa chân múa tay sao?”
“Học người ta nói chuyện thể diện?” Ngô Tuệ Pháp nghiến rắng nghiến lợi mà mắng, “Cô là cái thứ bà Tám bà Chín phá hoại tình cảm vợ chồng nhà người ta, cô xứng sao?”
Trong mắt Ngô Tuệ Phát tràn đầy sát khi.
Trân Ni rất tức giận, rất uy khuất, nhưng cũng rất sợ.
Cô sợ mình vừa lên tiếng thì Ngô Tuệ Pháp sẽ lại “thưởng” cho cô. Cô to gan mấy cũng không dám đi ra, che mặt, cúi đầu, để mặc cho Ngô Tuệ Pháp thoa mạ.
Đến cuối, cơn giận của Ngô Tuệ Pháp không giảm bớt, cảnh cáo cô một lượt rồi quay người rời đi.
Trân Ni thấy bà đi ra mới thở phào.
Hai mắt cô giàn giụa nước mắt, khẽ xoa hai bên má sưng đỏ đau rát của mình, quay lại nhìn vào gương. Nghĩ thấy ói này mình không còn mặt mũi để gặp ai khác, cô lấy di động từ trong túi xách ra, định gọi cho Trình Chí Khanh.
Cô bỗng nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn vào gương thấy Tần Vi Lam từ một gian phòng vệ sinh phía sau đi ra thì ngớ người.
“Không sai. Cầu cứu Chí Khanh đi Kêu anh ta sai lái xe đưa cô về là đúng đấy.” Tần Vi Lam đi tới trước bồn rửa tay mở vòi rửa tay, không dùng tới máy sấy mà trực tiếp rút mấy tờ giấy trong hộp ra lau tay, rồi ngước mắt nhìn vào gương mỉa mai: “Lúc trước cô nói Trình Nam cái gì? Mất hết thể diện?”
“Cho rằng trẻ trung là có thể muốn gió được gió sao? Không phải đâu. Không biết làm người, đến cuối, trong mắt những người khác, còn không phải chỉ là một con hồ ly tinh?” Tần Vi Lam cười khẩy, ném giấy vào sọt rác, tiến lại gần Trân Ni, tốt bụng đề nghị: “Chờ đến lúc rời đi nhất định phải che kín cái khuôn mặt heo sưng phồng của cô đấy. Cô biết mà, bên ngoài có bao nhiêu phóng viên. Nếu không cẩn thận bị chụp được rồi đăng lên bìa tạp chí, đến lúc đấy người ta nói Chí Khanh ngược đãi cô, tôi sợ… người tiếp theo bị đá ra khỏi nhà họ Trình…”
Tần Vi Lam áp sát lại, nhỏ giọng: “……….. Chính là cô đấy.”
Tần Vi Lam đi ra, mang theo tiếng cười mỉa mai đầy chua ngoa.
Trân Ni bị mấy lời của bà làm cho giận đến phát run, khuôn mặt đỏ rát trở nên trắng bệch.
“A ———————-!!!”
Cô xoay phắt người lại, siết tay điên cuống hét lên phát tiết với cánh cửa đã đóng.
Sau đó, cô ném chiếc ví cầm trên tay về phía cửa.
Đồ trong ví rơi vãi khắp nơi trên nền đất. Cô quay lại, nhìn bản thân dữ tợn trợn trừng mắt trong gương, giận dữ hất nước, nghểnh cố nghiến rắng với tấm gương đang nhỏ nước: “Con mụ già (Tần Vi Lam), cứ chờ xem!”
Lúc Trân Ni bị đánh trong nhà vệ sinh, ngoài hội trường, Hướng Nam như lời hứa hẹn của y, chỉ luẩn quẩn trốn trong một góc, đi qua đi lại.
Có người chặn Hướng Nam lại.
Y ngẩng đầu thấy Ngô Tuệ Pháp thì ngẩn người.
“…… Rượu?”
Hướng Nam thực ra muốn trực tiếp rời đi.
Y để khay đồ ra giữa hai người. Ngô Tuệ Pháp nhìn khay đồ một cái rồi hỏi Hướng Nam: “Nam Nam đang ở cùng cậu phải không?”
Hướng Nam nhíu mày.
Vừa rồi nhìn là biết, Trình Nam không muốn gặp bà.
“Nó giờ đang ở đâu?”
Giọng điệu Ngô Tuệ Pháp thực ra có thể coi như khách khí.
Thế nhưng Hướng Nam nghe được, đầu mày lại càng nhíu chặt.
Nếu bà thật sự có được địa chỉ, đến lúc đó tới cửa tìm, Trình Nam…
Còn không nổi điên sao!!
Ngô Tuệ Pháp thấy Hướng Nam không trả lời, dịu giọng, khách sáo tiến lại: “Ở đâu?”
Hướng Nam ngước mắt.
“Trình phu…”
“Dì Tuệ.”
Hướng Nam vừa mở miệng thì đã có một người đi tới bên cạnh y.
Cao Hách bước lại, cầm lấy một ly rượu trên khay, hất cằm về phía Giang Dĩnh Dung, nói: “Bên kia có người tìm dì kia ”
Ngô Tuệ Pháp nhìn theo hướng hắn chỉ, thực sự là có.
“Tôi lát nữa tới tìm cậu.”
Ngô Tuệ Pháp thu tầm mắt lại, nói với Hướng Nam một câu rồi rời đi.
Hướng Nam thở phào. Cao Hạo ánh mắt thản nhiên hỏi y: “Sao anh lại ở đây?”
Hướng Nam nâng khay lên, đem mấy lời giải thích lúc trước nói với Mạc Dương nói lại một lần nữa.
Hướng Nam chỉ Sảnh Dực trang điểm xinh đẹp cho hắn nhìn.
Cao Hách nghe thấy bảo công việc của Sảnh Dực là do Cao Hạo giới thiệu liền nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi hỏi y: “Sắp ly dị rồi phải không?”
Hướng Nam hơi ngẩn người: “Cái gì?’
Cao Hách thấy y phản ứng như vậy liền đổi lời: “Bắt đầu cãi vã rồi phải không?”
Hướng Nam chớp chớp mắt, cảm thấy Cao Hách có chút kỳ quái: “Cậu có ý gì?”
“……” Cao Hách im lặng.
Hắn đầy thâm ý nhìn về phía Sảnh Dực.
“…… Không có gì.”
Hắn rời đi.
Hướng Nam đưa mắt nhìn theo hắn, cảm thấy kỳ lạ.
Ly dị chưa?
Cãi nhau chưa?
Chuyện Cao Hách có mặt ở đây Hướng Nam sớm đã đoán được.
Có điều mấy lời này…
Quái lạ…
Hướng Nam nghĩ mãi không ra, cất bước, đi chưa được bao lâu thì đụng phải người khác.
Y ngẩng đầu lên rồi ngẩn người.
“Sao cậu vào được đây?”
Người Hướng Nam đụng phải cư nhiên là Trình Nam.
Trình Nam trang phục đơn giản, không những vào được khách sạn mà còn vào được trong hội trường này.
“Anh quản tôi.”
Cho dù giấu giấu diếm diếm, che trái che phải, thế nhưng Trình Nam ăn mặc đơn giản trông rất bắt mắt.
Cậu nhét chiếc chìa khóa trong tay mình vào tay Hướng Nam, nói: “Đi đây.”
Hướng Nam nhìn xuống là chìa khóa tủ đồ của mình.
Y hiểu rồi.
Vừa rồi y vào tủ đồ lấy chìa khóa nhà, sau khi khóa tủ lại thì lại đưa cho Trình Nam cả chìa khóa tủ đồ lẫn chìa khóa nhà.
Hướng Nam định bảo sao cậu ngốc thế, không nhờ khác đưa lên giúp (sợ cậu bị người ta tóm được), thế nhưng vừa ngẩng lại lên…
Ơ?!
Người đâu rồi?
Hướng Nam: Hãn
Nếu không phải vì chiếc chìa khóa trong tay, Hướng Nam sẽ cho rằng mình vừa rồi gặp ảo giác. <ins
class="adsbygoogle"