Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 136: Tranh thủ




Bữa cơm ấy mẹ Hướng quá nhiệt tình, Trình Nam dường như không nói được với Hướng Nam mấy câu.

Mạc Dương cứ lảm nhảm bên tai Hướng Nam chuyện gì đó. Sau bữa cơm, mẹ Hướng gọi Trình Nam ra phòng khách nói chuyện, Mạc Dương thì kéo Hướng Nam ra ban công, quấn lấy Hướng Nam, dỗ dành, xin lỗi y.

Hướng Nam bị gã đeo bám dai dẳng, thái độ cũng dần dao động. Trình Nam khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc nói chuyện với mẹ Hướng, ra đến ban công, thấy Mạc Dương ôm chặt Hướng Nam đang hơi giãy dụa ở góc sâu bên trong ban công, trán tựa vào trán Hướng Nam, thì thầm to nhỏ, mặt Trình Nam liền đổi sắc.

Trình Nam quay người đi vào trong.

Sau đó, cả đường về, Trình Nam không hề nói một tiếng nào với Hướng Nam.

Hướng Nam biết cậu như vậy là đang tức giận, không dám chọc vào cậu.

Mấy người Hướng Nam về tới nhà, Sảnh Dực phá lệ cũng đã ngồi ở nhà.

“Em không phải tăng ca sao?”

“Vâng.”

Hướng Nam ngồi xuống sofa, Sảnh Dực ôm lấy cánh tay y: “Em làm việc xong sớm nên về sớm với anh, không tốt sao?”

Hướng Nam khẽ cười. Sảnh Dực thấy nhóc Diệc Thuận vừa được Hướng Nam thả từ trong lòng xuống chạy thẳng về phòng, quay đầu lại, hỏi Hướng Nam: “Ngay mai Trình Nam có phải đi làm không?”

Hướng Nam gật đầu: “Hẳn là có.”

Sảnh Dực trầm ngâm, hỏi: “Vậy… sáng mai anh đưa Hòa Hòa với Thuận Thuận tới gửi chỗ mẹ được không?”

Hướng Nam nhíu mày, nhìn cô: “Vì sao?”

“Mai em được nghỉ…”

Được nghỉ thì đúng rồi

Được nghỉ hẳn nên có thời gian chăm con

Hướng Nam không hiểu nhìn cô, cô bĩu môi: “Dạo gần đây em bận quá, rất mệt, vô cùng ấy… Hiếm khi có ngày nghỉ, em muốn yên tĩnh ở nhà nghỉ ngơi một chút…”

Hướng Nam nghĩ thấy cũng phải.

Y nói: “Vậy mai anh đưa hai con đi công viên giải trí chơi. Em ở nhà ngủ nướng một giấc, khi nào em dậy thì gọi điện cho anh, cả nhà mình ra ngoài ăn.”

“Em chẳng thích ra ngoài ăn ” Sảnh Dực nói: “Anh gửi Hòa Hòa với Thuận Thuận qua nhà mẹ đi. Tối đến chúng ta qua đón hai đứa rồi thuận tiện ăn cơm ở nhà mẹ, được không?”

Hướng Nam còn nhớ rõ hôm nay Sảnh Dực nói gì qua điện thoại.

Bây giờ cô chủ động muốn qua đó ăn cơm, Hướng Nam thấy Sảnh Dực rất kỳ là.

“Vì sao?”

Hướng Nam hỏi dò. Sảnh Dực chuyển tầm mắt, bộ dạng cổ quái.

Cuối cùng, cô nói: “Dù sao anh cứ làm theo em là được rồi.”

Cô dứt lời lập tức cầm cái cốc của mình vào bếp. Nhóc Diệc Hòa cùng nhóc Diệc Thuận cùng cầm cái quần lót của mình chạy tới trước mặt Hướng Nam, vây lấy y ở chỗ sofa.

Hướng Nam biết hai đứa đang muốn y vào giúp chúng tắm rửa, liền dỗ dành đưa hai đứa vào nhà tắm.

Hướng Nam vừa vào trong phòng tắm, Sảnh Dực liền từ phòng bếp đi ra.

Cô tới gõ cửa phòng Trình Nam, vào trong, thấy cậu lườm cô thì nói: “Mai cậu không ở nhà phải không?”

Trình Nam thấy lạ, Sảnh Dực trước nay chưa từng để ý tới cậu, hôm nay lại hỏi vậy hẳn là có ý đồ gì.

“Phải, làm sao?”

“Không có gì, xác nhận một chút thôi.”

Sảnh Dực quay ra rồi đóng cửa lại.

Sảnh Dực ra ngoài, lập tức vào phòng lấy một cái lọ nhỏ bằng đầu ngón tay cái đến phòng bếp, giấu vào chỗ bí mật nhất trong chạn tủ.

Đây là một đồng nghiệp nữ ở công ty cho cô.

Nữ đồng nghiệp kia hôm ấy cùng cô ra cửa hàng tổ chức hoạt động, trong lúc rảnh rỗi có trò chuyện mấy câu.

Phụ nữ đã kết hôn thì có gì để nói ngoài chuyện gia đình, công việc, chồng con. Người kia biết Sảnh Dực có một cặp song sinh, liền nói đến chuyện nuôi con, lại nói tới việc hai vợ chồng phân phòng ngủ. Nữ đồng nghiệp ấy hỏi cô có phải vì chia nhau chăm con nên đã lâu rồi không cùng chồng làm chuyện ấy không. Sảnh Dực gật đầu, cô nàng kia lập tức ngạc nhiên kêu lên.

Nữ đồng nghiệp liền trở nên rất nhiệt tình, còn bảo với Sảnh Dực là đàn ông lâu ngày như vậy nhất định sẽ ra ngoài lêu lổng.

Sau đó cô giới thiệu cho Sảnh Dực một loại thuốc thúc đẩy tình thú vợ chồng, còn nói sẽ kiếm giúp Sảnh Dực.

Sảnh Dực sau đấy bảo Hướng Nam mình phải tăng ca, kỳ thực là đang chờ nữ đồng nghiệp mang thuốc đến cho mình.

Sảnh Dực quyết định rồi.

Nếu đã tái hôn, cứ hữu danh vô thực với Hướng Nam thế này thực không ý nghĩa.

Ngày mai Sảnh Dực được nghỉ, Hướng Nam cũng ở nhà, quan trọng nhất là tên phá đám Trình Nam này không ở nhà.

Sảnh Dực quyết định âm thầm để Hướng Nam uống cái này, sau đó ắt sẽ xoay chuyển cục diện bất thường hiện tại giữa hai vợ chồng cô.

Hướng Nam không biết những suy nghĩ trong lòng Sảnh Dực, tắm rửa cho con song rồi vào phòng, đi giục Trình Nam.

Trình Nam lúc này đã mặc nguyên bộ đồ nằm lên giường, chăn trùm qua đầu, mặc kệ Hướng Nam nói gì cũng không đáp.

Hướng Nam đi tới trước giường giật chăn cậu xuống.

Giằng co mấy lượt, Trình Nam bị chọc có chút tức giận bỗng ngồi bật dậy, tóm được Hướng Nam không kịp chuẩn bị, mạnh mẽ xoay người đè xuống.

Hai chân Hướng Nam bị kéo mở, hai tay Trình Nam ấn xuống, đẩy về phía trước. Hướng Nam “ưm” một tiếng, định thần nhìn lại, thấy là tư thế mập hợp, y vừa xấu hổ vừa giận dữ, túm lấy phần áo trên bả vai cậu, nhỏ giọng bực tức: “Cậu điên rồi à?”

“Đúng! Không sai! Tôi điên rồi!”

Cửa khép hờ, hai người vẫn mặc quần đầy đủ.

Hành động vừa rồi của Trình Nam, động tác là thật, nhưng thực chất là giả.

Trong lòng Trình Nam bực bội nhưng không biết phát tiết đi đâu nên mới làm ra hành động này.

Hướng Nam biết, tuy bọn họ không làm gì nhưng cứ giữ nguyên tư thế này, nếu Sảnh Dực vô tình đi vào nhìn thấy nhất định sẽ suy sụp.

“Cậu buông tôi ra!”

Trình Nam chẳng để ý lời Hướng Nam nói. Cậu lại đẩy một cái, người Hướng Nam cứng lại, tức giận, muốn tặng cho cậu một đập. Thế nhưng Trình Nam nhanh hơn y, lập tức thả y ra.

“Trình Nam…”

Hướng Nam ngồi dậy. Trình Nam lấy quần áo mới để thay từ trong tủ ra, đi về phía cửa.

Hướng Nam thấy cậu lại không để ý mình, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Đột nhiên…

“Tôi với Mạc Dương, anh quan tâm ai hơn?”

“Hả?” Hướng Nam ngẩng đầu lên. Trình Nam đang giữ tay nắm cửa, hỏi y.

Hướng Nam nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, cúi đầu, thành thật đáp: “Cả hai… đều quan tâm như nhau.”

Trình Nam ngẩn người.

Cậu vốn tưởng bản thân đấu không lại tình cảm bao năm giữa Hướng Nam và Mạc Dương.

Trong lòng cậu cảm thấy rất phức tạp, sau đó hỏi Hướng Nam: “Còn bọn họ thì sao? Anh cũng rất quan tâm phải không?”

Hướng Nam khựng người, ngẩng lên.

Trình Nam đau khổ giật giật khóe miệng, mở cửa đi ra ngoài.

Đêm đó, chuông đồng hồ ngoài phóng khách điểm tiếng thứ năm, hai người quay lưng vào nhau, im lặng mà cũng không ngủ.

Sau đấy Hướng Nam xoay người lại.

Y đưa tay ôm lấy Trình Nam, chôn mặt mình vào tấm lưng dày rộng của cậu.

Trình Nam ngay giây phút Hướng Nam choàng tay qua người cậu liền đã mở mắt.

Cậu để mặc Hướng Nam ôm, cũng không để ý tới y.

Một lúc lâu sau, Hướng Nam không có động tĩnh gì, cậu nắm lấy bàn tay vòng trên eo cậu của Hướng Nam, xoay người, mặt đối mặt, ôm Hướng Nam vào lòng rồi nhắm mắt ngủ.

Lúc Hướng Nam tỉnh lại, trong nhà chỉ còn mình y với Sảnh Dực.

Sảnh Dực đích thân xuống bếp, đang bận rộn trong nhà bếp.

Cô thấy Hướng Nam rửa ráy xong đi ra liền hâm lại một cốc sữa đậu nành ấm, mang ra phòng khách, đưa cho y.

Hướng Nam khẽ cười, để cốc sữa đậu nành lên bàn rồi nói: “Không phải sắp ăn cơm rồi sao? Sao còn chuẩn bị cho anh cái này?”

“Còn chưa đâu.” Sảnh Dực cười, ngồi xuống, lại cầm cốc sữa đậu nành nhét vào tay Hướng Nam: “Anh còn chưa ăn sáng, bây giờ cơm trưa vẫn chưa nấu xong. Nhanh uống đi, nếu không lại bị đói.”

Sự thân thiết của Sảnh Dực khiến Hướng Nam cảm thấy ấm lòng.

Thế nhưng trong bụng Sảnh Dực lại đang vô cùng căng thẳng.

Hướng Nam nâng cốc sữa đến bên miệng, đột nhiên, nhíu mày.

“Sao vậy?” Sảnh Dực những tưởng Hướng Nam ngửi thấy mùi gì đó lạ hay là sao đó.

Hướng Nam đặt cốc sữa xuống bàn trà: “Chờ một lúc, nóng quá.”

“Chờ một lúc?” Sảnh Dực cầm cốc sữa đậu nành lên kiểm tra thử: “Đợi nữa thì tới giờ cơm rồi.”

Sảnh Dực liền cầm cốc sữa vào bếp.

Cô cho nước lạnh vào một cái hộp rồi thêm cả đá, sau đó để cốc sữa đậu nành vào trong.

Sữa đậu nành rất nhanh liền hạ nhiệt độ, rồi rất nhanh lại được đưa vào tay Hướng Nam.

Hướng Nam cảm thấy Sảnh Dực cực kỳ kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cầm cốc sữa lên, nhấp thử một ngụm, thấy không nóng liền uống hết. <ins class="adsbygoogle"