Mạc Dương lập tức đi tìm Thường Triết.
Thường Triết đúng lúc lại có nhà, đang ngồi trong phòng khách rót rượu.
Tâm trạng y rất tốt, quay đầu lại thấy Mạc Dương vào cửa liền gọi: “Đến đúng lúc lắm, có người đưa tới bình rượu 82 năm tuổi…. Cậu sao vậy?”
Lời phía sau của Thường Triết là vì phát hiện sắc mặt Mạc Dương không ổn. Y đứng lên, đi lại bên gã: “Sao sắc mặt xấu vậy?”
“Cậu có phải đã gặp Hướng Nam không?”
Lời Mạc Dương làm sắc mặt Thường Triết trầm xuống.
“Cậu hiện tại đang ở cùng anh ta?”
Mạc Dương không trả lời y mà hung dữ nói: “Cậu nói gì về tôi với anh ấy?”
Thường Triết không để ý gã, đặt bình rượu xuống. Mạc Dương nổi điên, đẩy y một cái, gào lên: “Rốt cuộc mày nói gì với anh ấy về tao?”
“Nói sự thật!”
Thường Triết cũng đã nổi giận mà lớn tiếng đáp lại. Người hầu hoảng sợ, mắt kính văng ra, Thường Triết bị Mạc Dương hung hăng đấm ngã xuống ghế sofa.
Mạc Dương bị mấy người hầu nhào tới hợp sức cản lại.
Cả người gã tràn đầy lệ khí, giật cánh tay lại, chỉ thẳng vào Thường Triết: “Tao cảnh cáo mày! Mày bớt CMN thêm dầu vào lửa chia rẽ tình cảm của hai người bọn tao, nếu còn lần nữa…”
Mạc Dương áp tới: “Tao giết chết mày!”
Mạc Dương phẫn nộ rời đi.
Thường Triết lau khóe miệng rách rỉ máu, ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm bình rượu trước mặt, nghĩ tới Hướng Nam, càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng giận.
“Đồ đê tiện!” Y đưa tay gạt rơi tất cả đồ trên bàn.
Mọi thứ, theo đó mà vỡ vụn.
Lúc này, Hướng Nam đã ra khỏi phòng tắm.
Y sợ nằm lên giường sẽ bị Trình Nam ngửi thấy mùi sữa tắm lạ, thế nên việc đầu tiên y làm sau khi trở về là tắm rửa.
Sảnh Dực gọi điện về, báo với Hướng Nam rằng đã gửi hai con tới nhà mẹ Hướng. Cô dò hỏi Hướng Nam cả đêm qua đi đâu, Hướng Nam trả lời lấy lệ cho qua. Sảnh Dực tuy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô trách Hướng Nam để ba mẹ con cô lại một mình cả đêm với Trình Nam.
Hướng Nam cảm thấy Sảnh Dực đang lo chuyện không đâu.
Y biết rõ, Trình Nam không phải dạng người xấu xa như cô nói.
Hướng Nam an ủi cô rồi cụp điện thoại.
Hướng Nam về phòng, vừa nằm xuống, Trình Nam đã quay qua ôm lấy y vào lòng.
Trình Nam không phải mới tỉnh. Cậu ăn xong bữa sáng không có việc gì để làm nên lại vào phòng gật gà ngủ.
Cậu nghe thấy tiếng động Hướng Nam tạo ra nhưng cậu không dậy, chờ Hướng Nam tự chui đầu vào lưới, lúc này, bị tóm rồi.
“Tối qua anh đi đâu?”
Hướng Nam tắm xong người ấm ấm thơm thơm. Trình Nam ôm lấy y, rất không đứng đắn sờ qua vuốt lại y. Hướng Nam vốn định trả lời cậu, nhưng cậu càng sờ càng đầy cảm giác nhục dục. Hướng Nam muốn giữ tay cậu lại, không ngờ cậu luồn xuống dưới, khẽ miết một cái, Hướng Nam liền rên lên.
“Cậu làm gì vậy!”
Hướng Nam nhíu chặt mày, ngữ khí rất tức giận.
Trình Nam khựng lại đôi chút, sau đó nhướn mày: “Đòi nợ.”
“Đòi nợ?” Hướng Nam chớp chớp mắt: “Tôi không có nợ gì cậu cả.”
Đầu mày Trình Nam dựng thẳng, lớn tiếng: “Hôm qua anh rõ ràng nói đến tối sẽ trao mình cho tôi mà!”
Có sao?
Hướng Nam nhớ tới mấy lời Thường Triết nói, rất phản cảm, hất tay cậu ra: “Nói linh tinh.”
Hướng Nam xoay người đi ngủ.
Thế nhưng bàn tay xấu xa đột kích từ phía sau y của Trình Nam làm y giật thót mình ngồi bật dậy.
Phản ứng của Hướng Nam quá lớn, Trình Nam lập tức thấy nghi ngờ.
“Anh đang sợ cái gì?” Cậu cũng ngồi dậy, híp mắt xem xét Hướng Nam ngồi dựa vào tường phía đối diện.
Chỗ khó nói còn đang sưng đỏ chưa đỡ, Hướng Nam sợ Trình Nam phát hiện ra sẽ lên cơn nên rất lo lắng, tránh cái động chạm lúc nãy của cậu như đang tránh rắn rết.
“Tối qua anh đi đâu? Nói!”
Trong lời Trình Nam mang ý chất vất, Hướng Nam có phần chưa kịp chuẩn bị, thành thự nói: “Đi phỏng vấn.”
“Anh được tuyển vào rồi?”
Hướng Nam gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Hướng Nam kể chuyện theo đội đi làm, sau đó gặp được Thường Triết.
Về việc mất trộm đồ, về Thường Triết, về việc bị đuổi, Hướng Nam không nói chuyện mình gặp cả Thiếu Kiệt, càng không nhắc tới chuyện mình qua đêm với Cao Hạo.
“… Thế nên lang thang bên ngoài cả đêm?”
Trình Nam hỏi vậy, Hướng Nam cụp mắt, lặng thing.
“Anh…”
Trình Nam nhất thời mở miệng mà không biết nên nói gì, liếc mắt qua chỗ khác. Cuối cùng, lúc cậu định lại lên tiếng, Hướng Nam đột nhiên nói: “Thực ra cậu cũng nghĩ vậy…..”
Hướng Nam ngước lên: “Phải không?”
Trình Nam trầm mặc.
Cậu xuống giường, không nói lời nào mở cửa đi ra ngoài.
Trong lòng Hướng Nam bực bội, kéo chùm chăn qua đầu, nhét mình vào trong ổ chăn.
Y nhắm mắt ngủ chưa được một lúc thì đột nhiên cảm thấy có người ngồi lên giường.
Y hơi đẩy chăn ra, xoay đầu lại thấy Trình Nam ngồi bên kia giường, quay lưng về phía y, mày nhíu chặt, cụp mắt, không hề nhìn y.
Trình Nam biết Hướng Nam đang nhìn mình.
Cậu nói: “Làm hay không làm, tôi không rõ yêu hay không yêu. Nhưng…”
Cậu gục đầu, mân mê ngón tay: “Tôi muốn sống cùng anh…”
Hướng Nam đờ người.
Tỏ tình??
Đây có tính là tỏ tình không?
Hướng Nam thấy trong lòng khó tả, không biết nên nói thế nào, chớp chớp mắt, ngồi thẳng dậy, tựa vào đầu giường: “Cậu nói cái gì?”
Trình Nam cười khan “ha ha” hai tiếng, nhìn bộ dạng không rõ nguyên do của Hướng Nam mà nhướn mày, cảnh cáo: “Nếu anh dám vứt bỏ tôi thì chết chắc đấy.”
Hướng Nam híp mắt, nói: “Không muốn!”
“Hả?”
Trình Nam chớp chớp mắt. Hướng Nam kéo chăn lên vai, nghiêng người chuẩn bị ngủ tiếp: “Cậu sẽ ra tay đánh người…”
“Đâu có! Lần trước người cầm chổi lông gà đuổi theo đánh tôi là ai?”
“Cậu rất hung dữ.”
“Đâu có! Lần trước người cầm chổi lông gà đuổi theo chửi mắng tôi là ai?”
“Cậu thù dai.”
“Đâu có! Lần trước….”
Trong phòng, Hướng Nam với Trình Nam “cãi cọ” ầm ĩ. Thời gian dần trôi, kế hoạch ngủ bù của Hướng Nam vì hai người tôi một câu cậu một câu “đối đầu giằng co”… tan tành mây khói.
tes <ins
class="adsbygoogle"