Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 123: Bắt gặp




Trên người Mạc Dương nồng nặc mùi rượu.

Gã tựa trán lên trán Hướng Nam, hai mắt nhắm chặt, ôm lấy mặt Hướng Nam. Trong đầu gã tràn ngập hình ảnh Hướng Nam và Sảnh Dực âu yếm, rất đau khổ cũng cảm thấy rất buồn cười.

Hướng Nam thấy gã say rồi.

Y đưa hai tay ra ôm lấy má gã: “Cậu không sao chứ, có cần tôi gọi người vào đỡ cậu không?”

Mạc Dương lắc đầu lia lịa. Gã mím chặt môi, đổ cả trọng lượng cơ thể về phía Hướng Nam.

Hướng Nam bị gã đè chặt vào tường, cảm thấy bàn tay để trên má Mạc Dương ướt ướt.

“Mạc Dương?”

Hướng Nam lau nước mắt cho gã, khẽ cười, trêu gã: “Khóc cái gì, cậu còn nhỏ sao?”

“Em đi đón anh…” Hai tay Mạc Dương đặt lên hai bên sườn hông Hướng Nam, đầu cúi thầm, giọng hơi run.

Năm đó, người Cao Hạo bắt được khai ra chuyện Hướng Nam và Thiếu Kiệt bị ném xuống biển, Mạc Dược tưởng Hướng Nam đã chết rồi.

Khóc rống cả một đêm, mất sạch hy vọng.

Họa từ Thiếu Kiệt, không ai dám báo cho mẹ Hướng biết chuyện con trai bà gặp nạn.

Mạc Dương cùng Hướng Bắc thương lượng, gạt dỗ bà lấy lệ. Mạc Dương chịu không nổi nỗi đau trong lòng liền bỏ học, xách ba lô lên, vứt bỏ tất cả mọi thứ, chạy sang nước khác, lưu lạc nơi đất khách.

Mạc Dương nhớ cách đây gần hai năm nhận được tin khẩn của ông Đồ.

Ông Đồ không tìm thấy gã, thông qua rất nhiều người mới gửi được cho gã một bức e-mail.

Lúc Mạc Dương đọc được thì bức thư đó đã được gửi mấy tháng trời. Gã không suy nghĩ gì nữa, vội vàng đi đến địa chỉ trong mail.

Khi đến bệnh viện, y tá nói Hướng Nam vừa đi xong.

Mạc Dương mừng quá đỗi đuổi theo nhưng lại không tìm thấy người.

Biển người mênh mông, tìm được lại mất đi, cảm giác lướt qua rồi lỡ mất đã cho gã cảm nhận được sự bất lực sâu sắc trong hơn hai mươi năm cuộc đời.

Gã bàng hoàng, gã không biết nên làm gì. Gã như phát điên túm lấy tất cả những người gã nhìn thấy, chạy đôn chạy đáo, không ngừng dò hỏi đến mức tuyệt vọng ôm đầu ngồi bên vỉa hè bật khóc.

“Em từng tới đón anh… Thật đấy…”

“Ừm.”

“Thật đấy.”

“Mạc Dương…”

Mặt Mạc Dương tựa lại gần sát, cánh mũi hai người cọ vào nhau. Mạc Dương hơi nghiêng đầu, môi như có như không nhẹ nhàng chạm lên môi Hướng Nam.

Hướng Nam biết Mạc Dương muốn hôn y, đầu mày nhíu lại, định lên tiếng thì bỗng…

“Hai người đang làm gì vậy?”

Hướng Nam nghe ra giọng Sảnh Dực thì giật mình.

Hướng Nam hơi đẩy Mạc Dương ra, thấy Sảnh Dực nhăn mặt không dám tin nhìn hai người cũng không hoảng hốt mà nói: “Cậu ta uống say quá. Anh không đỡ nổi cậu ta, em lại giúp anh.”

“Vậy sao…” Sảnh Dực bán tín bán nghi.

Cô vừa rồi thấy Mạc Dương hình như đang hôn môi Hướng Nam.

Sảnh Dực quan sát Mạc Dương một lúc lâu, nghĩ thấy có lẽ gã thực sự say đến hồ đồ liền tiến lên định giúp Hướng Nam đỡ gã. Không ngờ Mạc Dương đột nhiên trợn mắt trừng cô, ánh mắt lạnh lùng đầy oán hận khiến tim Sảnh Dực giật thót.

Sảnh Dực bị dọa sợ.

Cô hít vào một hơi khí lạnh, lập tức lùi lại hai bước. Hướng Nam thấy vậy thì không hiểu: “Em sao vậy?”

“Em…”

Mạc Dương nhắm chặt mắt rồi lại dựa cả người về phía Hướng Nam, hai chân còn như nhũn ra. Hướng Nam không dìu nổi gã, vòng hai tay ôm lấy eo gã, giữ chặt rồi lên tiếng: “Sảnh Dực?”

“À? À ”

Sảnh Dực không đi tới mà quay đầu chạy ra.

Cô gọi vệ sĩ của Mạc Dương vào. Hai người kia thân cao sức lớn, đỡ hai bên cánh tay Mạc Dương. Hướng Nam được giải cứu, thở phào một hơi.

Hướng Nam đi theo bọn họ, vừa hay bắt gặp Cao Nhã ngoài cửa nhà hàng Thái Hi.

Cao Nhã đang trêu Diệc Thuận, Diệc Hòa, tươi cười hớn hở trò chuyện cùng Hướng Bắc, trông vô cùng thân thiết.

Hướng Nam không rõ hai người này làm sao lại quen nhau, đi về phía bọn họ. Cao Nhã thấy y thì sửng sốt.

Y khẽ cười, khách sáo chào Cao Nhã: “Lâu rồi không gặp.”

“Đúng vậy Lâu lắm rồi không gặp. “ Cao Nhã vỗ vai Hướng Bắc, nói với Hướng Nam: “Tốt lắm, tốt lắm. Sau thời gian dài như vậy, cả nhà rốt cục cũng đoạn tụ, sum họp đầy đủ các thành viên ”

Hướng Nam gật đầu.

Hướng Bắc cũng gật đầu.

Hướng Nam hỏi cô: “Cô hẹn bạn tới đây ăn sao?”

“Không phải.” Cô lắc đầu, chỉ lên tầng lửng dành cho khách quý duy nhất ở Thái Hi, đáp: “Tôi có hẹn với anh trai.”

Nhắc tới Cao Hạo, Hướng Nam theo bản năng quay đầu nhìn về phía cô chỉ. Thấy Cao Hạo đứng trên đó cụp mắt nhìn y, Hướng Nam ngớ người.

Hướng Nam vừa định lên tiếng chào hỏi, Diệc Thuận chơi đuổi bắt khắp sân đột nhiên nhào tới, không phanh kịp, lập tức đụng vào chân Hướng Nam.

Hướng Nam cúi đầu xuống, nhẹ giọng mắng Diệc Thuận đang ôm choàng lấy chân y. Lúc ngẩng đầu lên đã không thấy Cao Hạo đâu nữa.

Không gặp mấy năm, đột nhiên thoáng nhìn qua nhau như này, trong đáy lòng Hướng Nam không hiểu sao xuất hiện một cảm giác không thể nói thành lời.

Hướng Bắc tạm biệt Cao Nhã, Hướng Nam đứng bên cạnh cũng vẫy tay phụ theo. Cao Nhã thong thả đi lên tầng. Hướng Nam và Hướng Bắc nhìn cánh cửa phòng mở ra đóng lại rồi ra khỏi nhà hàng Thái Hi, đến bên mẹ Hướng.

Vệ sĩ phụ trách đưa Mạc Dương về. Lớn nhỏ nhà họ Hướng theo sắp xếp của Hướng Bắc, leo lên chiếc xe van lúc nãy Hướng Nam ngồi tới.

Lên xe không lâu, đại thúc nhanh chóng phát hiện ra bầu không khí không được bình thường.

Mọi người đều lặng thinh.

Nét mặt mẹ Hướng đầy vẻ âu lo, Hướng Thiện im lìm, Hướng Bắc nhíu mày.

“Mọi người làm sao vậy?”

Hướng Nam ngồi bên ghế phụ lái đột nhiên hỏi. Hướng Thiện liền đưa mắt nhìn lên, mẹ Hướng và Hướng Bắc thì vẫn im lặng.

Cuối cùng, bà mới lên tiếng: “Hướng Bắc…”

“Con biết rồi, con biết rồi!” Hướng Bắc đang lái xe như bị kích động, đột nhiên giống như tức giận không kiềm chế được, có phản ứng rất lớn

Vừa rồi vẫn bình thường mà.

Hướng Nam không hiểu, lại hỏi: “Sao vậy?”

“Anh, anh đã quen Cao Nhã từ sớm phải không?” Hướng Thiện liếc thoáng qua mẹ, nghiêng về trước, đầy ý thăm dò hỏi: “Anh thấy cô Cao Nhã này là người thế nào?”

Hướng Thiện hỏi vậy liền nhận được lời cảnh cáo của Hướng Bắc.

Hướng Thiện nhìn chằm chằm như muốn bào mòn gáy Hướng Bác. Hướng Nam quay lại nhìn Hướng Bắc lại nhìn mẹ, hỏi Hướng Thiện: “Sao lại hỏi vậy?

“À vì Anh Bắc nhà ta vọng tưởng đũa mốc chòi mâm son, có ý với em gái Cao Nhã của ông chủ bọn em.’

“Hướng Thiện!”

Hướng Bắc lại nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo một câu. Hướng Nam nghe thấy thông tin này thì hoàn toàn ngỡ ngàng.

“Hai đứa hiện tại đang làm thuê cho công ty nhà họ Cao?!” Hướng Nam bất ngờ lại càng sửng sốt: “Lúc trước nói cái gì mà vừa tốt nghiệp xong cả hai đã ký được hợp đồng với công ty bậc nhất, hai đứa em là làm cho Tập đoàn Quốc tế Cao thị?!”

“Đúng vậy, anh Bắc không nói với anh sao?” Hướng Thiện liếc qua Hướng Bắc: “Anh Bắc nhà chúng ta chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã được thăng mấy cấp, hiện tại đã là trợ lý hành chính hạng B ở tập đoàn Cao thị rồi.”

Hướng Nam nghe thấy vậy thì cau mày.

Vì y không rõ vận may của hai người là nhờ vào bản lĩnh thực sự hay là vô tình nhận được ân huệ bố thí của ai đó.

Hướng Nam trầm ngâm một lúc, khẽ nói: “Hướng Bắc, em biết chuyện Cao Nhã đã có vị hôn thế chứ?”

Hướng Bắc mím chặt môi không đáp.

“Hơn nữa, gia thế nhà ta kém nhà bọn họ nhiều như vậy. Đũa mốc chòi mâm son, em…” Hướng Nam nói đến đây thì nhận ra sắc mặt Hướng Bắc rất khó coi liền dừng lại.

Hướng Bắc còn trẻ, cuộc sống đơn giản, không có nhiều kinh nghiệm.

Hướng Nam sợ không nắm chắc thì không những không khuyên được cậu mà còn làm tổn thương lòng tự trọng của cậu. Y ngẫm nghĩ một lúc, nhìn Hướng Thiện rồi nhìn mẹ khuôn mặt đầy nét lo âu, ngồi thẳng người dậy, tính để hôm khác khuyên sau. Y dưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.

Hướng Nam nhìn cảnh vật ven đường thay đổi, bỗng thấy phía trước có hai ba người đang đuổi theo một tên say khướt rồi quần ẩu ở ngay đầu đường. Lúc y nhìn kỹ lại liền ngây người.

Trình Nam?!

“Dừng xe!”

Hướng Nam đột nhiên gào lên, Hướng Nam vội phanh gấp, mọi người ngã rạp về trước. Hướng Nam mở cửa xe, lập tức lao về phía kia.

Mọi người không rõ xảy ra chuyện gì, ngồi trong xe hai mặt nhìn nhau.

Hướng Thiện lo lắng, mở cửa thò đầu ra xem thử, lập tức nhíu mày kêu lên: “Có chuyện rồi!”

Hướng Bắc nghe vậy liền nhăn mặt.

Cậu gọi bạn trai của Hướng Thiện, cầm lấy chiếc di động vứt phía trước vô lăng, cũng xuống xe đi về phía Hướng Nam lúc nãy chạy đi.

QQ: Mình đang bị cảm, vốn định hôm nay bùng không post nhưng sau thấy đã dịch hết rồi chỉ cần beta 1 chút thôi nên đành lê thân lên đây. Mình không biết mấy hôm nữa đã khỏe chưa nên nếu T5 không thấy mình post gì thì mn thông cảm nhé! ^^ <ins class="adsbygoogle"