Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 108: Ngày qua




Hướng Nam không đẩy hắn ra, mà hoàn toàn chú tâm vào hành động của hắn.

Hướng Nam trông qua giống như rất mong đợi nụ hôn này, hai môi khẽ mở, một mực ở đó chờ đợi.

Cao Hạo thấy Hướng Nam như vậy, nụ cười đẹp đẽ dần ngọt ngào xuất hiện.

Hắn chầm rãi tiến lại, lúc môi hai người đã gần như chạm vào nhau, Hướng Nam đột nhiên nói: “Cậu định làm gì vậy?”

Cao Hạo khẽ khựng lại, hơi lùi ra, cười trêu y: “Tôi tưởng rằng… anh đang đợi tôi hôn anh.”

Mặt Hướng Nam ửng đỏ, ngượng ngùng không biết làm sao mà cụp mắt: “tôi không có…”

“Không có?” Cao Hạo đưa tay chạm vào chỗ trái tim Hướng Nam, cảm nhận nhịp đập cuồng loạn, kề bên tai y: “Vậy sao anh lại hồi hộp như thế… Tim lại đập nhanh như này?”

Hướng Nam không đáp lời. Sự khó xử cùng xấu hổ của Hướng Nam tất cả đều lọt vào trong mắt Cao Hạo.

Cao Hạo cười buồn, nhẹ giọng: “Hướng Nam…”

“Hả?”

Hướng Nam đáp một tiếng rồi ngẩng đầu lên liền bị Cao Hạo hôn.

Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước của Cao Hạo làm Hướng Nam trợn tròn hai mắt.

Cao Hạo thấy y không ghét bỏ, nghiêng đầu định ngậm lấy môi y, thế nhưng còn chưa kịp chạm vào đã nghe thấy tiếng a Đông gọi. Hai người thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn. Sự xuất hiện không đúng lúc của a Đông đã phá hỏng chuyện tốt của Cao Hạo.

“Có chuyện gì?”

A Đông đưa tay ra hiệu với Cao Hạo. Mặt Cao Hạo hơi đổi sắc, đưa sách lại cho Hướng Nam, ngồi lên xe lăn cùng a Đông vào trong thư phòng.

Hướng Nam nhận lại sách ngồi đó đọc không vào.

Y cứ nhớ mãi đến cảnh Cao Hạo hôn y lúc nãy, trong lòng không sao bình tĩnh được.

Y dứt khoát không đọc sách nữa.

Để sách xuống, y cầm bình đựng rượu cùng ly đi đến bên tủ rượu, cất bình đựng rượu vào tủ lạnh, mang ly rượu vào trong phòng bếp rửa.

Rửa sạch quay người lại, Cao Hạo cư nhiên đứng sau lưng y.

Hướng Nam hơi giật mình.

“Tôi phải ra ngoài.”

“Ừm.”

“Không chỉ là ra ngoài đơn thuần…” Cao Hạo lần gần Hướng Nam, nắm lấy hai cánh tay y: “Tôi phải rời khỏi đây, đi khỏi đảo mấy hôm.”

Hướng Nam ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống.

Y gật đầu: “Được.”

“Anh ở lại đây.”

“Được.”

“Đừng ra ngoài, ở đây chờ tôi về.”

“Được.”

“Phải nhớ tôi.”

Hướng Nam đáp lời đã thành quen, định nói “Được” thì giật mình ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn.

Nụ cười trên môi Cao Hạo vẫn không ngừng kéo ra.

Cao Hạo muốn hôn Hướng Nam, thế nhưng hắn biết với tính cách của Hướng Nam như vậy là quá mạnh bạo. Hắn sợ Hướng Nam sau này sẽ trốn tránh y như trốn đám sói con.

Hắn nhẹ vỗ lên tay Hướng Nam, dịu giọng nói: “Tôi đi đây.”

Sau khi Cao Hạo rời đi, đêm đó, Hướng Nam mất ngủ.

Cảnh tượng lúc Cao Hạo hôn y không ngừng quay quẩn trong đầu Hướng Nam. Hướng Nam không rõ lúc đó vì sao không đẩy hẳn ra, y thậm chí chưa từng nghĩ đến việc đẩy hắn ra. Cao Hạo nói không sai, y rất hồi hộp, y thậm chí còn như Cao Hạo nói… đang chờ đợi.

Điều này… có nghĩa gì?

Giống như nắm được hành tung của Cao Hạo, Cao Hạo vừa đi, Thiếu Kiệt bảo bối đã lập tức mang ông Đồ chạy tới.

Ngày thứ nhất

Hướng Nam sống chết không chịu cùng Thiếu Kiệt bảo bối ra ngoài.

Hướng Nam ở đó làm salad, Thiếu Kiệt bảo bối “dụ dỗ” không thành, đưa mắt nhìn về phía ông Đồ. Trong đầu ông Đồ bật sáng, ra hiệu chờ một chút rồi chạy đi, không biết từ đâu mang tới một nhành hoa hồng.

Trong đầu Thiếu Kiệt cũng bất sáng, cầm đóa hồng nhung chạy tới lãng mạn đưa đến trước mặt Hướng Nam. Hướng Nam nhìn một cái, lắc đầu.

Vừa đóa hoa đi, Thiếu Kiệt bảo bối mắt phóng điện nhìn về phía ông Đồ. Ông Đồ gãi gãi đầu, đi ra, không biết từ đâu kiếm được hoa hồng phấn. Thiếu Kiệt bảo bối nhìn thấy vội vàng đưa tới cho Hướng Nam. Hướng Nam đang bận rộn quay mặt lại nhìn, lại lắc đầu.

Sau đó…

Hồng vàng

Hồng xanh lam

Hồng trắng

Tulip

Cẩm chướng

Cúc Ba Tư

Hướng Nam loại nào cũng không muốn. Ông Đồ bị giày vò đến bực bội, tức giận trực tiếp lấy bẹn cải trắng trong chạn bếp nhét vào tay Thiếu Kiệt.

Thiếu Kiệt nhướn máy rồi lại nhăn mắt, nhìn ông Đồ, chịu chết đưa tay, dùng hai tay đưa đến trước mặt Hướng Nam.

Hướng Nam nhìn thoáng qua, mắt liền bừng sáng.

Y vui vẻ xoa đầu Thiếu Kiệt, nhận lấy bẹn cải trắng.

Thiếu Kiệt cùng ông Đồ hai mắt nhìn nhau, cùng lau mồ hôi lấm tấm trên trán, thầm than thở: Đại thúc này thực khó hầu …

Ngày thứ hai

Hướng Nam đồng ý ra ngoài.

Y ở đó câu cá, tắm nắng. Thiếu Kiệt bảo bối ngồi dưới ô che nắng ở bên cạnh không rời một bước.

Thật sự là bực bội.

Thấy cốc nước lạnh đã sắp uống hết, Hướng Nam ngồi đó ba bốn tiếng đồng hồ, cần câu rung lên mấy lần vẫn hoàn toàn không thu hoạch được gì.

Thiếu Kiệt bảo bối bị khí nóng hun cho như mầm non không trồi lên được, cả người héo rũ.

Cậu thấy Hướng Nam có vẻ như không câu được gì sẽ không từ bỏ, rướn cổ nhìn xuống dưới, suy nghĩ một chút liền chạy biến đi.

Cũng mất thời gian nửa chén trà, cần câu trên tay Hướng Nam đột nhiên rung lên.

Hướng Nam rất cao hứng, lập tức nhấc tay thu dây, nào ngờ thu hoạch quá lớn, cần câu của y một mực trịu xuống.

Hướng Nam vội vã gọi ông Đồ tới giúp, hai người hợp lực định kéo con cá lớn lên. Dần dần, Hướng Nam cảm thấy có gì đó không đúng.

Y thu sức, đến bên rìa nhìn xuống dưới.

Thiếu Kiệt đè dây câu, hai chân đung đưa, ngồi bên dưới ngẩng đầu lên phóng “điện”, nở nụ cười đẹp đẽ sáng chói.

Mỹ nhân ngư?!

Á…

Đại thúc 囧.

Ngày thứ ba

Hướng Nam cùng Thiếu Kiệt đi cưỡi ngựa.

Thiếu Kiệt bảo bối cưỡi ngựa tiêu sái đi dạo quanh sân một vòng, tỏ vẻ đẹo trai với Hướng Nbam, sau đó đến trước mặt y, ngẩng đầu chờ khen: “Thế nào? Có giống hoàng tử bạch mã không?”

Hướng Nam khẽ cười lắc đầu.

Nhẽ nào còn chưa đủ đẹp trai?

Thiếu Kiệt bảo bối xuống ngựa, liến thoẳng với người bên cạnh mấy câu. Người kia gật đầu, chạy đi đổi lấy một con ngựa trắng.

Thiếu Kiệt đứng lại bên cạnh ngựa trắng: “Thế nào? Bây giờ đã giống hoàng tử bạch mã chưa?”

Hướng Nam vẫn chỉ cười, không nói gì.

Thiếu Kiệt nhíu mày.

“Tôi không tin.”

Cậu lại vẫy tay với người bên cạnh. Không biết người đó cho cậu ý tưởng gì, mấy thứ khắn trắng quấn lên cố Thiếu Kiệt “trang điểm” cho cậu. Sau khi xong việc, Thiếu Kiệt đắc y đứng bên cạnh con ngựa, cao giọng: “Thế nào? Giống chứ?”

“Hửm?” Hướng Nam nhìn chiếc dây cương trên con ngựa trắng, lại nhìn Thiếu Kiệt bảo bối quấn quanh cổ một đống thứ màu trắng, gật đầu: “Ừm, giống ngựa.”

“Phụt ”

Ông Đồ phì cười. <ins class="adsbygoogle"