Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 102: Dỗ ngủ




Lúc Hướng Nam thức dậy vẫn còn khá sớm. Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng người đứng trước giường thì giật mình.

“Cậu… đến từ lúc nào vậy?”

Thường Triết không trả lời câu hỏi của Hướng Nam. Y lạnh lùng nhìn hai người nằm trên giường, lạnh lẽo hỏi Hướng Nam: “Mấy vết thương của anh ổn hết cả rồi?”

Thường Triết không phải đồ ngu. Y đương nhiên sẽ không ngây thơ tin rằng mối quan hệ giữa Hướng Nam và Cao Hách có bao phần trong sạch.

Thế nhưng cảm giác chấn động khi biết chuyện khác với lúc nhìn thấy tận mắt. Giây phút mở cửa nhìn vào, y thiếu chút nữa xông vào trực tiếp lật tung cái giường đó lên.

Hướng Nam không nói gì.

Làm cũng đã làm rồi, sự thực bày ra trước mắt. Thường Triết sớm đã biết chuyện của y, Hướng Nam cũng không mơ mộng xa vời chuyện Thường Triết có thể nhìn y bằng ánh mắt yêu thương trìu mến.

Hướng Nam cầm bộ quần áo bên cạnh mặc vào, đi vào trong phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Thường Triết cũng theo vào phòng tắm, đứng sau lưng Hướng Nam, nhìn chằm chằm khuôn mặt phản chiếu lại trong gương của Hướng Nam một hồi lâu.

Cuối cùng, sắc mặt y hòa hoãn trở lại, đi về trước lấy tay xoa lên thắt lưng Hướng Nam, hỏi: “Có thể sớm ra viện anh vui không?”

Hướng Nam đang rửa ráy cho bản thân thì khựng lại.

Hướng Nam ngước mắt lên nhìn Thường Triết trong gương.

Mồm y toàn kem đánh răng, không nói lời nào.

Tay Thường Triết chuyển về trước bụng Hướng Nam, dùng lực đẩy, để lưng Hướng Nam dựa vào người y, vùi khuôn mặt tuấn tú vào gáy Hướng Nam, nhỏ giọng: “Tối nay anh thu dọn một chút, ngay mai tôi qua đón anh ra viện, được không?”

Ngày mai?

Đó không phải là ngày kia mà Trình Nam với Cao Hách lúc trước nói tới sao?

Hướng Nam nhíu mày.

“Tôi không quên ngày xuất viện của anh, chỉ là tôi muốn đón anh ra trước một ngày.” Thường Triết thấy y như vậy liền cười, dỗ y: “Anh đừng nói chuyện này với Cao Hách. Tối nay thu dọn hết đồ đạc, ngày mai chúng ta rời đi, được không?”

Hướng Nam lẳng lặng nhìn chăm chú người trong gương, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

Y còn chưa quên những gì Thường Triết nói hôm qua.

Thường Triết nói không thiếu những người như y, chỉ cần ngoắc tay là sẽ mở chân chờ cậu ta hơn nữa, giống y như này, đàn ông bị y quyến rũ đầy cả một đường.

Hướng Nam không để ý Thường Triết, tiếp tục làm việc của mình.

Thường Triết coi nhưng Hướng Nam đã đồng ý, cánh môi xinh đẹp nhẹ hôn lên gáy Hướng Nam.

Hướng Nam thấy Thường Triết chịu buông y đi ra, liền theo sau nhẹ tay khóa cửa phòng tắm lại.

Lúc Hướng Nam tắm rửa xong ra ngoài, Thường Triết đang nằm ở ghế sofa ngủ.

Hướng Nam lúc này mới nhận ra.

Dưới hai mắt kính của Thường Triết là quầng đen sưng phù, hình như cả đêm không ngủ.

Y không định làm phiền, liếc về phía Cao Hách nằm trên giường một cái, đi lại chỗ bàn xếp di động cầm thùng rác lên, vứt hết mấy món đồ ăn còn thừa hôm qua cùng rác rưởi linh tinh vào trong thùng.

Thực ra đồ ăn còn lại không nhiều.

Vốn Hướng Nam còn cho rằng nhiều đồ như vậy sẽ ăn không hết.

Thế nhưng tối qua Cao Hách bảo bối chơi trò bón đồ ăn đến phát nghiện, làm nũng lấy miệng mớm, sau đó càng ăn càng loạn, còn làm cho đâu đâu cũng có vụn thức ăn.

Hướng Nam thực lo lắng nhìn ga giường Cao Hách đang nằm trước mắt.

Nếu không phải Cao Hách còn chưa dậy, y thực sự muốn lôi hết ga đệm vào trong nhà tắm giặt.

Hướng Nam dọn dẹp xong định cầm mấy thứ chén đũa vào nhà vệ sinh rửa cho sạch, thế nhưng nhớ ra trong đấy không có nước rửa, y liền cầm giấy lau, sau đó để đồ gọn gàng vào trong hộp cơm.

Hai người đều đang ngủ, Hướng Nam không thể xem TV.

Hướng Nam không biết mình có thể làm được gì, lại nhìn Thường Triết. Y lấy chiếc chăn mỏng được bệnh viên phân cho để trong tủ đồ, cẩn thận đắp lên người Thường Triết.

Vừa đắp xuống, Thường Triết liền mở mắt.

Đôi con ngươi xanh lam lộ ra nét lười biếng. Y nhíu mày, kéo tay Hướng Nam, lấy kính xuống, nhường ra một chỗ ra hiệu cho Hướng Nam.

“Sao cơ?”

Hướng Nam nhỏ giọng hỏi, biết y có ý gì, thế nhưng sofa chật như vậy, nhẽ nào hai người đàn ông trưởng thành có thể nằm vừa sao?

Thường Triết xốc chăn ngồi dậy.

Y ôm tấm chăn mỏng đưa cho Hướng Nam cầm, kéo tầng dưới ghế sofa ra, còn lấy thêm gối dự phòng trong tủ đặt lên,

Hướng Nam tựa vào chiếc gối ôm Thường Triết đặt ở tay vịn ghế, nằm lên trên giường sofa.

Thường Triết nằm ghé trên người y, ôm lấy y, khuôn mặt tuấn tú để tựa trên ngực nơi trái tim Hướng Nam.

Hướng Nam cảm thấy Thường Triết vừa có phần bồn chồn lại có chút nóng nảy, khẽ xoa lưng y trấn an.

Hướng Nam nhỏ giọng hỏi y: “Cậu bao lâu không ngủ ngon giấc rồi?”

“Rất nhiều rất nhiều ngày rồi…”

Giọng Thường Triết nghe thực đáng thương, y than thở: “Vì thế đau đầu muốn chết…”

Hướng Nam không nói gì, chỉ cẩn thận xoa cho y.

Mặt Thường Triết cọ lên đầu ngực Hướng Nam, Hướng Nam khẽ run lên.

Tay Hướng Nam dừng lại.

“Có cảm giác?”

Thường Triết không nhìn Hướng Nam, hỏi.

Hướng Nam cũng không phải một khối gỗ, sao có thể không có cảm giác.

Hướng Nam không trả lời y, lại nhẹ nhàng xoa lưng y, nói: “Đừng chỉ luôn ra ngoài chơi đùa. Tuy nói đàn ông không phải chịu khổ, nhưng nếu mắc bệnh thì không hay.”

Lời Hướng Nam làm Thường Triết trầm mặc.

Qua một lúc lâu, lúc Hướng Nam tưởng Thường Triết đã ngủ rồi, Thường Triết đột nhiên nói: “Có phải có ai nói gì sau lưng tôi…”

Hướng Nam hơi ngẩn ra.

“Hả?”

“Không có gì…..”

Thường Triết bảo bối u oán, lại cọ cọ, những sợi tóc mềm sượt qua sượt lại dưới cằm Hướng Nam khiến y ngứa ngáy, cả đầu đè lên ngực làm Hướng Nam thấy hơi tắc thở.

“Dạo này hôm nào cũng phải đi theo cha, bận vô cùng, đã thế đến tối về lại phải làm quen giường…”

“Làm quen giường?”

“Ừm… Tôi đổi giường trong nhà sang chiếc mới…” Thường Triết biết mình đè Hướng Nam khiến y khó chịu, điều chỉnh tư thế, vùi mặt vào cổ Hướng Nam, lẩm bẩm: “Lần trước anh về hẳn là thấy rồi…”

Hướng Nam nghe thấy lời Thường Triết thì ngẩn ngơ.

Nhà?

Từ lúc nào Thường Triết đã coi nơi chật chội ấy là nhà của bọn họ…

Trầm ngâm hồi lâu, dường như có một tia sáng nào đó chuyển động dưới mi mắt, Hướng Nam không tin, hỏi: “Tôi nhớ lúc cậu mới đến cũng đâu cần làm quen giường…”

“À…”

Thường Triết bảo bối sau đó lẩm nhẩm đứt quãng một câu “không có… mùi” rồi không nói gì tiếp.

Y nằm sấp trên người Hướng Nam, đầu chôn trong cánh cổ Hướng Nam, hơi thở dần trở nên đều đều.

Hướng Nam biết y đã chìm vào giấc ngủ, nhìn về phía Cao Hách đang xoay người nằm trên giường tiếp tục ngủ, nhẹ nhàng lấy chiếc chăn mỏng bị Thường Triết làm rơi ở bên cạnh, đắp lên người mình cùng Thường Triết đang dán chặt vào nhau mà ngủ.

Hai người bên cạnh ngủ đến không biết trời đất là gì, bản thân Hướng Nam cũng thấy hơi mệt.

Y suy nghĩ một chút, kéo chăn lên, rồi khẽ điều chỉnh tư thế Thường Triết nằm trong lòng để được thoải mái hơn, nhắm mắt lại, không để ý đến hai người bên cạnh, dần dần cũng chìm vào trong cõi mộng. <ins class="adsbygoogle"