An Dật ôm lấy Thẩm Trác Hi đang ngồi vắt ngang trên người hắn, thông đạo lửa nóng chặt chẽ, chưa bao giờ bị ngoại vật xâm nhập, kẹp chỗ kia của hắn thật chặt, có chút đau đớn nhưng cũng thật tiêu hồn, khiến hắn có một loại xúc động bất chấp tất cả tiến công vào, Thẩm Trác Hi thân thể cứng ngắc, cố tình chỗ đó còn không biết điều co rút lại, thật sự là muốn lấy mạng người ta.
Ánh trăng bàng bạc chiếu lên thân thể xích lõa, lộ ra một tầng mồ hôi mỏng, toả ra một loại xinh đẹp lộng lẫy, mà đôi mi vì thống khổ nhíu chặt lại cùng thanh âm nghẹn ngào lại càng không ngừng làm cho bức tranh vốn đã dâm mỹ tăng thêm sắc thái cấm dục, khiến An Dật bị thôi thúc muốn đem người này áp đảo hung hăng chà đạp, khi dễ đến y khóc ra.
Thẩm Trác Hi nắm chặt bả vai An Dật, cả người đau đớn như bị xé thành hai nửa giày vò y thút thít nghẹn ngào, hoàn toàn không băn khoăn chuyện đàn ông có thể khóc hay không. Trong mắt phiếm ra hơi nước mờ mịt, hai mắt đẫm lệ mông lung vô thố yếu ớt, nơi đáng xấu hổ truyền đến từng cơn đau đớn khiến y toàn thân vô lực, chỉ có thể đem trọng lượng toàn thân đều dựa lên người An Dật, bất giác nghe theo lời An Dật ghé vào lỗ tai y dịu dàng nói ngồi, hít thở, thả lỏng thân thể.
Thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng, quả nhiên cơn đau không còn quá khó chịu như lúc đầu nữa, mặc dù vẫn đau, nhưng nghĩ tới bên trong thân thể y chính là An Dật, là người y thích, dục vọng vừa rồi do đau đớn mà rũ xuống, lại có chút cảm giác.
Ngón tay An Dật lần tìm ở chỗ tư mật của y, cũng làm cho y thấy xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, rõ ràng là chính mình ngang tàng chủ động cưỡng bức An Dật chiếm lấy mình, nhưng An Dật chạm đến thân thể y, còn là nơi tư mật như thế, khiến y ngượng ngùng khó nhịn, cố tình cảm giác ấy quá mức tuyệt vời, làm y không nhịn được theo đuổi, dần dần thích ứng với vật to lớn trong thân thể mình, y thậm chí có thể cảm nhận rõ nhịp đập và nhiệt độ cái kia của An Dật.
Đau đớn chậm rãi tiêu tán, cảm giác không tên từ dọc theo tủy sống khuếch tán lên trên, không chịu được tư thế hiện tại, muốn An Dật di chuyển một chút, xua tan cảm thụ kỳ quái này, cho dù là đau đớn cũng tốt, cảm giác hiện tại rất quái dị, làm y cảm thấy chính mình cũng bất bình thường.
Chịu đựng cảm giác xấu hổ, thấp giọng nói: “Di chuyển… Một chút… ưm” còn chưa nói xong bởi vì cử động cúi đầu nói với An Dật tác động đến nơi đó, một trận đau đớn lại truyền đến, kêu lên một tiếng, không dám lộn xộn nữa.
Mặt An Dật hiện đầy hắc tuyến, như y bây giờ, còn dám bảo hắn di chuyển, muốn chết phải không, y có phải tự ngược đến hưng phấn rồi hay không a, loại chuyện không có đầu óc này cũng làm được, thật sự là đau chết cũng đáng. Bực thì bực, động tác trên tay lại rất dịu dàng, lời thốt ra cũng là ấm áp nhẹ nhàng, đến mức khiến người ta muốn chết chìm trong hồ nước nhu tình này.
Cắn tai Thẩm Trác Hi thổi khí vào, hài lòng nhìn thấy y co rúm lại, “Không vội”. Ôm lấy thắt lưng y, chậm rãi thả ngả xuống, để y nằm lên giường, mặc dù đã rất cẩn thận rồi, lại vẫn làm cho Thẩm Trác Hi nức nở càng nhiều, không giống vừa rồi, không hoàn toàn vì đau đớn mà mang theo chút tư vị vui sướng. Thật không tưởng tượng nổi thanh âm ái muội như rên rỉ thế kia là từ trong miệng người cực kì nam tính như Thẩm Trác Hi thốt ra.
Tư thế kết hợp đảo vị trí, biến thành An Dật ở trên, Thẩm Trác Hi ở dưới. Tư thế này mặc dù không dễ tiếp nhận bằng vào từ sau lưng, bất quá dù sao Thẩm Trác Hi cũng không cần nhận thêm trọng lượng của chính mình nữa. Muốn khen ngợi y lần đầu tiên đã có dũng khí khiêu chiến loại tư thế khó khăn này sao? Đè lên hai chân Thẩm Trác Hi ép xuống, làm hai chân y mở đến cực hạn. Thẩm Trác Hi thấy động tác của hắn, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, nhưng lại thuận theo mở hai chân ra, để thân thể mình hoàn toàn bại lộ trước mặt An Dật, không chút che chắn, tư thái như hiến tế này, hiển nhiên lấy lòng An Dật, hắn thậm chí nghĩ bây giờ mở đèn lên, tỉ mỉ nhìn vẻ mặt Thẩm Trác Hi một chút.
Bất quá nghĩ lại đại khái hắn làm như vậy Thẩm Trác Hi nhất định sẽ mắc cỡ muốn chết đi, An Dật vẫn là buông tha ý nghĩ mê người này, mặc dù biết nếu là mình đưa ra thì khó khăn cách mấy Thẩm Trác Hi cũng sẽ tiếp nhận, đàn ông này ở trước mặt hắn chưa bao giờ biết phản kháng gì hết, mặc hắn bài bố, giống như bây giờ.
Cúi xuống hôn lên môi y, không vội vàng như Thẩm Trác Hi vừa rồi, ngọt ngào tinh tế, cuốn lấy khiến y không cách nào chạy thoát. Sau đó Thẩm Trác Hi bi ai phát hiện, chỗ đó của y không có bất cứ đụng chạm gì bắt đầu ngẩng lên rồi, xấu hổ nắm chặt ra giường dưới thân, tự thấy bi thương cho mình, chỉ là một nụ hôn chủ động của An Dật, y đã kích động thành như vậy rồi.
Vừa tinh tế hôn môi, vừa chậm rãi đem cái đó của mình lui ra ngoài, cảm giác nơi ấy của Thẩm Trác Hi đột nhiên kẹp chặt, không cho hắn rời ra, An Dật sửng sốt, trợn mắt nhìn Thẩm Trác Hi.
Xoay đầu qua một bên, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn An Dật, vẻ mặt quật cường, dù đau đớn cách mấy, cũng muốn An Dật làm xong, không muốn cứ như vậy mà kết thúc, đây là lần đầu tiên cũng có thể sẽ là lần cuối cùng của y, mặc kệ lưu lại là thống khổ hay là vui sướng, y đều muốn cùng An Dật làm tới cùng, cho nên phát hiện động tác của An Dật, bất chấp thể diện mà làm ra động tác như giữ lại này.
Rõ ràng cử động của Thẩm Trác Hi, An Dật thật sự bật cười, đàn ông này a, thật sự rất đáng yêu, liếm tai y, thỉnh thoảng lại gặm cắn vành tai, hắn phát hiện nơi này là điểm mẫn cảm của Thẩm Trác Hi, “Anh nghĩ tôi muốn làm cái gì?”
Thẩm Trác Hi không được tự nhiên mà không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại làm bộ như không nghe thấy.
“Hỏi anh đấy?” Nói rồi đâm mạnh về phía trước.
“A…” Thẩm Trác Hi bất ngờ không kịp đề phòng, tiếng rên rỉ trực tiếp phá tan yết hầu, bị thanh âm khàn khàn tình sắc này hù dọa, cắn môi, lại nghĩ tới câu An Dật hỏi y, nếu như không trả lời, sẽ lại cố tình trêu chọc y.
“Đừng… ừm… Trêu chọc tôi”. Y sẽ cho là thật, nên đừng ôn như với y như thế nữa, làm vậy y thật sự không cách nào không yêu hắn.
“Có sao?” Rõ ràng là người này tự mình ngồi lên, bây giờ sao lại biến thành mình chọc ghẹo ức hiếp y chứ, thật không nói đạo lý, nhẹ nhàng trừu sáp, vì không kích thích đến nơi bị xé rách của y, cũng vì cố ý lăn qua lăn lại y, ai bảo y luôn nói những câu khiến người ta muốn ức hiếp y chứ.
“Ưm hư…a… ưm…” Không trả lời câu hỏi của An Dật nữa, dù sao bất kể nói cái gì, người này chỉ càng trêu chọc y ác liệt hơn, ngậm miệng, từ trong khoang mũi phát ra tiếng hừ hừ.
Không nhận được hồi đáp, An Dật cũng chẳng để ý, bắt đầu tìm kiếm điểm mẫn cảm trên người y, nơi nơi phóng hỏa vuốt ve khiêu khích, nga, hoá ra xương quai xanh của y mẫn cảm như thế, hắn còn chưa đụng tới, mới thở ra nhiệt khí đã khiến y khó nhịn vặn vẹo né tránh, ha hả, vậy tự nhiên không thể bỏ qua, mút lấy xương quai xanh xinh đẹp gợi cảm của y, bên tên lưu lại dấu hôn ái muội, bàn tay không thì chăm sóc dục vọng y đặt ở giữa bụng hắn, động tác ôn nhu trước sau như một, Thẩm Trác Hi bị giày vò đến mức như một con cá rời nước không ngừng cong người nhảy lên, liều mạng hô hấp, khẩn cầu một chút thương xót của An Dật, để y không đến nỗi bị dục vọng của chính mình hành hạ đến chết.
Dần dần tăng nhanh động tác dưới thân, nhưng cũng không dám quá mạnh, nơi đó của y đang bị thương mà, tuy với An Dật trừu sáp không phải kịch liệt, nhưng đối với Thẩm Trác Hi lần đầu tiên hầu hạ dýới thân đàn ông mà nói, quá đau đớn quá kích thích, không kềm nén thanh âm mình được nữa, phát ra âm thanh như nỉ non lại như rên rỉ, đau đớn xen lẫn khoái cảm so với khi cùng phụ nữ giao hoan hoàn toàn khác biệt.
Thứ nóng rực trong tay nhảy lên, An Dật biết y sắp đạt cao trào, tăng nhanh động tác trên tay, làm cho y thét lớn một tiếng như rên rỉ thật dài phóng thích trên tay hắn, dưới thân lại trừu sáp thêm mấy lần, chậm rãi rời khỏi thân thể y, động tác An Dật như thế là hết sức thong thả rồi, mị thịt bên trong cắn chặt hắn, cũng theo động tác hắn cùng mang ra, làm An Dật muốn hung hăng đâm vào thân thể y lần nữa, bất quá thấy Thẩm Trác Hi thật sự đã vô cùng thê thảm, buông tha cho y, trên tay mình vuốt ve giải phóng.
Áp sát vào hôn nhẹ y, còn đang trong cao trào thất thần, hoàn toàn không có phản ứng, để y nằm lên gối, mở đèn đầu giường, đột nhiên có ánh sáng, Thẩm Trác Hi nâng tay che lại, nheo hai mắt.
Rút khăn đầu giường, lau sạch dịch trắng giữa bụng hai người, sau đó lật Thẩm Trác Hi lại, ý thức được An Dật muốn làm cái gì, cứng người, vùi đầu vào gối, mắc cỡ đến mặt sắp bốc hơi nước, mặc dù y ngay cả chuyện mất mặt hơn cũng đã làm rồi, nhưng bây giờ bật đèn, An Dật nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng nơi tư mật, điều này khiến y lập tức không được tự nhiên.
An Dật cũng không lo lắng y không được tự nhiên, ngón tay bọc khăn đưa vào giữa đùi y, trên chiếc khăn màu trắng đều là tơ máu, quả nhiên chảy máu rồi, An Dật sách một tiếng, tiếp tục lau sạch giúp y.
Chuyện sau đó Thẩm Trác Hi không nhớ rõ lắm, thân thể rất mệt, cả người kêu gào, mê man ngủ thiếp đi, chỉ nhớ có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, còn mình áp sát vào nguồn nhiệt ấy.
Đến khi ánh sáng chói mắt làm Thẩm Trác Hi tỉnh giấc, mờ mịt mở mắt, hình như không phải trong nhà mình, hôm qua hình như y gặp tai nạn xe, bây giờ y đang ở trên giường trong bệnh viện, sau đó buổi tối An Dật ở lại với y, sau đó y… Trí nhớ cuối cùng cũng chậm rãi hồi phục, mặt càng đỏ lên, y cư nhiên… Cư nhiên cưỡng bức An Dật cùng mình xảy ra quan hệ, không phải vẫn muốn có thể cùng An Dật bảo trì quan hệ như vậy là tốt rồi sao, hoá ra mình vẫn hy vọng xa vời vẫn mơ mộng hão huyền, y căn bản không muốn mỗi lần gặp An Dật chỉ nhận được một cái gật đầu chào hỏi.
Sờ khoảng không bên cạnh, huyết sắc trên mặt hoàn toàn lui, An Dật không ở đây. Quả nhiên bị hắn chán ghét rồi, bị một người đồng tính mình không thích cưỡng bức phát sinh quan hệ, tuy là An Dật thượng y, nhưng chỉ sợ hắn cũng ghê tởm, Thẩm Trác Hi cười khổ ngẩng đầu che ánh sáng chói mắt, vì sao lại cảm thấy trong mắt có chất lỏng lạnh lẽo muốn trào ra mãnh liệt.
Trên người vẫn còn đau đớn, một phần là vết ứ do tai nạn, còn một phần tự nhiên không cần phải nói rồi, nơi tư mật phía sau càng đau rát, bất quá những cái này cũng không tính là gì, trên người có đau đớn cách mấy cũng so ra kém nỗi đau trong lòng y, nghĩ tới sau này không được nhìn thấy An Dật nữa, y đã đau lòng muốn chết.
An Dật vừa vào cửa đã lại nhìn thấy Thẩm Trác Hi co quắp người, không phải là dạ dày lại tái phát chứ? Hôm qua mặc dù không rửa sạch nhưng hắn cũng không bắn trong cơ thể y mà? Không lý nào, đặt thứ trên tay bên cạnh, ngồi lên giường, lôi người từ trong chăn ra.
“Làm sao vậy? Đau chỗ nào?”
Thẩm Trác Hi vẻ mặt như gặp quỷ, thật giống như nhìn thấy sinh vật hoàn toàn không nên xuất hiện, “Cậu… Cậu…”
“Tôi làm sao?” An Dật cười nhìn y lại có biểu tình ngạc nhiên mà kinh hỉ không khác gì hôm qua, đàn ông này quả nhiên thú vị, không phải nghĩ là mình ăn y xong liền bỏ chạy đấy chứ, mặc dù không phải tự nguyện, nhưng lúc sau tốt xấu gì cũng là mình chủ động, hắn cũng không phải là kẻ không biết tốt xấu như vậy chứ, nghĩ vậy liền oán hận chọt chọt lên mặt y.
Thẩm Trác Hi bị cử động của hắn dọa cho ngẩn ra, người này là An Dật sao? Không phải người khác đóng giả chứ? Y không xuất hiện ảo giác? Y không phải đang nằm mơ? Hung hăng ôm thắt lưng An Dật, áp đầu vào bên hông hắn, là nóng, là chân thật a, như vậy y có thể cho rằng An Dật cũng có chút thích y hay không, ít nhất không có chán ghét sau khi bọn họ phát sinh quan hệ như vậy?