*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn trên bàn bày các món ăn màu sắc tươi đẹp, chay mặn kết hợp, bốn món một canh, nếu không phải hắn tận mắt thấy y nấu, An Dật thật sự có một loại xúc động hoài nghi Thẩm Trác Hi mua ở bên ngoài, nga, thật sự biết nấu ăn, hoàn toàn không nhìn ra Thẩm Trác Hi là người đàn ông tốt của gia đình… Còn tưởng y là loại đàn ông không bao giờ vào nhà bếp chứ, quả nhiên không thể đánh giá người khác qua tướng mạo.
Món thứ nhất tôm thủy tinh làm thành món nguội. Vỏ tôm được gõ thành mảnh hơi mỏng, đun sôi sau đó ướp lạnh, trong suốt sáng long lanh, An Dật gắp một con, dưới ánh mắt lo sợ bất an của Thẩm Trác Hi, chấm muối tiêu đưa vào miệng. Ngô, cảm giác giòn tan trong miệng, khẩu vị phi thường mới lạ, đặc biệt. An Dật lúc trước cũng đã ăn món này, một loại thức ăn nguội rất hao phí tinh lực để làm, món ăn hằng ngày mà An Dật thấy phiền toái như thế, ai lại làm ở nhà a.
“Không ngon sao?” Thấy An Dật thử một miếng mà cả nửa ngày không nói gì, mặc dù đối với trù nghệ của mình cực kỳ tự tin, nhưng không chịu nổi An Dật trầm mặc không nói như thế a.
“A, đâu có, rất ngon”. An Dật cười đáp lại y, được An Dật khẳng định, Thẩm Trác Hi thở phào nhẹ nhõm, y tưởng là vừa rồi y khẩn trương đến nỗi nhầm muối với đường rồi.
Giật giật chiếc đũa, vẫn là gắp một miếng da cá cuộn chiên vàng óng để vào chén An Dật, y còn chưa đụng tới đôi đũa này, cho nên dù An Dật có thích sạch sẽ, hẳn là cũng không để ý.
An Dật không ngờ Thẩm Trác Hi lại gắp thức ăn cho hắn, nhất thời cười rộ lên, rốt cuộc là ai mời ai a, chẳng những Thẩm Trác Hi xuống bếp, còn để y gắp đồ ăn cho mình, bữa cơm mời này, coi như hắn chỉ chi tiền nguyên liệu nấu ăn.
Kỳ thật An Dật cũng chẳng phải ưa thích sạch sẽ gì, lúc nhỏ ăn cơm trong nhà có rất nhiều người, đều tranh ăn như gió cuốn mây tan, nếu thật có bệnh ưa sạch sẽ nào còn có cơm mà ăn a. Thỉnh thoảng có người đã kẹp thức ăn trong đũa sắp đưa vào miệng cũng có thể bị người khác phập một miếng ăn luôn, việc này An Ninh trải qua không ít, thường xuyên đoạt ăn bên miệng người khác, cũng may có An Ninh, An Dật nhai kĩ nuốt chậm, cũng không đoạt thức ăn của người khác mới không thường xuyên bị đói bụng. Bất quá chỉ cần có An Dật, bao nhiêu người ngồi cùng bàn sẽ bị những động tác không lạnh không nóng lại nhã nhặn kia của An Dật ảnh hưởng, làm tốc độ ăn cơm chậm lại.
An Dật cũng không khách khí, đưa cá cuộn vào trong miệng, chậm rãi nhai, hoàn toàn nuốt xuống mới nói: “Người ta nói thức ăn tự mình làm đều không có khẩu vị gì, lẽ nào Thẩm tổng cũng vậy?”
“A? Đâu có”. Cuống quít dời ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Dật, cúi đầu lùa vài miếng cơm, mới phát hiện là cơm trắng, An Dật ngồi đối diện lập tức phì cười, cười đến mức Thẩm Trác Hi xấu hổ vô cùng.
Cầm môi múc canh trong chén nhỏ trước mặt Thẩm Trác Hi, măng thơm ngát và bí đao, nhìn là đã khiến người ta muốn ăn thêm thật nhiều, “Cơm chính mình nấu, còn muốn khách khí sao?”
“Gọi tên tôi đi”. Thẩm Trác Hi nhẹ giọng nói, sau đó lại cúi đầu, không dám nhìn An Dật.
“Trác Hi”. An Dật rõ ràng thốt ra hai chữ này, chấn động màng tai Thẩm Trác Hi, lần đầu tiên biết thì ra tên của mình cũng có thể dễ nghe như vậy, sau đó chính là đầy mặt ửng đỏ, An Dật cư nhiên gọi y thân mật như thế, y tưởng rằng An Dật sẽ gọi cả họ tên, cho dù như thế, cũng tốt hơn gọi Thẩm tổng, có vẻ đặc biệt khách khí, hơn nữa biểu hiện ra một loại giai tầng, y không muốn cùng An Dật như thế, muốn cách càng gần càng tốt.
“An Dật…” Thẩm Trác Hi cũng không dám trực tiếp gọi hắn là Dật, rất thân mật, y sợ An Dật sẽ để ý.
An Dật nhìn người đối diện bộ dáng lo lắng bất an, cười, hắn hình như không đáng sợ như vậy chứ, người khác không phải đều nói hắn ôn hòa dễ ở chung sao? Tại sao chỉ mỗi Thẩm Trác Hi mỗi lần thấy hắn đều có dáng vẻ nôn nóng bất an, một người đàn ông thành công như thế cho dù ở trước mặt người mình thích, cũng hẳn là không biểu hiện không tự tin như vậy chứ, không dám cùng hắn mắt đối mắt, lại thường len lén nhìn hắn, câu nệ thật giống như một cô gái đang yêu thầm đứng trước mặt người mình ngưỡng mộ trong lòng.
Không biết Thẩm Trác Hi rốt cuộc là ngại ngùng cái gì? Ăn một bữa cơm, làm cho hắn giống như một tên địa chủ ức hiếp nông dân, nhìn y cứ lùa cơm mãi, không biết gắp đồ ăn. Sờ sờ mặt mình, An Dật tự hỏi bộ dáng mình không hung thần ác sát đấy chứ? Vì sao hắn đột nhiên cảm thấy Thẩm Trác Hi giống như một người vợ chịu ủy khuất, rồi lại bị ý nghĩ kì quái này của mình hù doạ, sao lại nghĩ người đối diện như vậy, rõ ràng y chính là giống mình đường đường bảy thước nam nhi a.
An Dật là một người rất dễ khiến người khác cảm thấy thân cận, mặc dù trong đầu có suy nghĩ khác, nhưng không mảy may ý tứ lạnh nhạt với người đối diện, đôi khi thấp giọng trò chuyện với Thẩm Trác Hi vài câu, thỉnh thoảng gắp thức ăn vào chén y, trên bàn ăn mặc dù không có vẻ nồng nhiệt lắm, bầu không khí lại không tệ, càng giống khung cảnh gia đình bình thường ăn cơm, không có lãng mạn, mà có một loại cảm giác ấm áp thản nhiên tràn ngập.
An Dật ăn no buông đũa, sờ sờ bụng, hôm nay hình như ăn hơi nhiều, ngô, cũng tại thức ăn Thẩm Trác Hi nấu quá ngon a. Thấy đối diện Thẩm Trác Hi cũng tỏ ý mình ăn xong rồi, An Dật tự giác dọn dẹp chén đũa, cái này mà còn để Thẩm Trác Hi làm nữa, An Dật cho dù mặt dày cách mấy, cũng cảm thấy xấu hổ. Bất quá lúc Thẩm Trác Hi bưng thức ăn thừa vào nhà bếp, An Dật cũng không ngăn cản, chỉ là cảm thấy chuyện bây giờ hai người họ làm nghĩ thế nào cũng thật quỷ dị, chuyện này dù sao cũng không nên phát sinh trên hai người đàn ông, trái lại giống như là đối với vợ chồng mới cưới vậy, mặc dù cảm giác như thế cũng không tệ lắm, ở một mình đã lâu thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, hiếm khi trong nhà có chút nhân khí, cảm giác thật sự không tệ.
An Dật rửa chén xong, vẫn là một ly nước lọc đưa cho Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi cũng cười cười tiếp nhận, hai người an vị trên ghế sa lon phòng khách nói chuyện phiếm, Thẩm Trác Hi cũng chẳng phải khẩn trương, cùng An Dật nói chuyện trên thương trường, người chỉ điểm phong vân trên thương giới kia lại trở về, rất có ánh mắt đặc biệt của mình, mà An Dật là một nhà môi giới chứng khoán hàng đầu, tự nhiên cũng có khứu giác nhạy bén, trò chuyện với Thẩm Trác Hi, có chút khoái trá, còn nói cho y biết vài nét về vụ giao dịch lần trước giúp y đầu tư, quá trình cụ thể cùng các loại ảo diệu không muốn người khác biết, Thẩm Trác Hi nghe đến say mê.
Bất quá cho dù Thẩm Trác Hi luyến tiếc mấy, cũng không thể không biết xấu hổ ở nhà An Dật không đi, mặc dù An Dật không tỏ vẻ tiễn khách, nhưng thời gian lại không còn sớm, Thẩm Trác Hi chỉ có thể biết điều tỏ ý muốn cáo từ, An Dật rõ ràng chính mình mời khách nhưng lại có một bữa cơm no đủ, tự nhiên tỏ vẻ muốn tiễn y xuống lầu.
Thấy Thẩm Trác Hi lên xe, đưa mắt nhìn theo Thẩm Trác Hi lái xe rời đi, đang chuẩn bị lên lầu, một tiếng thắng xe chói tai cách đó không xa, tiếp đó là một trận nổ lớn. An Dật hoảng sợ, không phải là Thẩm Trác Hi vừa lái xe đi đã xảy ra chuyện đấy chứ? Cũng không suy nghĩ nhiều, liền đi hướng nơi xảy ra tai nạn.
Đi không bao lâu, đã có thể nhìn thấy chỗ ngoặt, một chiếc xe dừng ở đó, chủ xe đang hoảng hốt xuống xe, mà còn có một chiếc Mercedes Benz màu đen đâm vào cột đèn chỗ ngoặt, xe Thẩm Trác Hi cũng là Mercedes Benz thì phải?
An Dật vội vàng chạy tới, may mà tốc độ xe không nhanh lắm, đầu xe chỉ hơi lõm vào, túi khí đã bung ra (*), mở cửa xe ôm Thẩm Trác Hi ra ngoài, không có vết thương ngoài da nào nhưng người lại hôn mê.
******
Chú thích:
(*) Túi khí: 气囊
(¯`·¸.·´ (¸.·´.·´ ¸¸.·¨.