An Dật có một thói quen, thích đứng ở chỗ cao hoặc nói là từ trên cao nhìn xuống, đây chính là nguyên nhân vì sao lợi nhuận của hắn lấy tiền triệu để tính, nhưng lại thích ở khu cao tầng chật chội trong nội thành, mà không phải biệt thự riêng ở ngoại thành. Xung quanh nơi ở không thể có kiến trúc cao hơn so với nhà hắn, cho dù về sau cùng Thẩm Trác Hi sống chung, vì chỗ ở cũ nhỏ nên chuyển lên biệt thự cũng là trên núi.
Cho nên tháp truyền hình cao nhất thành phố chính là nơi An Dật thường xuyên ghé thăm khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng lái xe qua, sẽ dừng lại lên chỗ cao nhất đứng một hồi.
Ngày hôm đó An Dật vừa lên tháp, đứng ở chỗ cao nhất, giấu mình trong góc khuất, một nhóm lại một nhóm du khách cũng không để ý thanh niên ôn hòa này vẫn đứng. Theo thời gian dần dần tối, du khách cũng thưa thớt đi nhiều, An Dật cũng hiếm khi được hưởng thụ sự an tĩnh này, đợi đến lúc sắp đóng cửa, An Dật đang chuẩn bị về, nhìn thấy người bên cạnh cách đó không xa.
Là anh ta? Thẩm Trác Hi? An Dật dựa vào trí nhớ tốt nên nhớ kỹ tên này, huống hồ, An Dật cười, tên mình thường xuyên được đặt cùng một chỗ với y, gọi là cái gì? Ân, hai người đàn ông phụ nữ muốn theo đuổi kết hôn nhất. Mình và y coi như là có duyên mấy lần đi, lần trước hoàn lại nhất thời cao hứng nhận được đơn của y. Ngay cả như vậy, ấn tượng của An Dật đối với y cũng chỉ có vậy, đối với ái mộ trong mắt y, thông minh như An Dật, sao lại không nhìn ra, nhớ lần đầu tiên công ty gặp mặt ánh mắt y nhìn thấy mình chính là kinh hỉ đi. Sau lại vì liên quan tới công việc từng hẹn hắn ăn cơm, bất quá đối với loại phiền toái này, An Dật trước nay sẽ không rước họa vào thân.
Một người đàn ông? An Dật cười, nếu là một người phụ nữ thành thục theo đuổi, An Dật nói không chừng còn có thể cân nhắc, đáng tiếc một người đàn ông, vô luận hắn có mị lực bao nhiêu, dường như cũng không trong phạm vi suy xét, để lão đầu tử biết hắn cùng một chỗ với một người đàn ông phá hỏng, đại khái sẽ muốn đánh gãy chân hắn đi. Kỳ thật An Dật cũng không ngại đối tượng trên giường là đàn ông hay là phụ nữ, nhưng ánh mắt Thẩm Trác Hi nhìn hắn nóng rực như thế, thấy thế nào cũng không giống loại hình dễ hợp dễ tan, đối với người như vậy, An Dật đều sẽ sáng suốt không đi trêu chọc, đối với lời mời của y, không nóng không lạnh từ chối, nhưng gặp mặt cũng không tận lực xa lánh, mỗi lần đều làm cho người ta có một loại ảo giác có thể thân cận, đây đại khái cũng xem như một trong số ít khuyết điểm của An Dật đi.
Cho nên khi An Dật nhìn thấy Thẩm Trác Hi đứng đó, cũng không muốn đi tới chào hỏi y, vị trí hắn đứng vừa vặn chặn lại cánh cửa đi vào bên trong, nếu như An Dật muốn đi xuống nhất định sẽ đi qua y, An Dật sờ sờ mũi, lại lui về chỗ khuất vừa rồi đứng.
Từ chỗ An Dật có thể nhìn thấy Thẩm Trác Hi rõ ràng, nhưng Thẩm Trác Hi cũng rất khó chú ý tới An Dật đứng không xa. An Dật hiếu kì nhìn người đàn ông này, không biết y đến đây làm cái gì? Lần đầu tiên nhìn kỹ tướng mạo người này, không thể không nói, mặc dù gần bốn mươi, nhưng lại chăm sóc rất tốt, nhìn như hơn ba mươi, trên người đã hết vẻ ngây ngô, có một loại mị lực thành thục nam tính đặc biệt, chẳng trách có nhiều phụ nữ thích như vậy. Bất quá nhìn qua hình như y có chuyện gì, dáng vẻ chứa đầy tâm sự.
An Dật bề ngoài nhìn như ôn nhu kỳ thật nội tâm cực kì lạnh nhạt, đừng thấy hắn đối nhân xử thế dị thường ôn hòa hữu lễ, cho dù người đáng ghét cũng sẽ không tỏ rõ ra tâm tình căm ghét, nhưng trái tim lại rất lạnh, nhất là vô tình. Thấy dáng vẻ Thẩm Trác Hi, cũng sẽ không có suy nghĩ đi tới an ủi, ngược lại càng lui về sau thêm mấy bước, chuyển qua đứng tới chỗ sân hình tròn Thẩm Trác Hi không nhìn thấy, từ nơi này chỉ có thể xuyên qua đại sảnh trong suốt mơ hồ nhìn thấy bộ dáng Thẩm Trác Hi đối diện.
An Dật cũng không lưu tâm, thờ ơ nhìn xe cộ như con kiến qua lại dưới chân, mãi cho đến lúc sắp đóng cửa, nhân viên quản lý muốn lên mời du khách ra ngoài, An Dật mới quay đầu lại, muốn nhìn xem Thẩm Trác Hi đi chưa, vừa thấy dọa An Dật nhảy dựng, Thẩm Trác Hi lưng hướng ra hàng rào bảo hộ phía ngoài, phải biết rằng cái này là vì sợ người không cẩn thận vọt ra, hàng rào bảo hộ tương đối cao, cho nên Thẩm Trác Hi tuyệt đối không phải tùy tiện dựa vào, phải trèo lên mới tới được.
Nhìn động tác Thẩm Trác Hi ngửa ngửa về phía sau, nơi này cao mấy trăm mét, té xuống thật sẽ nát thành thịt vụn, gió mạnh dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thổi y xuống, thật sự là hãi hùng khiếp vía, không phải là muốn tự sát chứ? An Dật thật nghĩ không ra nhân sĩ tinh anh trên thương giới như Thẩm Trác Hi, có cái gì luẩn quẩn trong lòng? Có tiền có thế. Cho dù nhìn thấy y nghĩ muốn tự sát, An Dật cũng không nghĩ đi tới ngăn cản, hắn thấy, người đàn ông thành thục như Thẩm Trác Hi, muốn tự sát chắc hẳn không phải là xúc động nhất thời, nhất định đã suy nghĩ tường tận mới quyết định muốn kết thúc sinh mệnh. Nếu mình tùy tiện đi vào ngăn cản, cho dù ngăn được y, làm sao biết sống so với chết đối với y mà nói là tốt hơn đây, không chừng với y còn sống mới là thống khổ.
An Dật cũng vẫn không đi qua, không muốn mình xuất hiện đột nhiên hù dọa tới y, làm y không cẩn thận té xuống. Mặc dù hắn sẽ không đi ngăn cản y tự sát, nhưng cũng không muốn nhìn thấy người khác vì mình mà chết. Đang định lui về chỗ cũ, điện thoại di động trên người rung lên, An Dật vốn nghĩ muốn ấn nút tắt, nhưng nhìn thấy dãy số gọi đến thì ngây ngốc một hồi.
Ba chữ Thẩm Trác Hi rõ ràng biểu hiện, như An Dật nói, người khác muốn chết, hắn sẽ không ngăn cản, nhưng không thể vì hắn mà chết. Cho nên An Dật do dự một chút, bắt máy, chậm rãi lui ra phía sau, đảm bảo y sẽ không nghe được thanh âm của mình.
Thẩm Trác Hi cũng không lên tiếng, trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng gió vù vù, An Dật thở dài trong lòng, dùng thanh âm trước sau như một êm ái gọi: “Thẩm tổng”.
“… An Dật” Lâu đến mức An Dật tưởng rằng y đã cúp điện thoại rồi mới lên tiếng.
“Ừm”.
“Tôi có phải là người rất tùy hứng không?” Thẩm Trác Hi đột nhiên hỏi.
“Không đâu”. Nếu như Thẩm Trác Hi cũng có thể gọi là tùy hứng, vậy đại khái An Dật hắn chính là cực kì tùy hứng rồi.
“Gần đây, tạo thành phiền toái cho cậu, xin lỗi”. Nương theo tiếng gió truyền đến thanh âm trầm thấp của Thẩm Trác Hi.
“Không có”. An Dật nghĩ hoá ra y là nói việc tùy hứng này a, đối với chuyện y sống chết quấn lấy mỗi ngày ở cửa công ty chờ hắn, An Dật cũng không phải chưa từng thấy, Thẩm Trác Hi nhiều nhất chỉ là mời hắn ăn một bữa cơm mà thôi, thật sự không coi là cái gì.
Giữa hai người lại là một hồi trầm mặc, An Dật không phải loại người sẽ cúp máy người khác, mà Thẩm Trác Hi càng không có khả năng cúp điện thoại An Dật, cho nên hai người cứ như vậy đứng ở khoảng cách chưa đầy trăm mét cầm điện thoại di động đối diện nhau mà không lên tiếng.
“An Dật có từng thích ai chưa?” Đầu bên kia Thẩm Trác Hi rốt cuộc mở miệng.
“Không có”. An Dật trực tiếp trả lời, hắn biết y nói thích là có ý tứ gì.
“Vậy… Người lý tưởng sẽ như thế nào?”
An Dật nhíu mày, suy nghĩ một chút, “Người vợ tốt”. Một người vợ tốt nấu ăn ngon, biết làm việc nhà, chăm sóc được tên lười như hắn, không cần yêu nhiều, người sẽ cùng hắn cả đời hẳn là rất bình thường, chỉ cần người như vậy là được rồi.