Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 1-2: Hẹn hào (2)




Hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc phả ra xung quanh, nhịp tim An Dật trầm ổn hữu lực từ sau lưng truyền đến, hình như nhịp tim mình cũng không tự chủ được mà bắt đầu hợp cùng tiết tấu với nhịp tim của hắn. Cũng không biết An Dật có cố ý hay không, môi luôn theo hô hấp nhẹ nhàng mà chạm vào cổ y sau đó lại rời đi, làn da bị chạm đến từng chút từng chút nóng lên, Thẩm Trác Hi nghĩ không chừng cổ của y bây giờ nhất định là đỏ lên rồi. Nếu cứ bị tiếp xúc kích thích như vậy, đối với Thẩm Trác Hi mà nói thật là quá mức dày vò.

“An Dật.” Thẩm Trác Hi cực lực khống chế thanh âm của mình, không cho y phát run.

“Hửm?” An Dật ở phía sau trái lại làm như không có việc gì mà đáp.

Cậu có thể cho tôi một thống khoái hay không, cho dù cậu muốn làm ở trong này tôi cũng chấp nhận. Thẩm Trác Hi rất muốn nói như vậy, bất quá lời ra khỏi miệng lại là, “Lấy rau cải ở chỗ kia dùm tôi.”

“Ờ”. An Dật đưa rau đã rửa sạch ở bồn nước bên cạnh qua, sau đó buông thắt lưng y, cứ như vậy từ sau lưng y vươn tay, giúp y đem khoai tây đã cắt xong cũng để vào trong đĩa.

Thẩm Trác Hi mới vừa thở phào nhẹ nhõm vì An Dật buông tay, động tác kế tiếp của hắn lại làm y cả kinh đến mức thiếu chút nữa làm rớt cái đĩa đang cầm. An Dật thu tay lại, lại sượt qua phía dưới y rồi mới ôm thắt lưng y, hơn nữa còn cắn rồi nhẹ nhàng liếm vành tai y. Ngậm vành tai y, khẽ cười nói: “Xem ra tôi mà còn ở chỗ này, tối nay không biết lúc nào chúng ta mới ăn cơm được.” Nói xong nhân tiện buông Thẩm Trác Hi mà đi ra ngoài.

Lưu lại Thẩm Trác Hi chống cái thớt mà cười khổ, rõ ràng nhìn qua là người ôn nhu lãnh đạm như vậy vì sao lại lấy việc đùa cho y mất khống chế làm vui đây.

Đến lúc Thẩm Trác Hi thật vất vả bình ổn nhịp tim mới vừa rồi bị An Dật làm cho cả kinh mà đập bang bang, vừa cúi đầu nhìn thấy đĩa cầm trên tay, tiếp đó khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên, nhìn đám khoai tây bị cắt lớn lớn nhỏ nhỏ, có một củ thậm chí vẫn còn nguyên, Thẩm Trác Hi trong lòng khóc thét, nhất định đều bị An Dật nhìn thấy rồi, thật đúng là quá mất mặt mà, chỉ là để An Dật ôm mà thôi, y đã mất cả hồn luôn rồi.

Thẩm Trác Hi vừa phỉ nhổ chính mình vừa đem đám khoai tây kia đi phi tang không còn dấu vết, quăng vào thùng rác, một lần nữa cắt lại, quả nhiên An Dật không ở bên cạnh y, hiệu suất liền cao hơn nhiều, không bao lâu đã dọn ra một bàn thức ăn, tới khi Thẩm Trác Hi bày xong chén đũa, chuẩn bị gọi An Dật ăn cơm, phát hiện An Dật đang nằm sấp thẳng trên ghế sô pha, đầu dựa vào lưng ghế nhìn y.