Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 3 - Chương 8: Ngươi, không phải A Lý của ta (2)




Phong ấn bị phá, nhưng yêu ma trong tháp vẫn không thể đi ra ngoài. Bọn chúng giống như ruồi bọ bay tứ tung bốn phía, muốn tìm lối thoát.

"Trong phong ấn còn có một ác linh, nhưng ta đã đem giam giữ, có thể đó là nguyên nhân."

Mặc Dạ suy đoán.

"Lên đó xem thử cũng không hại."

Liễu Khanh Nhan đề nghị. Hiện tại tất cả mọi người tụ tập tại đại điện nhìn đôi huynh đệ kỳ quái.

Những tượng điêu khắc cũng không còn tấn công Băng Cơ. Băng Cơ nhàn rỗi lúc cũng bay đi đỉnh thâp. Tất cả yêu ma cũng không tiếp tục công kích, mà nam tử yêu dị A Nô cũng không có liếc nhìn yêu ma một chút. Hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cái đầu lâu vỡ nát trong tay A Lý.

"A Lý......"

A Nô cả kinh kêu lên.

Rất rõ ràng hắn gọi là không thiếu niên bóp nát đầu lâu. Hắn gọi cái đầu lâu vỡ nát. Thần sắc bi thương có loại khó có thể nói bi ai cùng đau lòng cỡ nào.

"A Lý, A Lý......"

"Ca ca, ca ca, ta mới là A Lý. Ngươi sai rồi ca ca. Ngươi nhìn xem đây là A Lý. A Lý ngay trước mặt ngươi. Ca ca vì sao gọi một cái đầu lâu là A Lý. Ca ca tỉnh táo đi. Đừng không cần, đừng không để ý tới A Lý được không, ca ca......"

A Lý không khống chế được lắc lư A Nô, ý đồ đem tầm mắt A Nô chuyển dời đến trên người của hắn.

Ca ca, không đúng......

Rất.. rất không thích hợp. A Lý cảm thấy nội tâm hoảng sợ, phảng phất có cái gì sắp phát sinh.

Nội tâm của hắn cảm nhận được sợ hãi cùng bất an, chưa bao giờ có sợ hãi từ ở chỗ sâu trong đáy lòng lan tràn ra. Hắn sợ hãi cực kỳ, ca ca đến tột cùng là làm sao vậy......

"A Lý......"

A Nô ngẩng đầu nhìn A Lý đối diện. Ánh mắt kia phảng phất như lần đầu tiên nhìn thấy, lạ lẫm cùng xa xôi.

Lúc này A Nô như bừng tỉnh, tầm mắt của hắn rơi vào những mảnh vụn đầu lâu trên tay A Lý. Hai mắt A Nô đỏ au đầy tơ máu. Hắn nhìn về phía A Lý đã không còn như ngày xưa mà giống như cừu địch huyết hải thâm!

"Ngươi giết A Lý! Ngươi giết A Lý!!!"

Gương mặt A Nô tràn đầy hận ý, ngũ quan trong khoảnh khắc vặn vẹo dữ tợn không thôi. A Lý bị sợ buông tay ra, lui về phía sau hai bước. Thời điểm A Lý buông tay ra, đầu lâu bị nghiền nát thành vô số mảnh nhỏ phân tán ra.

"Ca ca......"

Cái đầu lâu này A Nô một mực quý trọng luôn cẩn thận che chở cầm trong tay. Mỗi lần chứng kiến A Lý đều thấy phát ghen. Ca ca đối với một cái đầu lâu tốt hơn so với đệ đệ mình, trên đời này nào có ca ca làm như vậy.

A Lý thấy không công bằng.

Lần này hắn cố ý phá hư. Hắn nghĩ hủy diệt thứ cướp đi tầm mắt ca ca. Hắn muốn hủy diệt đầu lâu, đem ca ca kéo trở về.

"Ngươi giết A Lý! Ngươi giết A Lý của ta!!!"

A Nô giống như điên cuồng. Hắn từng bước hướng tới A Lý, toàn thân tản ra sát khí đáng sợ.

A Lý đã không còn đường lui, phía sau hắn đã không có đường, chỉ có ngã xuống dưới.

Minh Vũ ở một bên xem say sưa.

"Đại thúc, ngươi nói ca ca có giết đệ đệ không? Bọn họ không phải người thân nhất sao. Chỉ vì một cái đầu lâu mà gây chiến?"

Minh Vũ nhìn về phía bộ xương khô bên cạnh Liễu Khanh Nhan. So với cái đầu lâu kia, Minh Vũ lần đầu phát hiện bộ xương khô này sáng bóng như trân châu xác thực là dễ nhìn. Tên A Nô yêu dị háo sắc kia cho dù có thích xương khô cũng nên thích cái loại cực phẩm xương khô này.

Minh Vũ tỏ vẻ hoang mang.

Mà bộ xương khô giờ phút này như một đứa trẻ ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn Liễu Khanh Nhan. Càng thêm kỳ quái là hắn còn đem xương ngón tay ngậm vào trong hàm răng, nhìn càng..... quỷ dị.

Minh Vũ bị cái bộ xương khô đánh bại rồi.

Bộ xương khô cũng biết làm động tác ngây thơ như vậy sao. Cái này không phải chỉ có trẻ con mới có thể làm sao? Vì sao bộ xương khô cao lớn lại làm ra động tác có thể thuyết phục như vậy? Minh Vũ triệt để loạn.

"...... Có lẽ cũng không phải như ngươi thấy. Người ca ca sở dĩ làm như vậy hẳn là có lý do của hắn......"

Nhìn biểu tình khoa trương của Minh Vũ, Liễu Khanh Nhan nhìn về phía bộ xương bên cạnh.

Đôi mắt ngọn lửa màu xanh lục phảng phất đang suy tư cái gì, chỉ là cái gì cũng nhớ không nổi. Hắn đành phải xin giúp đỡ, nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, sau đó ánh mắt của hắn nhìn người ngồi trên ngai vàng mê man không rõ.

Ánh mắt như đang nhìn một người rất quen, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra lý do.

"Hắn làm sao vậy?"

Minh Vũ chọc vào bộ xương khô. Bộ xương khô chỉ nhàn nhạt nhìn Minh Vũ, không để ý tới khiêu khích của Minh Vũ, tiếp tục nhìn nam tử kia.

Chết bầm!

Không nhìn, dám không nhìn, còn không đếm xỉa sự hiện hữu của ta. Một bộ xương khô xấu xấu dám không đếm xỉa ta!

Minh Vũ tức giận hếch cái mũi.

"......"

Liễu Khanh Nhan không để ý tới sự tức giận của Minh Vũ.

"Hắn khẳng định là hâm mộ cái đầu lâu kia. Chứng kiến người ta ôm ở trong tay hắn cũng hâm mộ, là ghen ghét mà, kẻ đáng thương, hừ hừ......"

Minh Vũ đắc ý huýt sáo. Hắn biết bộ xương khô xấu xí sẽ phải chết, tuyệt đối nghe không được hắn đang nói cái gì.

Mà vừa lúc này đã xảy ra biến đổi lớn.

"A!!!"

Một tiếng thét kinh hãi của A Lý.

A Lý nằm ở trong vũng máu, nhìn qua A Nô phía trên.

"Ca ca, ca ca ta là A Lý, ca ca, ca ca......"

A Nô nhìn xem A Lý, cao ngạo cùng lạnh lùng, giọng nói cực kỳ vô tình.

"Ngươi không phải A Lý của ta. Ngươi không phải A Lý. A Lý đã chết rồi, đầu A Lý trên tay của ta, bị ngươi bóp nát vỡ vụn. A Lý đã chết rồi, trên thế giới này không còn có A Lý. Ngươi không phải A Lý của ta....."

A Nô tinh thần có chút hoảng hốt.

"Ca ca, ta là A Lý mà. Ca ca nhìn ta đi, ta thật là A Lý. Ca ca, đây chẳng qua là cái đầu lâu, núi này đều là đầu lâu, ta mới là A Lý, ca ca, ca ca......"

"Ngươi không phải A Lý của ta. Ngươi không phải. A Lý đã chết rồi, đây là đầu lâu của hắn. Ta tìm được thì lúc ấy thi thể của hắn đã hoàn toàn mục nát, chỉ có đầu của hắn. Đây là A Lý, ta một mực bảo tồn hoàn hảo. Hắn mới là A Lý của ta. Ngươi không phải, không phải. Ngươi nhìn đầu lâu này, là khi còn bé chúng ta cùng nhau chơi đùa đã có một vết thương. Đầu A Lý có một lỗ hổng rất rõ ràng. Đây mới là A Lý. A Lý của ta thật biết nghe lời, rất nhát gan, rất đáng yêu, vĩnh viễn là đệ đệ của ta. Hắn mới là A Lý của ta, ngươi không phải, làm sao ngươi có thể là A Lý......"

A Nô nói năng có chút lộn xộn.

Khi còn rất nhỏ, A Lý cùng A Nô thường xuyên cùng nhau chơi đùa. Có một lần, A Nô mang theo A Lý leo cây, A Lý không cẩn thận ngã xuống, đầu bị thương rất nặng. Từ đó về sau A Lý không giống với lúc trước, trở nên rất sợ hãi, rất nhát gan, vĩnh viễn là một đứa bé, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

A Lý dính đầy máu me nhầy nhụa, đưa tay sờ sau đầu. Không có, hắn không có vết thương như A Nô nói.

Như vậy, hắn là ai......

Hắn không phải A Lý, như vậy hắn là ai, ca ca chẳng lẽ không muốn hắn sao?