Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 3 - Chương 26: Nói càn rỡ




Lần nữa xuất hiện trước mặt nam tử kia. Thần thái hắn càng kiêu căng, cao cao tại thượng, tựa như đứng trên cao quan sát hết thảy tất cả mọi thứ trong tháp Ca Nam.

Hắn khẽ cười nói:

"Như thế nào?"

Giễu cợt cùng miệt thị.

Bất quá chỉ là một phàm nhân mà dám ở trước mặt của hắn ra sức khước từ. Phàm nhân này thật sự là không quá thức thời.

"Ngươi thật đúng là người lạnh lùng. Ta có thể nhìn ra được những nam nhân kia là thật tâm bảo vệ ngươi. Họ đối đãi với ngươi tốt như vậy, ngươi nên đối đãi tốt với họ. Trơ mắt nhìn bọn họ bị chết cháy, ngươi thật nhẫn tâm. Chẳng lẽ ngươi là trời sinh không có lương tâm sao?"

"Bất cứ ai cũng có quyền nói lời này, duy nhất chỉ có ngươi không được. Lửa này không phải do chính ngươi đốt sao? Không làm khó dễ được ta, thì dùng lời mỉa mai, muốn hủy đi tu hành của ta? Ngươi mới là người tâm địa lãnh huyết. Chỉ bằng mấy lời nói mà muốn ta chịu thua sao. Thủ đoạn của ngươi tàn nhẫn như thế mà mặc áo Phật gia, xác thực không hợp. Sao ngươi đốt lửa của Phật trong tháp Ca Nam. Ngươi như vậy bất quá là giả danh tu hành mà thôi."

Trong tu hành trước hết chính là tu tâm, mấu chốt tu tâm là tĩnh tâm không tạm niệm, như vậy mới có thể ngộ ra chân lý, không thể để trong khi tu luyện tâm ma xuất hiện.<HunhHn786>

Tu chân giả cố kỵ nhất chính là tâm ma. Nam tử này là muốn dùng ngôn ngữ làm Liễu Khanh Nhan sinh ra tâm ma.

Tâm ma thì không cách nào đắc đạo thành tiên.

"Đúng thế thì sao?"

Nam tử kia cuồng vọng đáp.

"Nhưng ta là người như thế nào ngươi tuyệt đối không thể đánh giá. Ngươi có thể bị ta biến thành con rối mà điều khiển, làm ngươi không thể kháng. Ngươi như vậy còn không bằng khuất phục, miễn cho những nam nhân của ngươi lại bị đốt cháy mà chịu khổ."

Nam tử dụ hoặc.

Nghe nói như vậy, Liễu Khanh Nhan xác thực có tâm động, bất quá hắn tâm động cũng chỉ là một thoáng qua, không có để lại bất cứ dấu vết gì.

Tại thời điểm mấu chốt, Liễu Khanh Nhan bảo trì mười phần tỉnh táo cùng trấn định, trước sau như một kiên trì ý niệm của mình.

"Thật không? Làm sao ngươi có thể nói ta là không có bất kỳ phản kháng nào. Mỗi một lần ta đều chọc ngươi nổi giận, sao nói không có phản kháng. Ngươi vô lý cùng tàn nhẫn, ta chưa đáp ứng ngươi đã đối đãi với ta như thế. Có thể thấy được ngươi có tâm độc ác. Nếu ta đáp ứng ngươi, vậy ngươi sẽ đối đãi với ta thế nào? Ta không biết chính xác, nhưng nếu như ta không có đoán sai, ta mà đáp ứng ngươi, không chỉ từng người từng người bị ngươi đốt cháy, mà tất cả người trong tháp Ca Nam đều bị ngươi giết chết, ngay cả ta cũng không được buông tha!"

Liễu Khanh Nhan nhìn thẳng, mắt sáng như đuốc, không sợ chút nào.

"Ngươi có thể đem mọi người đùa bỡn trong tay hết lần này tới lần khác như vậy, còn cầu người khác làm gì. Nếu quả thật ngươi lợi hại như thế sao cần người khác hỗ trợ làm gì?"

Lời của Liễu Khanh Nhan như người gây sự. Tuy ngôn ngữ không phải loại kịch liệt, như hàm nghĩa như thế.

Quả thật nam tử này mạnh vô cùng, thể thì sao, cũng chỉ có như vậy.

"Ngươi...... Thật sự là khéo mồm khéo miệng! Đúng, ta là như thế."

Dứt lời, nam nhân không nói gì nữa, chán nản ngồi bên bàn, thần sắc hờ hững thất bại. Hắn nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, có vài phần mê man, cũng có vài phần không lý giải.

"Ta thật sự không rõ, ta đối đãi với ngươi như vậy, những nam nhân của ngươi sống chết chưa biết, vì sao ngươi còn kiên trì ý niệm của mình. Chẳng lẽ ngươi không biết có đôi khi kiên trì quá chính là một loại ngu dốt?"

Liễu Khanh Nhan cũng nhìn nam tử kia. Trong nội tâm đề phòng, bất quá không lộ ra biểu tình gì ở trên mặt, chỉ là biểu lộ một loại đạm mạc, thoạt nhìn lạnh lùng.

"Ta chưa từng có tư tưởng kỳ quái, chỉ chấp nhất một chút, mà cũng phải xem là chuyện gì. Ta không mù quáng. Về phần chuyện này, chấp nhất là vì quan tâm an toàn của bọn hắn. Nếu ta đáp ứng ngươi, kết quả của bọn hắn chắc chắn sẽ không tốt hơn hiện tại, ta bất quá đang tranh thủ có cái gì sai lầm?"

"Quả thật như thế, ngươi còn là......"

Phi thường lãnh huyết.

Có lẽ người này bản chất lạnh lùng, làm cho người ta không rét mà run. Người yêu của mình sắp chết đi, mà vẫn còn có thể trấn định như thế, có thể không làm cho lòng người kinh hãi sao.

"...... Bọn họ không có chết, ta biết như vậy. Ngươi dùng giấc mơ đến lừa gạt ta. Những thứ này có thể do ngươi dùng cái gì đó tạo ra, lại chỉ có ta bị tác động. Giống như là ngươi đã nghĩ, ta là một người trời sinh có máu lạnh, dửng dưng với chuyện đã xảy ra, ta vẫn kiên trì với ý niệm của mình."

Liễu Khanh Nhan cố chấp không chịu nhượng bộ, làm cho nam tử lại một lần nữa thất thủ vô phương.

Đúng như Liễu Khanh Nhan đã nói, những người kia đều không có chết, chẳng qua là một hình ảnh giả dối mà thôi. Cũng có thể nói là một giấc mộng thôi, chỉ có Liễu Khanh Nhan chứng kiến.

Hắn tuyệt đối không ngờ, Liễu Khanh Nhan lại khó đối phó. Nếu là một người khác, bị đối đãi như thế tinh thần đã sớm hỏng, đâu còn bảo trì trấn định, còn có thể thong dong.

Cái này xem như thất sách.

"Ta nghĩ những người trong tháp này ngươi đều đã thử thăm dò tính cách như thế nào, ngươi cũng đã có kết quả. Nhưng việc ngươi muốn làm, lại chỉ có một mình ta có thể giúp ngươi. Nói cách khác tất cả thành bại của ngươi đều trong tay của ta. Nếu ta không nguyện ý, kết quả cuối cùng là như thế nào tự ngươi hiểu. Nếu không muốn đem sự tình huyên náo lớn, ta khuyên ngươi một câu. Đừng tạo nghiệt. Ngươi nhanh giải thoát cho hai người kia ra khỏi mộng. Nếu không đừng trách ta vô tình!"

"Ha ha, ta nghĩ là ngươi vô dụng như vậy, trong tay ngươi không cái gì cũng dám mạnh miệng như thế!!!"

Hắn đã là người càn rỡ lắm rồi, lại có thể gặp được người này đúng là quá càn rỡ, trong nội tâm lập tức khinh thị.

"Ta có thể không có gì, ngươi có lửa từ Phật đèn che chở thì như thế nào? Ta có thể cảm nhận rất rõ ràng, Cửu Thiên Bích Liên của ta không sợ lửa của ngươi. Cái đèn Phật chắc hẳn không phải pháp khí của ngươi, ngươi cũng không thể tùy ý có điều động lửa Phật. Nếu dùng thực lực đánh nhau, ai lợi hại hơn còn chưa nói trước được."

"......"

Hai người cứng ngắc đối đầu.

Nam tử kia không chịu nhiều nhượng bộ, Liễu Khanh Nhan vẫn như cũ kiên trì ý niệm của mình.

Hắn không có lường trước được chính là Mặc Dạ cùng Băng Cơ đã tìm thấy.

"Người này có gây tổn thương ngươi?"

Băng Cơ hùng hổ hỏi. Nam tử đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng hắn không ngờ tới trên thế giới này còn có người không biết xấu hổ như vậy. Hơn nữa còn đi mách lẻo.

"Vâng có, chính là chỗ này, còn có chỗ này, đều là nam tử kia gây thương tích. Băng Cơ tới đúng lúc lắm, vừa vặn có thể giúp ta giáo huấn hắn một phen. Hắn không chỉ có làm ta bị thương, còn uy hiếp tánh mạng Tử Hiên cùng Minh Vũ. Nếu ta không kiên trì, thì các ngươi cũng bị như thế!!!"

Liễu Khanh Nhan đem tất cả chi tiết nói cho Băng Cơ cùng Mặc Dạ nghe. Những điều này đều là thật, bất quá từ miệng Liễu Khanh Nhan nói ra có vẻ như cáo trạng cùng vu oan.

Nam tử kia cảm giác mình bị vu oan.

"Ngươi cuồng ngôn, ta chưa từng có như vậy. Ngươi sao lại vô lý quá, việc nhỏ xíu qua miệng ngươi thành phóng đại mấy lần. Ngươi còn là nam nhân không."

Thật sự là mất mặt.

Hắn còn tưởng rằng, cao ngạo lạnh lùng giống như Liễu Khanh Nhan sẽ không để tâm. Nhưng không chỉ có nói, Liễu Khanh Nhan còn thêm mắm thêm muối để làm quá câu chuyện.

Hắn thật sự đã nhìn lầm người. Hắn còn cho rằng người này là linh thể trời sinh sẽ khác với người thường. Nhưng ngược lại, so với người thường còn âm hiểm hơn vài phần.

Không đợi Liễu Khanh Nhan nói, Băng Cơ đã thấy vết thương trên tay Liễu Khanh Nhan, không cần xem thương tích trên lưng, đã tức giận ngập trời.

Hắn còn quản người khác nói cái gì, phàm là ai thương tổn Liễu Khanh Nhan đều là không đúng!

Hắn cho tới bây giờ cũng không tin Liễu Khanh Nhan sẽ nói dối, còn vu oan người. Chuyện này làm sao có thể phát sinh ở trên mình Khanh Nhan nhà hắn. Khanh Nhan chính là người thuần lương, tuyệt đối không làm ra chuyện như thế.

"Khanh Nhan có phải là nam tử này hay không. Ngươi không cần lo lắng, chúng ta biết rõ rồi. Chỉ cần gây thương tích cho Khanh Nhan đã có tội, còn mơ tưởng lý giải!!!"

Mặc Dạ lành lạnh hừ một tiếng.

"Không cần nói nhảm, trực tiếp chịu chết đi!"