Đại Thúc Có Yêu Khí

Quyển 2 - Chương 45: Hậu quả không nghe lời




Sắc trời đã hoàn toàn tối. Sương mù biến mất, trăng lên, còn có thể thấy trên bầu trời và đám mây.

Khắp núi khắp nơi là xương cốt phát sáng, bốn phía là gió lạnh gào thét. Một cơn gió thổi tới, mang theo tiếng vang chói tai, giống như nữ quỷ khóc.

Ban đầu chỉ là một tiếng vang rất nhỏ giống như tiếng một con dế mèn. Dần dần âm thanh lớn hơn giống như một đàn ong mật vỗ cánh.

"Vù vù vù......"

Cả mặt đất tựa như cũng đang run lên, những xương cốt giống như sóng trên biển, từng đợt từng đợt bắt đầu nổi lên.

Tuyệt đối không phải một hay hai cái chuyển động, mà là tất cả đều động.

Liễu Khanh Nhan nghĩ tới lời thiếu niên đã nói, bất kể là khi nào có chuyện gì xảy ra, cũng không được cử động!

"......"

Liễu Khanh Nhan nhìn nhìn đầu lâu trên tay, lại nhìn bộ xương ngồi chồm hổm ở bên cạnh mình. Ngọn lửa trong đôi mắt của bộ xương khô phóng đại.

"Lách cách......"

Nó phát ra tiếng kêu vui sướng, có cả nhiệt tình cùng hưng phấn cực lớn.

Sau đó liền đứng lên nhảy múa...... Một bộ xương nhảy múa dưới ánh trăng. Động tác nhảy múa thật uyển chuyển ưu nhã.

Những bộ xương bị đứt rời tay, chân, xương sườn đều di động. Giống như có một đôi tay vô hình nâng bọn chúng dậy. Ngàn vạn hài cốt đứng thẳng lên, bốn phía giống như là một đám vong linh không ngừng chuyển động.

Đa số hài cốt đều không có đầu lâu, chỉ có một số nhỏ có đầu lâu, hẳn là có một bộ phận có ý thức. Một vài cái tạo thành một nhóm giống một đội, vừa đi vừa dừng lại một chút, tốc độ chậm hơn so với người bình thường. Liễu Khanh Nhan cố ý nhìn mắt bọn chúng, chỗ hốc mắt có gì đó màu đỏ, hẳn là mắt của bọn chúng. Về phần những hài cốt không có đầu lâu, chuyển động càng chậm.

Mấy người họ đứng ở tại chỗ, nhìn những bộ xương lắc lư đi qua đi lại trước mặt.

Đúng lúc này, hai mắt của đầu lâu trên tay Liễu Khanh Nhan phát ra ánh sáng, nhìn chằm chằm về phía trước. Thiếu chút nữa làm Liễu Khanh Nhan đánh rơi xuống đất. Vào thời điểm đầu lâu sắp rơi xuống, hài cốt không đầu bốn phía giống như là mãnh thú điên cuồng bổ nhào qua tranh đoạt đầu lâu!

"Cút ngay! Cút ngay!!!"

Liễu Khanh Nhan ôm lấy cái đầu lâu kia, giọng run quát.

Tử Hiên đứng ở bên kia cười.

Bộ dáng chật vật của Lưu Khanh Nhan thật là đáng yêu, giống như là trẻ con sợ bị lấy đồ chơi. Đáng tiếc đó lại là một cái đầu lâu!<HunhHn786>

Tử Hiên nhìn đầu lâu trên bàn tay. Những bộ xương khô không đếm xỉa bọn họ, chẳng lẽ là vì đầu lâu này giống bọn chúng cho nên không có tấn công?

Đúng là vậy rồi.

"Lách cách......"

Ngay khi Tử Hiên đắc ý đem đầu lâu trong tay vuốt vuốt, một bàn tay chỉ có xương đưa đến, cố gắng muốn cướp đầu lâu trong tay hắn!

"...... Gì đây? Không phải chứ?"

Hắn trong lúc vô tình cử động, liền có rất nhiều móng vuốt đưa qua, hướng tới đầu lâu trong tay hắn.

"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc............"

Một đám đông bộ xương không đầu làm cùng một động tác, muốn đi đoạt đầu!

Tử Hiên còn sững sờ tại chỗ, bởi vì ở đây trừ hắn ra...... Không đúng, còn có một người, là Mặc Dạ. Hai người bọn họ giống như là đang hấp thu xương cốt. Đầu tiên là vài cái.... sau đó là vài chục.... mấy trăm.... hiện tại là mấy ngàn, hai người bị bao phủ kín mít...

"Không mang theo... mà đến đoạt đầu. Hay là bởi vì không có lau thân thể của các ngươi sạch sẽ liền ghi hận ta?"

Vừa đánh bay mấy bộ xương vừa phàn nàn.

Những bộ xương này đều bất tử, cho dù bị bẻ gẫy, bọn chúng cũng có thể tiếp đứng dậy. Hao phí pháp lực cùng thể lực, nhưng những bộ xương khô vẫn bám chặt như cũ, làm cho người ta phiền não.

"Gì đây! Chừng nào mới hết? Chẳng lẽ cứ như vậy đến trời sáng? Đám xương khô không có đánh chết được, mình lại mệt chết, mệt chết......"

"Đại thúc, chúng ta cần đi hỗ trợ hay không?"

Minh Vũ đề nghị.

Liễu Khanh Nhan nhìn Tử Hiên cùng Mặc Dạ. Càng lúc càng có nhiều xương khô hướng tới tới gần, dù có muốn đi hỗ trợ, nhưng pháp lực của Liễu Khanh Nhan so với Tử Hiên kém xa, chạy đến cũng thêm cản trở. Hơn nữa như lời thiếu niên nói không thể động đậy, không nghe hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhìn Tử Hiên là biết.

"Không cần, chúng ta phải chờ Băng Cơ trở về."

Minh Vũ nhìn đầu lâu trong tay, liếc mắt thương hại hai người kia, rồi thật cao hứng đáp.

"Được, ta nghe lời đại thúc."

Bộ xương khô rốt cục cũng nhảy múa xong, tất cả xương cốt đang ngủ say đều sống lại. Bốn phía càng lúc càng nhiều xương khô bò dậy, hợp thành một ngọn núi xương cao ngất.

Hiện tại Tử Hiên ở dưới ngọn núi xương có hơn mười thước. Hắn vận dụng cả tay chân, một chưởng là đánh bay mấy ngàn cái, một cái duỗi chân chính là mấy vạn cái. Đáng tiếc hình như có tăng không có giảm.

Tử Hiên đã bị những xương cốt này làm cho tinh thần hỏng mất rồi. Đây quả thật là chuyện bi thảm nhất từ trước tới nay của hắn.

"Ta từ bỏ, không phải chỉ là một cái đầu thôi sao, còn tưởng là bảo bối!"

Hắn dùng sức ném cái đầu lâu gây chuyện ra xa. Tất cả xương cốt chồng chất trên mình hắn giống như nước ở đại miệng cống chuyển hướng sạch sẽ.

"Hơi......"

Cuối cùng cũng thở phào một hơi, Tử Hiên vỗ ngực một cái.

"...... Khanh Nhan? Á? Ngươi làm sao vậy, sao nhìn ta ghê rợn thế?"

"......"

Liễu Khanh Nhan dựng thẳng lông mày, ánh mắt có chút lãnh đạm.

"Khanh Nhan? Ngươi làm sao vậy, như đang động kinh...... Hắc hắc, huynh đệ, ngươi là ai? Đừng tùy tiện câu dẫn ta. Ta là người đã có chủ......"

Tử Hiên đang nói chuyện với Khanh Nhan nhà hắn, trên cổ xuất hiện một bàn tay.

Tựa như là muốn câu dẫn hắn nha...... Đang sờ hắn...... Còn đang sờ chân của hắn...... Sờ mông của hắn......

Cái gì?! Không phải đâu, chân của hắn, mông của hắn là để cho Khanh Nhan nhà hắn. Khanh Nhan nhà hắn còn chưa có sờ, sao người khác có thể sờ!

Tử Hiên giận dữ, sau đó toàn thân cứng ngắc, nhìn xuống... Những bàn tay...... tựa như hơi nhiều nha.

Không chỉ một......

Tối thiểu cũng có hơn mười cái. Những cái xương ngón tay trắng giống móng vuốt chộp ở trên mình Tử Hiên. Những móng vuốt này là của những bộ xương có đầu lâu, hơn nữa những móng vuốt đều vô cùng sắc bén!

"...... Chẳng lẽ muốn ta đền bù? Không phải chỉ là một cái đầu lâu thôi sao. Ngày mai ta dùng xong sẽ trả lại cho các ngươi...."

Nắm lên một bộ xương có đầu lâu, Tử Hiên quyết đoán đem đầu lâu vặn gãy, cầm trên bàn tay. Hành động của Tử Hiên rất hiệu quả, những bộ xương lập tức như là bị đóng đinh.

Tử Hiên vui mừng cười ha ha, chỉ vào cái đầu lâu vừa vặn gãy, sau đó dùng một chân đá văng bộ xương ra!

"Đi chết đi, ngươi cho rằng một bộ xương có bao nhiêu năng lực, còn không phải......"

Nếu như vừa mới chỉ là mưa phùn thì hiện tại chính là mưa to gió lớn.

Lần này Tử Hiên đã chọc phải tổ ong vò vẽ. Bất kể là có đầu hay không có đầu đều điên cuồng lao vào hắn. Cái này không phải đơn giản muốn đầu lâu mà là chém giết.

Nguyên một đám phát ra tiếng lắc rắc, tựa như là các khớp xương khua phát ra trận trận âm thanh.

Liễu Khanh Nhan nghe âm thanh kia trong tích tắc, hồn phách đột nhiên tê liệt, một lực lớn đánh úp lại, cả người rơi vào trạng thái biến ảo, có loại cảm giác hồn rời xa thân thể.

Những thứ này...... Ly Hồn Khúc......

Đầu lâu trong lòng bàn tay phát ra từng đợt ánh sáng màu đỏ. Tựa như có thể chậm lại âm thanh kia, Liễu Khanh Nhan cảm thấy không còn khó chịu.

Cho dù là thần, ma, hay là người, đều có không chống đỡ nổi âm thanh này. Mà khi Ly Hồn Khúc vang lên, ở trong Tháp Ngàn Yêu có rất nhiều yêu mỵ mái tóc màu bạc, áo màu trắng dài, trong tay cầm đầu lâu màu trắng như những đám mây từ trong tháp bay ra.

Có thức ăn mới có thể ăn.

Bọn họ truyền tin tức cho nhau, mừng rỡ hướng xuống dưới núi.

Một bên phát ra Ly Hồn Khúc, một bên tiến đến hút hồn phách......